Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-03-04 14:16:33
Lượt xem: 113
Sau khi Diệp Thu Thu trở về Hoa Thành liền gọi điện cho Cố Thời Úc, “Sắp tới này anh có thời gian về nhà không?”
Hải Thị cách Hoa Thành không xa, nếu Cố Thời Úc không có thời gian thì cô sẽ đến Hải Thị tìm anh. Việc cô muốn thi lại phải nói trực tiếp mới tốt.
“Có chuyện gì sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh trực giác cảm thấy vợ mình gặp chuyện, trong lòng anh lo lắng.
“Anh đừng lo, không có chuyện gì cả, chỉ là em nhớ anh thôi.”
Cố Thời Úc: … Có lẽ không phải như vậy, trước đây cô chưa từng nói nhớ anh.
Chuyện không thể nói qua điện thoại chắc chắn là chuyện lớn. Dù sao thì anh cũng rất nhớ Thu Thu và con, tiện thể về nhà xem sao, “Được, hai ngày nữa anh sẽ về.”
Tối hôm sau Cố Thời Úc trở về. Khi anh không ở nhà, cửa nhà đều bị khóa kín, Diệp Thu Thu thức dậy mở cửa và đun nước nóng để anh tắm.
Lần này, cô chủ động cầm bộ đồ ngủ của Cố Thời Úc chờ ngoài cửa phòng tắm, cách cánh cửa nói, “Cố Thời Úc, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Cố Thời Úc nói, “Thu Thu, em để quần áo trên ghế trước cửa, em về phòng đi, có gì vào phòng nói sau.”
Diệp Thu Thu hừ nhẹ một tiếng, người đàn ông này vẫn còn rất ngại ngùng.
Chẳng bao lâu sau, Cố Thời Úc mở cửa bước vào, đóng cửa phòng lại, “Thu Thu, có chuyện gì vậy?”
Diệp Thu Thu nói thẳng, “Em muốn thi lại, năm nay thi vào đại học.” Trên mặt cô hiện rõ vẻ bướng bỉnh, cho dù anh không đồng ý, cô cũng sẽ đi.
Cố Thời Úc đang cầm khăn lau tóc, ngón tay lỏng ra một chút, khăn rơi xuống đất, vợ muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sao? Vậy sau này cô sẽ gặp nhiều người xuất sắc…
Cố Thời Úc nhặt khăn lên nắm chặt trong tay, suy nghĩ một lúc. Mặc dù chỉ có nửa học kỳ, nhưng vợ đã từng thi một lần ở kiếp trước, cô thông minh như vậy chắc chắn trong nửa năm có thể ôn lại sách vở và thi đỗ.
“Được.” Cố Thời Úc gật đầu đồng ý.
Diệp Thu Thu không biết phải nghĩ sao, cô tưởng rằng Cố Thời Úc sẽ phản đối, nên mới gọi anh về để bàn bạc.
Cô hỏi, “Anh không phản đối chút nào sao?”
“Tại sao anh phải phản đối?”
Cố Thời Úc cười, “Ngày chúng ta ra mắt, không phải em đã nói sao? Em muốn thi vào đại học, anh vẫn nhớ mà, để em chọn xong trường rồi anh sẽ đi.”
Diệp Thu Thu đã chuẩn bị một loạt lý do, ví dụ như cô sẽ đăng ký vào Đồng Tế ở Hải Thị, ba đứa trẻ cũng vừa lên cấp hai, có thể cùng nhau chuyển đến Hải Thị học. Cửa hàng ở Hoa Thành có thể tìm một quản lý rồi giao cho họ.
Cô đã tính toán tất cả mọi thứ nhưng Cố Thời Úc không hỏi. Tuy nhiên, những lời tiếp theo có lẽ sẽ khiến người đàn ông này không thể bình tĩnh được như vậy.
