Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:16:55
Lượt xem: 114
Đây là định hướng tương lai về sự nghiệp mà La Thời Phương đã suy nghĩ cẩn thận sau khi ly hôn sau khi bình tĩnh lại.
Mở quán ăn là điều cô ấy đã quen thuộc, nhưng sự phát triển sẽ bị giới hạn. Sau khi ly hôn, cô đã khảo sát một thời gian ở Thâm Thị và nhận ra sự hạn chế trong suy nghĩ trước đây của mình. Dù mở một nhà hàng thật tốt thì cũng có ích gì, dù ông chủ Trình có đánh giá cao năng lực của cô, nhưng ông ấy cũng không đầu tư vào Thiên Nga Trắng.
Bởi vì Thiên Nga Trắng không cần đầu tư. Việc phát triển Thiên Nga Trắng thành chuỗi cửa hàng toàn quốc thì thà ông chủ Trình tiến cử các nhà hàng từ nước ngoài còn hơn.
Nhưng thị trường gia vị thì lại khác, nó có triển vọng phát triển rất lớn. Cô tin tưởng vào ngành này, cô có đủ khả năng và vừa đủ số tiền cần thiết, còn Diệp Thu Thu có khả năng nghiên cứu và phát triển, cả hai quả thực là đối tác hoàn hảo. Quan trọng nhất là cô thích tính cách của Diệp Thu Thu. Nếu không phải Diệp Thu Thu đã nhắc nhở, có lẽ cô đã vấp ngã nặng nề trong vụ ly hôn này.
TBC
Diệp Thu Thu có điểm hơi ngốc. Hiện tại, tất cả gia vị cô ấy đều tìm nhà máy gia công, chỉ thuộc quy mô nhỏ tự mình quảng bá bán lẻ. Mở nhà máy lại là chuyện khác, nếu không có một doanh số nhất định thì làm sao nuôi sống công nhân, hơn nữa xây dựng nhà máy còn phải thuê đất mua máy móc, khoản chi phí này Diệp Thu Thu còn không dám nghĩ tới. Cô ấy cũng không có thời gian và sức lực, vì bây giờ cô ấy phải tập trung vào kỳ thi đại học.
Lời đề nghị của La Thời Phương làm Diệp Thu Thu động lòng. Gia vị của cô rõ ràng có sức cạnh tranh hơn so với những loại gia vị khác trên thị trường. Cô nói: “Chị La, chuyện lớn như vậy hay là chị cho em vài ngày để suy nghĩ?”
La Thời Phương hiểu được lo ngại của Diệp Thu Thu, “Được thôi, em thảo luận với Cố Thời Úc đi. Chị bỏ tiền, em lo kỹ thuật và công thức, em chỉ cần lo phát triển sản phẩm gia vị thôi, chuyện bán hàng và mở nhà máy không cần em quan tâm. Chúng ta chia bốn sáu, chị bốn em sáu, em thấy sao?”
Khi La Thời Phương rời đi, tâm trạng cô rất vui vẻ. Cô tin rằng Diệp Thu Thu sẽ đồng ý. Cô tin tưởng vào con đường kinh doanh mà cô đã chọn, nhất định cô có thêt làm tốt.
Diệp Thu Thu gọi điện cho Cố Thời Úc, “Chị La muốn hợp tác với em làm gia vị, em có chút không chắc chắn.”
Cô cũng rất phân vân. Mỗi lần đi tìm nhà máy gia công, cô đều lo sợ công thức của mình sẽ bị rò rỉ nên phải đích thân đi giám sát. Hơn nữa, có không ít người ngoài đang cố gắng tìm hiểu nguyên liệu mà cô đang sử dụng, khiến cô phải chia việc mua nguyên liệu ra nhiều nơi.
Ban đầu cô định tạm gác chuyện kinh doanh gia vị lại, đợi sau khi tốt nghiệp rồi phát triển tiếp. Đúng lúc này La Thời Phương đề nghị hợp tác, quả thực là một cơ hội tốt.
Cố Thời Úc suy nghĩ vài phút rồi đưa ra lời khuyên, “La Thời Phương là một người có năng lực. Nếu muốn làm lớn, em phải tìm đối tác. Mỗi người sẽ làm phần mà họ giỏi. Thu Thu, nếu em bỏ lỡ La Thời Phương, có lẽ cả đời này em sẽ khó tìm được một người cộng tác hoàn hảo như chị ấy. Em có thể đồng ý.”
