Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:16:59
Lượt xem: 113

La Thời Phương nói Đoạn Tỉnh Phú muốn thuê hai căn mặt tiền mà cô và Diệp Thu Thu đã cùng mua, ông sẽ sửa thông nhau để làm một nhà hàng lớn chuyên về món cá hầm cải chua, trang hoàng đẹp mắt và thiết kế một biển hiệu, giống như Nhất Chiêu Tiên, xây dựng thương hiệu riêng.

La Thời Phương đã đồng ý cho thuê, nhưng cô lo lắng có thể sau này Diệp Thu Thu muốn mở chi nhánh ở đó, nên qua hỏi ý kiến trước.

“Không vấn đề gì đâu, Đoạn sư phụ muốn thuê thì tất nhiên ưu tiên rồi.”

Tạm thời Diệp Thu Thu không có ý định mở chi nhánh, cô mua mặt tiền đối diện trường Nhất Trung là để đầu tư, nên cô có thể ngay lập tức cho Đoạn Tỉnh Phú thuê và ký hợp đồng năm năm.

Đoạn Tỉnh Phú vui mừng cầm hợp đồng thuê nhà, sắp xếp đồ đệ đi đăng ký, còn Diệp Thu Thu thì giới thiệu ông với ông chủ Chu. Đoạn Tỉnh Phú muốn Diệp Thu Thu giúp ông thiết kế bản vẽ trang hoàng, bởi thiết kế của Nhất Chiêu Tiên quá ấn tượng, khách hàng đều nhớ mãi.

“Cô Diệp, tôi chắc chắn sẽ trả tiền thiết kế cho cô.”

Chi phí chẳng đáng bao nhiêu, Diệp Thu Thu muốn lấy lại kỹ năng từ kiếp trước. Ở kiếp trước, khi cô sang nước ngoài học, các kiến trúc sư nước ngoài đều thiết kế cả bên trong lẫn bên ngoài, cô đã học được rất nhiều.

“Được thôi, tôi sẽ thiết kế một bản thảo trước, trong vòng một tuần sẽ gửi bản nháp cho ông.”

Ban ngày Diệp Thu Thu lên lớp, buổi tối thì vẽ bản thiết kế. Mặt tiền đối diện trường Nhất Trung cần phải thông nhau, tầng trệt rất rộng rãi. Cô thiết kế phong cách cổ điển, Đoạn Tỉnh Phú nói lần này ngân sách trang hoàng khá dư dả, nên Diệp Thu Thu thiết kế hai bên tường là các dãy ghế mềm, ghế làm từ gỗ với đệm sofa mềm mại rất thoải mái.

Đoạn sư phụ nói ông muốn nhấn mạnh sự tươi ngon, cá hầm cải chua sẽ được chế biến từ cá tươi, vì vậy bếp được thiết kế theo kiểu mở để khách có thể thấy toàn bộ quá trình từ khi cá còn sống trong bể cho đến khi được chế biến và dọn lên bàn.

Tầng hai cũng có các dãy ghế mềm ở hai bên tường, thêm vào đó là hai phòng riêng, Diệp Thu Thu còn giúp Đoạn sư phụ thiết kế một logo. Logo là hình một con cá lớn nhảy lên khỏi sóng, phối màu là do Cố Đông thiết kế, màu xanh biển và sóng trắng, vảy cá ánh lên màu vàng kim. Thiết kế logo đơn giản mà tinh tế dễ nhớ, đảm bảo khách hàng chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi.

Một tuần sau, Diệp Thu Thu giao bản vẽ thiết kế cho Đoạn Tỉnh Phú, ông rất hài lòng, đặc biệt là logo, Đoạn Tỉnh Phú cảm thấy không có gì thích hợp hơn thế. Sau khi biết đó là do Cố Đông thiết kế, Đoạn Tỉnh Phú kiên quyết trả một trăm đồng tiền thiết kế logo và năm trăm đồng tiền thiết kế trang trí cửa hàng.

Diệp Thu Thu không nhận tiền thiết kế trang trí, “Coi như quà tặng mừng ông khai trương.”

“Không thể được, tôi có tiền cũng không mua được thiết kế tốt như thế này đâu.” Đoạn Tỉnh Phú nhất quyết phải trả.

Thực ra, hiện tại đội thi công đều cung cấp miễn phí bản vẽ trang hoàng, nhưng phong cách thiết kế của họ thường rất đơn giản, chắc chắn không tinh tế và hợp lý như thiết kế của Diệp Thu Thu.