Diệp Thu Thu nói, “Cố Thời Úc, em vừa mới biết mẹ ruột kiếp trước của em đang học ở Nhị Trung, tên là Hà Tiểu Anh, năm nay nguoi đó học lớp 12. Em muốn đến Nhị Trung để thi lại.”
Cố Thời Úc: … Cái gì? Mẹ vợ của anh sao? Vậy thì, cha vợ của anh là ai, nói hết ra một lần đi, anh còn có thể chịu đựng được.
“Vậy còn cha ruột của em?”
“Em không biết.” Diệp Thu Thu nói, “Kiếp trước em chỉ gặp Hà Tiểu Anh một lần, nói chuyện chưa đầy mười phút, lúc đó em rất bướng bỉnh chẳng hỏi gì cả.”
Tối hôm đó, Diệp Thu Thu kể hết cho Cố Thời Úc về những gì cô đã tìm hiểu được về nhà họ Hà.
Cố Thời Úc nói, “Đi đi, em thấy đấy, quả nhiên em trở về là để bù đắp những tiếc nuối đời trước, nếu không phải thì tại sao Hà Tiểu Anh lại tình cờ từ chuyển từ quê lên Nhị Trung cách đây ba năm? Đây là duyên phận của hai người.”
Diệp Thu Thu nghĩ suốt cả đêm, có lẽ Cố Thời Úc nói đúng.
Sáng hôm sau, cô tuyên bố quyết định thi lại của mình.
“Mẹ nhỏ, mẹ thật sự muốn đi học lại sao?” Cố Thạch Đầu rất vui, học lại rất tốt, cậu rất thích học.
Cố Đông cúi đầu sắp xếp bữa sáng, cô bé rất lo lắng, sợ rằng nếu mẹ nhỏ thi đỗ đại học, họ sẽ không thể sống cùng nhau nữa. Thực ra cô bé đã học lớp năm rồi, hoàn toàn có thể tự lập, nhưng cô bé chỉ muốn sống cùng mẹ nhỏ và cả gia đình.
“Mẹ nhỏ, nếu mẹ thi đỗ đại học, có phải chúng ta sẽ không thể ở cùng nhau nữa không?”
Cố Nhị thở dài nặng nề, “Xong rồi, lần này chúng ta lại không có ai chăm sóc nữa.”
“Con đang nói bậy bạ gì vậy.”
Diệp Thu Thu vỗ nhẹ vào sau gáy cậu, “Nguyện vọng đầu tiên của kỳ thi đại học, mẹ chỉ ghi mỗi Đồng Tế ở Hải Thị. Nếu mẹ đỗ, ba đứa cùng mẹ đến Hải Thị học cấp hai, chúng ta vẫn ở bên nhau không chia xa đâu. Hơn nữa, bây giờ cha các con cũng ở Hải Thị, chúng ta cùng đi tìm cha không tốt sao?”
***
Đại học Đồng Tế mà Diệp Thu Thu muốn thi chính là trường cô ấy đã học ở kiếp trước, vì vậy cô chắc chắn sẽ chọn tiếp tục học sâu vào chuyên ngành mà mình giỏi.
Cuối cùng, Cố Đông cũng yên tâm, “Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Đột nhiên Cố Nhị cười ha hả, nụ cười của cậu làm Cố Thạch Đầu cảm thấy khó hiểu, “Anh à, người không thích học như anh sao lại cười vui hơn cả em vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-76.html.]
Cố Nhị nói: “Mọi người đoán xem, nếu bác cả của chúng ta biết cả nhà bốn người đều đi Hải Thị học, liệu bà ta có tức c.h.ế.t không?”
Chắc chắn là sẽ tức giận. Lâm Thiết Lan đã từng dùng Hải Thị làm mồi nhử, để nhà họ cho mẹ nhỏ uống thuốc xổ. Giờ đây, họ tự nhiên có thể đi học ở Hải Thị, nghĩ đến thôi Diệp Nhị đã thấy vui mừng.