Sự do dự cuối cùng của Diệp Thu Thu cũng biến mất, “Được rồi, ngày mai em sẽ gặp chị ấy để bàn bạc.”
Ngày hôm sau, Diệp Thu Thu gọi Đường Liên Tử lên văn phòng tầng ba và nói rằng cô định hợp tác với La Thời Phương.
Đường Liên Tử không muốn mạo hiểm, con dâu vừa mở cửa hàng vừa chuẩn bị thi đại học, giờ lại muốn hợp tác làm gia vị. Vừa kiếm được tiền vừa học đại học thì tầm nhìn Thu Thu sẽ thay đổi. Có thể con dâu của bà sẽ hông còn muốn làm mẹ kế nữa. Con bé còn rất trẻ, sau khi tốt nghiệp đại học mới chỉ hai mấy tuổi, nếu Thu Thu quyết định rời đi thì con trai mình sẽ thế nào?
Đường Liên Tử cảm thấy bất an, “Được thôi, các con đã quyết định rồi thì mẹ còn biết nói gì nữa.”
Diệp Thu Thu không đoán ra mẹ chồng đang không vui về điều gì, cô nghĩ rằng bà lo lắng về việc thua lỗ, nên bảo đảm, “Mẹ ơi, chị La rất giỏi, chắc chắn sẽ không thua lỗ đâu.”
Cố Nhị chạy đi gọi La Thời Phương. Diệp Thu Thu đưa ra đề nghị mới về việc hợp tác với La Thời Phương.
“Chị La, hợp tác thì được, nhưng về tỷ lệ cổ phần em muốn chúng ta bàn lại một chút.”
“Được thôi, em nói đi.”
La Thời Phương tin tưởng vào nhân cách của Diệp Thu Thu, cô ấy sẽ không chiếm đoạt phần cổ phần quá nhiều của mình. Miễn là không dưới 30%, cô đều có thể chấp nhận.
Diệp Thu Thu đã dự thảo một thỏa thuận và đưa cho cô xem, “Về tỷ lệ cổ phần, em đã suy nghĩ kỹ, em sẽ giữ 51%, chị 49%. Về việc góp vốn, chúng ta sẽ dựa theo tỷ lệ này. Sau này, em phụ trách nghiên cứu và phát triển, còn chị phụ trách sản xuất và quảng bá.”
Không phải cô ấy nhất quyết phải giữ nhiều hơn 2% cổ phần, nhưng nếu cả hai đều giữ tỷ lệ như nhau thì sau này khi đưa ra quyết định quan trọng sẽ không ai có quyền quyết định. Có một số việc, Diệp Thu Thu đã đặt ra giới hạn, quyền quyết định phải nằm trong tay cô.
“Tuy nhiên, hiện tại em không có nhiều tiền mặt. Phần vốn góp của em sẽ được trừ dần từ lợi nhuận sau này, chị thấy có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-86.html.]
La Thời Phương cảm động đến rơi nước mắt. Cô còn tưởng rằng Diệp Thu Thu sẽ ép cổ phần của mình, nhưng cô đã đánh giá thấp cô gái trẻ này. Hai người gần như có tỷ lệ cổ phần như nhau, cuộc đời này tìm được một người bạn đồng hành như thế là điều may mắn của cô.
“Được, cứ làm theo lời em nói.”
Hợp tác coi như đã được quyết định. La Thời Phương nói rằng cô sẽ lo việc đăng ký công ty, mua nguyên liệu, những việc này cô sẽ lo hết. Trước mắt sẽ không mở nhà máy, đợi khi kinh doanh ổn định rồi mới tính đến việc mua đất và xây dựng nhà máy của riêng mình. Việc mở nhà máy cần một quá trình, phải có doanh nghiệp ổn định rồi mới có thể lên kế hoạch cho quy mô nhà máy. Làm từng bước một thì sẽ ổn định hơn.
Điều này Diệp Thu Thu cũng đồng tình.
La Thời Phương có khả năng bán hàng mạnh mẽ, Tiểu Dư đã học được rất nhiều kỹ năng bán hàng từ La Thời Phương. Tháng này, cả bán lẻ và bán sỉ cộng lại đã bán được hàng trị giá 4.000 nhân dân tệ.
La Thời Phương bàn bạc với Diệp Thu Thu, “Tiểu Dư bán lẻ và quảng bá theo cách này thì khó làm lớn. Chị đã lập ra một kế hoạch phát triển ngắn hạn. Trước tiên, Nhất Chiêu Tiên phải đứng vững ở thị trường nội địa, sau đó mới mở rộng ra thị trường ngoài địa phương.”