La Thời Phương cũng nói: “Em cứ nhận đi, thiết kế này bán với giá năm trăm cũng không thiệt. Nếu chị quen em sớm hơn, chị đã nhờ em thiết kế cho nhà hàng Thiên Nga Trắng của chị rồi.”

Diệp Thu Thu nghĩ La Thời Phương còn buồn, cô nói: “Chị La, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Tương lai chị sẽ có nhiều thứ còn lớn hơn một nhà hàng Thiên Nga Trắng.”

La Thời Phương cười tự giễu: “Chị không sao, chị tuyệt đối sẽ không bị mắc kẹt trong mấy chuyện quá khứ mà không thoát ra được.”

La Thời Phương chỉ vào cửa hàng đối diện, cửa hàng đó đang được trang trí kế bên Hà Ký, cô nói: “Cửa hàng đó là do gã đàn ông kia mở đấy. Bọn họ định bán món cá hầm cải chua, chị muốn xem họ sẽ c.h.ế.t thế nào khi cửa hàng của Đoạn sư phụ mở ở đây.”

TBC

Phố này đã có nhiều nhà hàng bán món cá hầm cải chua, để tồn tại thì phải có hương vị đặc biệt. Giống như Diệp Thu Thu khi bắt đầu mở tiệm ăn nhanh bên cạnh ga tàu hỏa, rất nhanh khu đó cũng đầy các tiệm ăn nhanh, dẫn đến cạnh tranh không lành mạnh. Những tiệm không có hương vị đặc biệt sẽ là những tiệm bị đào thải đầu tiên.

Có ông chủ Chu tăng ca đêm, cửa hàng nhanh chóng hoàn thành công việc trang hoàng. Vào ngày khai trương, Đoạn sư phụ mời Diệp Thu Thu và La Thời Phương. Diệp Thu Thu phải đi học nên không thể tham dự, cô nhờ Đường Liên Tử đến thay mặt, Đường Liên Tử cũng rất thực tế, đặt mua sáu con cá sống nặng hơn mười cân từ chợ gửi tới cho Đoạn Tỉnh Phú.

Đường Liên Tử về kể rằng ngày khai trương rất náo nhiệt, khách hàng xếp hàng dài, Đoạn sư phụ không ngớt lời khen ngợi thiết kế của Diệp Thu Thu và sự hoàn thiện trong trang trí của ông chủ Chu. Môi trường thanh lịch, món cá hầm cải chua ngon đến mức ăn liền ba bát cơm, khiến cho tiệm Hắc Ngư của Đoạn sư phụ làm ăn bận rộn từ sáng đến tối.

Đường Liên Tử chua chát nói: “Mẹ đoán hôm nay doanh thu của nhà Đoạn sư phụ có thể vượt qua năm trăm đồng đấy.” Thời nay cá rẻ đến nỗi không thể tin được, dưa cải chua cũng do chính Đoạn sư phụ tự muối, gần như không tốn chi phí. Đoạn sư phụ tự tay nấu nướng, không cần thuê đầu bếp, lợi nhuận thật sự rất đáng kể.

Diệp Thu Thu cười trêu bà ấy: “Vừa mới khai trương nên dĩ nhiên sẽ có đông khách. Khi chúng ta mới khai trương, chẳng phải còn làm ăn tốt hơn cả nhà Đoạn sư phụ sao?”

Đường Liên Tử nói: “Nhưng bên phía Lương Ký và Hà Ký chắc không cười nổi nữa rồi. Tiệm Hắc Ngư của Đoạn sư phụ vừa khai trương, hai tiệm đó gần như không còn khách, chỉ còn trông cậy vào món lẩu cay để duy trì.”

Nhưng các cửa hàng khác cũng có món lẩu cay, nếu không làm ra hương vị đặc biệt thì không giữ chân được khách quen.

“Hà Ký thì khỏi phải nói rồi họ tự làm mất khách của mình. Cá bỏ quá ít, dưa cải chua cũng dở nên không có khách quay lại.”

Diệp Thu Thu nói: “Lương Ký cũng chẳng có gì đáng thương cả, tự mình không lượng sức mà muốn tranh giành khách với Đoạn sư phụ sao?”

Đoạn sư phụ đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào tiệm Hắc Ngư, tự muối dưa cải, đầu tư lớn vào việc trang trí. Ông đã bỏ hết tiền tiết kiệm của mình vào đó, ông còn mượn La Thời Phương thêm mười ngàn đồng.