Tuy nhiên, Cố Thạch Đầu lại giáng một đòn mạnh vào cậu, “Nhưng mà anh à, với thành tích của anh thi vào trung học có hơi nguy hiểm đấy. Đừng để đến lúc em với chị thi đỗ, mà anh lại phải lưu ban, lúc đó anh phải ở lại Hoa Thành một mình, chúng em sẽ không đợi anh đâu.”
Cố Nhị:…Ơ, lời này tuyệt đối không phải do em ruột nói!
“Mới qua nửa học kỳ thôi mà, anh chắc chắn sẽ theo kịp.”
Diệp Thu Thu nghĩ điều đó cũng có thể xảy ra. Tuy nhiên, sắp tới sẽ có giáo dục bắt buộc, ai cũng có thể vào trung học. Cô không thể nói điều này bây giờ, nên để Diệp Nhị tự cố gắng, nếu không khoảng cách thành tích quá lớn, đến lúc thi đại học sẽ rất khó.
***
Trước khi nguyên thân bị nhà họ Diệp bắt phải nghỉ học, cô ấy đã học năm nhất trung học tại Nhị Trung. Tuy nhiên, có một vấn đề là Phùng Hà Hương là chủ nhiệm giáo vụ của Nhị Trung. Trước đây, chính Phùng Hà Hương đã đích thân làm thủ tục cho Diệp Thu Thu nghỉ học.
Việc Diệp Thu Thu muốn quay lại Nhị Trung học lại là điều không thể tránh khỏi việc phải gặp Phùng Hà Hương. Quả nhiên, khi nghe tin Diệp Thu Thu muốn nhập học vào lớp 12 để thi đại học năm nay, Phùng Hà Hương cười muốn chết.
“Đừng làm giảm tỷ lệ đậu của trường chúng tôi.”
Phùng Hà Hương thắc mắc tại sao Diệp Thu Thu lại muốn thi đại học. Cô ta đã nghỉ học từ năm nhất trung học mấy năm rồi, bây giờ muốn quay lại học lớp 12 liệu có theo kịp không? Dù có theo kịp, bà cũng không để Diệp Thu Thu học.
Trước đây, chính Phùng Hà Hương đã làm thủ tục cho Diệp Thu Thu nghỉ học. Khi đó, cô là người đứng đầu lớp và nằm trong top 5 của toàn trường. Việc ép buộc cô phải nghỉ học đã khiến các lãnh đạo của trường liên tục đến nói chuyện với bà ta. Ban đầu, bà ta đã được lên chức phó hiệu trưởng, nhưng vì việc này, bà ta không còn cơ hội thăng tiến trong suốt những năm qua.
Việc ép buộc con gái của mình phải nghỉ học đã khiến Phùng Hà Hương trở thành trò cười trong trường Nhị Trung suốt bao năm.
Bây giờ mà để Diệp Thu Thu quay lại học, những ấm ức của bà ta không phải vô ích sao?
Phùng Hà Hương không muốn Diệp Thu Thu đi học lại, hơn nữa nếu cô ta thực sự đậu đại học thì Diệp Tâm sẽ ra sao? Với thành tích của Diệp Tâm, con bé chắc chắn không thể thi đậu đại học. Bà không thể để Diệp Thu Thu gây khó dễ cho con gái của mình thêm lần nào nữa. Đáng tiếc là bây giờ con nhỏ này đã biết mình không phải là con ruột, may mắn là chuyện này được giữ kín, ít nhất là trong trường vẫn nghĩ họ là mẹ con ruột, không quá xấu hổ.
Phùng Hà Hương mỉa mai nói: “Cô đã kết hôn rồi thì học đại học làm gì nữa? Về nhà mở tiệm của cô đi.”
“Ai quy định kết hôn rồi thì không thể học đại học? Đây là sự phân biệt đối xử.”