Tiểu Dư ở bên cạnh khiêm tốn học hỏi, thậm chí còn lấy sổ tay ra ghi chép lại những điểm quan trọng.
La Thời Phương nói: “Đầu tiên, ở tất cả các chợ trong Hoa Thành, chúng ta sẽ tìm vài quầy cố định và cung cấp hàng cho họ theo giá sỉ, bán xong mới thanh toán. Bất kể bán thế nào, ít nhất cũng để người dân trong thành nhanh chóng biết đến thương hiệu Nhất Chiêu Tiên của chúng ta.”
Thời này nhà nào cũng đi chợ mua đồ, hàng ngày đều có số lượng lớn người ra vào chợ, tương đồng với việc hàng ngày đều có người thấy thương hiệu Nhất Chiêu Tiên. Cứ nhìn mãi, rồi sẽ có ngày họ sẽ mua.
“Phương pháp của chị La rất tốt, em đồng ý.”
La Thời Phương có khả năng thực thi mạnh mẽ. Nhất Chiêu Tiên là sự nghiệp mà cô ấy chuẩn bị dành cả đời để phấn đấu.
La Thời Phương tự tin nói: “Ngoài ra, chúng ta cũng phải bắt đầu mở quầy tại một số chợ đầu mối, thuê hai nhân viên bán hàng thay ca. Dù trong vài tháng đầu không bán được gì cũng không sao, chỉ tốn tiền nhân công dán tờ rơi và phí đặt quầy.”
Vẻ mặt Tiểu Dư có chút rối rắm, nếu làm quầy hàng, như vậy tiêu thụ khẳng định không thể trính phần trăm cho cậu, đây là kế hoạch đẩy tiêu thụ của bà chủ, cậu vừa thấy nó quá tốt lại cảm thấy mất mát.
La Thời Phương nhìn ra băn khoăn đó, cô cười nói: “Thẳng nhóc này, ánh mắt phóng xa chút, cậu cảm thấy tôi sẽ đi thống kê quầy hàng, bổ sung hàng hoá hoá hay sao? Cậu học hỏi kinh nghiệm đi, về sau Hoa Thành đề bạt giám đốc kinh doanh, tôi sẽ ghi tên cậu vào đó.”
Tiểu Dư lập tức hiểu ra, đúng vậy, cậu là người bán hàng cho Nhất Chiêu Tiên, chỉ cần cậu tập trung làm cho tốt, không cần để ý cái máng khác chẳng lẽ hai bà chủ có thể bạc đãi cậu sao?
Dư Hữu ngượng ngùng cào cào cái ót, “Lỗi em đã quá hẹp hòi, em sẽ sửa.”
Cuối tuần, Cố Thời Úc về nhà, Hải Thị khá gần Hoa Thành. Khi về anh thấy con trai đang làm bài tập, Cố Đông đang vẽ tranh.
“Cha về rồi.” Cố Đông đặt bút xuống.
Cố Nhị đón lấy túi từ tay anh, nói: “Diệp Thu Thu đang ở cửa hàng, để con đi gọi dì về.”
Cha cậu toàn về vào cuối tuần, đến người ngốc cũng biết là chủ yếu để gặp vợ, con trai và con gái chắc phải xếp sau rồi… đúng không? Cố Nhị nghĩ vậy trong lòng, rồi lao ra ngoài.
Cố Thời Úc kéo áo cậu, “Con ở nhà làm bài tập, cha tự đi.”
Xem kìa, vội vã thế. Cố Nhị dừng chân lại, tiếp tục làm bài.
Cố Thời Úc soạn những món quà anh mang về, anh hỏi Cố Đông: “Con đang vẽ gì thế?” Trông giống như một tấm băng rôn, trên đó có logo của Nhất Chiêu Tiên.
Cố Đông nói: “Mẹ nhỏ muốn cung cấp hàng cho các quầy gia vị ở chợ nên bảo con thiết kế vài tấm băng rôn quảng cáo, in ra miễn phí cho các chủ quầy trang trí quầy của họ.”
Mẹ nhỏ nói rằng, đến lúc đó Nhất Chiêu Tiên sẽ nổi bật hơn, người ta vào chợ là có thể nhìn thấy ngay, như vậy sẽ tạo hiệu ứng quảng cáo miễn phí. Vì vậy, mẹ nhỏ bảo phải vẽ thật đẹp, khung lớn là mẹ nhỏ phác thảo, còn màu sắc và chi tiết thì cô bé tự thêm vào.