Tiệm của Lương Dũng chưa kịp khai trương mà trong nhà đã cãi nhau ầm ĩ. Hai người chị và hai người em trai của gã, cả một đại gia đình đều tranh nhau muốn quản lý cửa tiệm. Cuối cùng, Lương Dũng không còn cách nào khác ngoài việc mang theo cả gia đình lên Hoa Thành. Nhưng vì ở đó không có chỗ ở, gã lại phải thuê hai căn nhà cho họ.

Tiệm còn chưa khai trương mà tiền đã tiêu gần hết, giờ đây Nguyễn Xảo Nhi phải thuê một căn phòng nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách trong khu nhà tạm bợ, hoàn cảnh không thoải mái như trước. Cô ta khóc lóc phàn nàn: “Anh Dũng, chẳng phải anh nói tiệm này là dành cho em sao? Sao giờ lại đưa cả đám chị em của anh đến đây thế này?”

Khi ly hôn, cô từng dùng cả tính mạng để uy h.i.ế.p La Thời Phương nhưng cuối cùng chỉ nhận được 20,000. Số tiền đó đã tiêu gần hết vào việc thuê cửa hàng, trang trí và thuê đầu bếp. Hơn nữa, chi phí sinh hoạt của mười mấy người trong gia đình ở Hoa Thành cũng không phải nhỏ, mỗi tháng cũng phải tốn đến một hai trăm đồng.

***

Cuối cùng, chờ đợi mãi mới tới ngày khai trương, thì lại đụng phải quán Hắc Ngư của lão Đoạn đối diện, Nguyễn Xảo Nhi đề nghị hoãn khai trương nhưng lại bị chị gái của Lương Dũng mắng nhiếc: “Dựa vào cái gì mà hoãn? Cùng bán cá hầm cải chua, ai cao quý hơn ai chứ?”

Cô ta đã sai rồi, quán Hắc Ngư của lão Đoạn cao quý hơn hẳn tiệm của nhà cô ta, diện tích lớn gấp đôi, trang trí cũng cao cấp hơn mấy bậc, giá cả thì như nhau, vậy sao người ta không chọn quán có môi trường đẹp hơn, nguyên liệu tinh tế hơn của lão Đoạn để ăn chứ?

Kết quả là ngày khai trương chẳng có mấy người tới ăn, trong lòng Nguyễn Xảo Nhi lạnh ngắt, với tình hình ảm đạm thế này, chắc chắn không nuôi nổi cả đại gia đình nhà Lương Dũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-88.html.]

“Anh Dũng, tiệm không cần nhiều người như vậy, hay là để chị gái và em trai cùng em dâu của anh về quê đi.”

Lương Dũng trả lương cho họ sáu mươi đồng mỗi tháng, chỉ riêng tiền lương cho mười mấy con ký sinh trùng đó mỗi tháng đã là bảy tám trăm, chưa đầy một năm, mười nghìn còn lại cũng sẽ mất sạch.

Chị gái của Lương Dũng nghe thấy liền chạy tới tát Nguyễn Xảo Nhi một cái, nước bọt suýt nữa văng lên mặt cô, “Con đi~ nhỏ, chưa cưới về nhà chúng tao mà đã bắt đầu chia rẽ anh em tao với gia đình, tiệm này là của nhà họ Lương, liên quan gì tới mày!”

Lương Dũng có chút đau lòng, “Chị, sao chị lại đánh cô ấy, bọn em sắp cưới rồi.”

Cưới sao? Anh c.h.ế.t quách đi cũng được! Nguyễn Xảo Nhi hậm hực hỏi: “Anh Dũng, hoặc là em đi, hoặc là chị gái và em trai anh đi, anh chọn đi.”

Cô không phải La Thời Phương, không thể nuôi cả đại gia đình nhà họ Lương.

Lương Dũng lúng túng, “Xảo Nhi, em đừng như vậy, em và chị gái, em trai đối với anh đều quan trọng như nhau, anh không thể từ bỏ ai cả.”

Chị gái Lương Dũng đắc ý châm biếm cô, “Thật sự nghĩ mình là báu vật à, nếu không phải em trai tao thích mày, ai thèm để ý đến mày chứ.”

Nếu không có Nguyễn Xảo Nhi, Lương Dũng sẽ không ly hôn, La Thời Phương tuy keo kiệt nhưng mỗi năm Lương Dũng vẫn bí mật chu cấp cho họ vài trăm đồng, bây giờ thì sao, nhà họ Lương chỉ còn lại cửa hàng sống dở c.h.ế.t dở này, mà cũng là đi thuê, con đi~ nhỏ muốn nuốt trọn, sao cô có thể đồng ý điều này chứ.