“Vì điều kiện của cô không đáp ứng được quy định tuyển sinh của trường chúng tôi,” Phùng Hà Hương nói. “Cô đã nghỉ học từ năm nhất trung học, bây giờ muốn vào lớp 12 thì không thể theo kịp chương trình. Dù sao đi nữa, trường chúng tôi sẽ không nhận cô.”
Phùng Hà Hương dựa vào các quy định để không nhận Diệp Thu Thu. Đúng lúc hiệu trưởng Nhị Trung đang đi hội thảo ở trường khác, Diệp Thu Thu đành phải về trước.
TBC
Diệp Thời Úc nói: “Phùng Hà Hương không cho em vào Nhị Trung à? Chúng ta đi tìm chị của anh, chị ấy làm trong ngành giáo dục, chắc chắn có cách.”
Chu Cẩm rất ủng hộ Diệp Thu Thu thi lại. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng Chu Cẩm cũng liên hệ được với hiệu trưởng trường Nhị Trung, người đang tham dự hội thảo ở xa và hẹn một cuộc gặp khi ông ấy trở về. Cô sẽ đi cùng Diệp Thu Thu đến gặp trực tiếp hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cũ của Nhị Trung vẫn nhớ Diệp Thu Thu. Hồi đó, khi Diệp Thu Thu học năm nhất, cô là học sinh đứng đầu lớp và nằm trong top 5 của cả khối. Nhưng gia đình cô lại không nghèo đến mức không thể đi học. Hiệu trưởng đã đích thân tìm Phùng Hà Hương để nói chuyện, nhưng bà ta nói rằng cô gái này bị bệnh và không thể tiếp tục học, phải về nhà tĩnh dưỡng còn đưa ra cả hồ sơ bệnh án.
Sau đó, khi Diệp Thu Thu nghỉ học để học nghề, lúc này hiệu trưởng mới nhận ra mình đã bị lừa. Người bệnh không thể đi học nhưng lại có thể học nghề nấu ăn sao? Một học sinh có tiềm năng đậu đại học trọng điểm đã bị lãng phí như vậy. Hiệu trưởng dạy học cả đời, nghĩ lại chuyện này vẫn thấy đau lòng.
Phùng Hà Hương có năng lực tốt, mười mấy năm trước được chuyển từ một vùng quê nhỏ đến Nhị Trung Hoa Thành. Ban đầu, hiệu trưởng có ý định đào tạo bà làm người kế vị để phát triển Nhị Trung ngày càng tốt hơn. Nhưng chính chuyện Phùng Hà Hương bắt con gái mình nghỉ học đã khiến hiệu trưởng không thể chấp nhận được con người của bà ta, ông thầm cảm thấy may mắn vì không giao trường cho người như bà ta quản lý.
Khi Phùng Hà Hương thấy Chu Cẩm đã tìm đến hiệu trưởng, bà ta cảm thấy khó tin. Chu Cẩm chỉ là phó hiệu trưởng của trường tiểu học Thực Nghiệm, hừ, nghĩ bản thân là ai mà dám gọi điện cho hiệu trưởng, “Cô chỉ là một phó hiệu trưởng của trường tiểu học, sao có thể can thiệp vào chuyện của Nhị Trung chúng tôi.”
Khi hiệu trưởng nhận được cuộc gọi ở xa, ông nghe nói Diệp Thu Thu muốn thi lại thì vội kết thúc buổi hội thảo sớm và trở về trường. Lúc này, mặt mũi của Phùng Hà Hương không còn nữa.
Kể từ khi Phùng Hà Hương xử lý việc cho Diệp Thu Thu nghỉ học, hiệu trưởng đối xử với bà ta càng lạnh nhạt. Bà càng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn. Bà quản lý ban 9, một lớp chọn của trường trọng điểm. Có phụ huynh nào lại không muốn con mình được vào ban 9 đâu. Bà nhất định không thể để Diệp Thu Thu phá hỏng cơ hội thăng chức của mình.