Việc kinh doanh của Lương Ký càng ngày càng kém, đại gia đình nhà họ Lương không ai chịu về quê, nhất quyết ép khô nốt số tiền còn lại của Lương Dũng, Nguyễn Xảo Nhi im lặng vài ngày, không làm ầm nữa, chăm sóc Lương Dũng thật chu đáo.

Tiền trong túi Lương Dũng ngày một ít đi, gã ôm Nguyễn Xảo Nhi khóc lóc, “Xảo Nhi, anh chỉ còn em và mười nghìn thôi, em đừng bỏ rơi anh.”

Nguyễn Xảo Nhi chuốc say Lương Dũng, “Yên tâm đi anh Dũng, đời này em là người của anh, c.h.ế.t cũng là ma của anh, chúng ta cả đời này sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Lương Dũng say bí tỉ như con lợn chết, Nguyễn Xảo Nhi ghét bỏ đá gã một cái, cô sớm đã biết rõ chỗ giấu tiền của Lương Dũng, trong đêm tối dày đặc này, Nguyễn Xảo Nhi cuỗm sạch tiền của Lương Dũng và bỏ trốn.

Không ai biết cô chạy đi đâu, Lương Dũng thất hồn lạc phách, chị gái của gã ngã quỵ trước cửa tiệm vừa khóc vừa mắng chửi, sắp tới cuối tháng phải trả lương, tiền bị cuỗm hết không trả được lương, đầu bếp sẽ bỏ đi, tiệm không thể tiếp tục mở cửa nữa.

Lương Dũng cầu xin chị gái và em trai lấy ít tiền ra cứu nguy, chị cả vỗ m.ô.n.g đứng dậy, “Ở quê đang vào vụ thu hoạch, chị phải về đây.”

Mùa này thì thu hoạch cái gì chứ, chị hai của Lương Dũng nói: “Hay em về tìm La Thời Phương, nhận sai với cô ấy, nghe nói cô ấy làm gia vị kiếm tiền rất tốt, em cứ nói chỉ cần cô ấy chịu tái hôn, cả nhà chúng ta sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ và sẵn sàng chấp nhận cô ấy.”

Lương Dũng và chị gái đến tiệm Nhất Chiêu Tiên, chị hai của gã ngạo mạn vô cùng, “Em trai tôi không chấp chuyện cô không sinh được con mà vẫn sẵn lòng sống cùng cô, cô mau tái hôn đi.”

Làm sao có những người hèn hạ không biết xấu hổ như vậy, La Thời Phương tức giận run rẩy muốn ra ngoài đối chất, Diệp Thu Thu khuyên cô không nên ra mặt, “Chị còn có chúng em mà, sau này em chính là người nhà của chị.”

Diệp Thu Thu không nói nhiều, cô đánh đám người nhà họ Lương tới mức họ không dám đến nữa, dù gì cuộc ẩu đả cũng là hai bên xông vào nhau.

Nhà họ Lương tất nhiên có chị gái, anh rể, em trai, em dâu của Lương Dũng, họ mong La Thời Phương tái hôn, để Lương Dũng có tiền tiếp tục chu cấp cho gia đình, nhân viên của Nhất Chiêu Tiên hầu hết đều là phụ nữ, đã từ lâu không thể chịu nổi cảnh sếp La bị chèn ép, sếp Diệp đã ra tay, họ cầm cây cán bột xông lên.

Có Diệp Thu Thu ở đó, chiến lực không phải dạng vừa, Đường Liên Tử cào rách mặt của hai chị gái Lương Dũng, “Đồ vô liêm sỉ, mấy người nghĩ cô Phương không có người thì bắt nạt cô ấy à, bà đây nói cho các người biết, Nhất Chiêu Tiên chính là nhà mẹ đẻ của cô ấy, cút hết đi cho ta!”

Trong lúc hỗn loạn, Lương Dũng bị đá trúng chỗ hiểm, gã rên rỉ thảm thiết rồi bị khiêng đi, Đường Liên Tử an ủi La Thời Phương: “Con gái, nhìn thoáng chút, con không cô độc, Tết mà không có chỗ đi thì về nhà dì.”

Mắt La Thời Phương cay xè, cô rời bỏ Lương Dũng nhưng lại có được những người thân tốt hơn, “Được, sau này con cũng có một gia đình, Nhất Chiêu Tiên là nhà của con, mọi người đều là chị em tốt của con.”

Nhân viên của Nhất Chiêu Tiên quây lấy cô an ủi, chỉ có Đường Liên Tử bận tiếp khách, vẫn không quên phàn nàn: “Cái con nhóc này, bà không phải chị em của cô đâu, đừng hòng chiếm lợi từ bà.”

La Thời Phương không nhịn được mà bật cười, nắm lấy tay Diệp Thu Thu, ghen tỵ nói: “Thu Thu, hai bà chị dâu của em tuy không ra gì, nhưng đổi lấy một bà mẹ chồng thông tình đạt lý như vậy, nhiêu đó là đủ rồi.”

Thực ra, La Thời Phương biết Nguyễn Xảo Nhi đã đi đâu, tối hôm đó Nguyễn Xảo Nhi tìm tới cô nói muốn dứt khoát với Lương Dũng, cô ta muốn nương tựa vào cô, La Thời Phương bảo cô ta bỏ ý định đó đi, tình chị em đã sớm chấm dứt từ khi Nguyễn Xảo Nhi quyến rũ chồng chị gái.

La Thời Phương nói: “Kẻ đê tiện xứng với gã vô sỉ, tôi phải cảm ơn cô, nếu không nhờ cô thì tôi đã không phát hiện ra bộ mặt thật của thằng đàn ông chó má đó, nếu không nhờ cô thì tôi không thể dứt khoát cắt đứt mọi thứ với gã.”

Nguyễn Xảo Nhi bò dậy từ mặt đất, “Cô đắc ý cái gì, cô nghĩ tôi chỉ có thể dựa vào cô sao? Tôi quen một chủ thầu ở Thâm Quyến, tôi theo anh ấy cũng sống sung sướng thôi.”

La Thời Phương khinh thường, “Chỉ là đi l.à.m t.ì.n.h nhân thôi mà, cút cho nhanh, đừng làm bẩn chỗ của tôi.”

Nguyễn Xảo Nhi tới Thâm Quyến và Tiểu Dư đã nghe tin từ La Thời Phương. Người phụ nữ đó hại chị La phải bán cả nhà hàng lớn, còn mình thì mang theo 10,000 đến Thâm Quyến để hưởng thụ, làm sao cậu có thể để cô ta được thoải mái.

Tiểu Dư nhờ Chu Nguyên điều tra khu vực Thâm Quyến, rất nhanh đã tìm ra tung tích của Nguyễn Xảo Nhi. Sau khi tới Thâm Quyến, cô ta được một chủ thầu nuôi dưỡng, ngay cả địa chỉ của căn nhà thuê cũng lọt vào tay Tiểu Dư. Tiểu Dư trở về quê, thấy Lương Dũng nằm như con ch.ó c.h.ế.t trên giường.

Tiểu Dư không nói nhiều, ném tờ giấy ghi địa chỉ cho gã, “Đi tìm hay không là tùy mày, tao không giúp mày, chỉ muốn xem hai đứa đê tiện tụi mày hành hạ lẫn nhau thôi.”

Ai bảo hai thứ lòng lang dạ sói này dám làm tổn thương chị La chứ.

Lương Dũng chẳng còn chút chí khí nào, nhưng các chị gái của gã thì không chịu tha cho Nguyễn Xảo Nhi. “Mười ngàn đấy, vì cô ta mà em đã từ bỏ bao nhiêu thứ tốt đẹp mà cô ta lại báo đáp em thế này ư? Cầm tiền của em đi ngủ với thằng đàn ông khác, em trai, em không thể bỏ qua cho cô ta.”

Ánh mắt Lương Dũng thoáng qua sự độc ác, đúng vậy, chính ả đàn bà đó đã dụ dỗ gã, cho nên gã mới không kìm lòng được. Nếu gã không bị dụ dỗ, giờ gã vẫn là ông chủ hào phóng, có tiền tiêu không hết, ở quê ai mà không ghen tỵ cơ chứ, cả nhà họ Lương ai mà không kính trọng gã. Tất cả là do ả đàn bà đó, hại gã mất hết tất cả, không thể bỏ qua cho nó được.

Các bà chị của Lương Dũng đã góp cho gã hai trăm đồng để mua vé tàu lên Thâm Quyến.

Nguyễn Xảo Nhi đang ở Thâm Quyến chuẩn bị làm lại cuộc đời, không hề hay biết cô đang bị một gã đàn ông tồi tệ bám theo và dù cô có đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi gã.

Loading...