Không thể để cô ta vào Nhị Trung.
Diệp Thu Thu nói: “Hôm nay cô giáo Chu đến đây là muốn hỏi hiệu trưởng về kinh nghiệm quản lý trường học. Chuyện giao lưu giữa các trường học, chẳng lẽ không được sao?”
Chu Cẩm bực tức đối đáp với Phùng Hà Hương, “Không, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi cô, khi cô ép Diệp Thu Thu nghỉ học, cô có ý gì? Bây giờ cô ngăn cản em ấy học lại là có ý gì? Tôi không quan tâm gia đình cô có mâu thuẫn gì nhưng không thể mang vào công việc. Diệp Thu Thu đã 21 tuổi vẫn muốn đi học, chẳng lẽ chúng ta là giáo viên không nên khuyến khích và ủng hộ sao?”
“Cô cứ liên tục ngăn cản, nói rằng em ấy không đủ điều kiện nhập học, nhưng cách đây không lâu, cô lại nhận một học sinh tên là Chung Mạn Mạn, người có điểm thi vừa đủ để vào hệ trung cấp. Cô còn cho cô ấy vào ban 9 mà chính cô trực tiếp quản lý. Có phải cô đã nhận lợi ích riêng từ cô ấy?”
Diệp Thu Thu: …..Cô giáo Chu thật thẳng thắn.
Phùng Hà Hương bị hỏi đến á khẩu, điểm thi thử của Chung Mạn Mạn bà ta không coi trọng chút nào nhưng vì bà Tống gọi điện nhờ vả, mà Diệp Tâm còn đang ở nhà bà Tống, hơn nữa học phí đắt đỏ của Diệp Tâm, nhà bà hiện tại cũng không gánh nổi.
Bà ta không thể từ chối bà Tống, nên mới mở cửa sau, tiếp nhận Chung Mạn Mạn.
Hiệu trưởng ở bên cạnh hỏi lại: “Cô Phùng, trong thời gian tôi không ở đây, cô tự ý nhận một học sinh lớp 12 tôi cũng không nói gì, giờ không thể đuổi người ta về, như vậy sẽ làm lỡ kỳ thi đại học của người ta năm nay. Em Diệp có thể đến Nhị Trung, cũng cho em ấy tham gia kỳ thi nhập học, chỉ cần điểm thi thử đạt được mức điểm chuyên ngành thì xắp xếp cho em ấy vào học lại.”
Học lại cùng lớp cũng phải trải qua kỳ thi nhập học của trường. Diệp Thu Thu nói sau khi thôi học cô vẫn tự học các khóa học lớp 12, có thể trực tiếp lấy đề thi đại học của năm ngoái để thi. Phùng Hà Hương đề xuất dùng đề thi của năm trước đó, “Biết đâu Diệp Thu Thu đã học trước đề của năm ngoái, điều đó sẽ không thể đánh giá đúng năng lực thực tế, vẫn nên dùng đề thi của năm trước nữa.”
Diệp Thu Thu cười khẽ: “Tùy bà, năm nào cũng được.”
Hiệu trưởng rất coi trọng việc này, ông muốn xem học sinh từng đứng nhất lớp năm đó bị đuổi học từ lớp 10, liệu có thể đạt được mức điểm chuyên ngành không. Ông đã sắp xếp cho cô một văn phòng riêng và phân công cô giáo Quý của ban 3 làm giám thị.
Thi xong một môn sẽ có mười phút nghỉ ngơi, bên này cô thi xong một môn, bên kia sẽ có giáo viên do hiệu trưởng sắp xếp chấm điểm. Diệp Thu Thu ra ngoài vận động một chút, cô giáo Quý vẫn đi theo bên cạnh không cho cô tiếp xúc với ai, tránh Phùng Hà Hương lấy cớ gian lận.