Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:16:31
Lượt xem: 126

Không có tiền mua nhà, thật quá mất mặt, Lâm Thiết Lan không thể thừa nhận là bà ta không đủ tiền nên không mua được, bà ta đi quanh nhà một vòng rồi chê bai, “Tiền không thành vấn đề, nhưng ngôi nhà này không được tốt cho lắm, tôi phải xem thêm vài nơi khác để so sánh.”

Chung Mạn Mạn nghe thấy vậy liền sốt ruột, đồ ngu, cô đã so sánh rồi mà! Căn nhà này bất kể là tuổi đời, diện tích hay vị trí, đều là tốt nhất trong số đó, không có cái nào phù hợp hơn. Hơn nữa, cô nhất định phải sống trong tiểu viện này, nhất định phải từ người giúp việc trở thành bà chủ, nếu không thì việc cô quay lại có ý nghĩa gì?

“Dì Lâm, không cần so sánh nữa, không có cái nào tốt hơn đâu.”

TBC

Lâm Thiết Lan trách móc, “Con còn nhỏ, chuyện lớn như mua nhà đương nhiên phải lựa chọn kỹ càng, đừng để bị người khác lừa.”

Chủ nhà nghe thấy vậy liền nhận ra bà ta không thực sự muốn mua, thái độ thay đổi ngay lập tức, “Không mua nổi còn làm mất thời gian của tôi, tiền xe từ ngoài tỉnh đến đây các người phải bồi thường cho tôi!”

Chủ nhà không buông tha, cuối cùng họ phải trả cho ông ta 200 nhân dân tệ để bồi thường chi phí đi lại và tổn thất tinh thần, sau đó Lâm Thiết Lan mới ra khỏi nhà.

Chung Mạn Mạn cắm móng tay sâu vào lòng bàn tay, tại sao người mà cô có thể sai khiến đều là đồ vô dụng? Cô sai Đan Lệ Phương đi Hoa Thành mua một cửa hàng, kết quả là bà ta lại tự đưa mình vào tù còn làm mất của cô hơn hai mươi ngàn đồng, toàn bộ tiền tích góp ba năm của cô đều không còn nữa.

Cô bảo Lâm Thiết Lan mua một căn nhà Tây cũng không thành công. Tất cả đều là đồ vô dụng, chẳng ai có thể dựa vào, cô phải tự mình làm thôi. Chung Mạn Mạn hạ quyết tâm, nhất định phải thi đậu đại học mới được.

Chung Mạn Mạn mang theo tâm trạng rất không tốt trở về tiệm Hà Ký. Lôi Thái Vân thấy Chung Mạn Mạn liền nhiệt tình chạy tới hỏi thăm, hỏi cô có mệt hay khát không.

Chung tiểu thư là người tốt, lần trước khi đi ngang qua nhà bà, vì trời mưa lớn đã ở nhờ một đêm. Sau đó, cô ấy muốn báo đáp gia đình bà, thấy bà đáng thương nên đề nghị mang cả nhà đến Hoa Thành, giúp bà mở tiệm, mà điều kiện chỉ là một chút việc nhỏ mà nhà bà hoàn toàn có khả năng làm được.

Con gái của bà, Hà Tiểu Anh học rất giỏi nhưng nhà bà gần như không còn khả năng chu cấp. Chung tiểu thư nói rằng cô sẽ chuyển trường đến trường Nhất Trung ở Hoa Thành, cùng lớp với Hạ Tiểu Anh. Năm nay, cô ấy cần Hà Tiểu Anh giúp cô thi, hai người chỉ cần viết tên của nhau trên bài thi để Chung tiểu thư thi vào đại học, còn Tiểu Anh sẽ học lại một năm và Chung tiểu thư sẽ lo toàn bộ học phí.

Đợi khi có giấy báo nhập học của Chung tiểu thư, cửa hàng này sẽ tặng cho gia đình bà.

Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao, Chung tiểu thư thật sự là một người tốt, gia đình bà thật may mắn, chỉ cần Tiểu Anh giúp Chung tiểu thư thi một lần trong năm nay, thì bà sẽ trở thành người thành thị, còn có một cửa hàng để kinh doanh. Lôi Thái Vân đồng ý ngay lập tức, coi Chung Mạn Mạn như Bồ Tát mà cung phụng.

Hà Tiểu Anh trở về, Lôi Thái Vân quát lên, “Sao giờ này mày mới về, không có mắt à, không biết tan học thì về sớm giúp đỡ nhà cửa hả.”

Chung Mạn Mạn vội nói: “Sau này không được để Tiểu Anh làm việc nữa, cậu ấy phải tập trung ôn thi, nếu bận quá thì thím mướn thêm người đi.”

Nếu Hà Tiểu Anh không thể thi được điểm cao, cô sẽ không vào được Đồng Tế, không thể học cùng một trường với Tống Thanh Diễn, kéo dài thêm nữa thì anh ấy cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Chung Mạn Mạn buồn bực nghĩ, Diệp Thu Thu có thể lấy được Cố Thời Úc thì sao chứ? Cô ta không thể thi đại học được, chỉ dựa vào điều này thôi, khoảng cách giữa hai người đã rõ ràng. Nghĩ đến ngày 1 tháng 9 cô được vào ngôi trường đại học mà mình luôn mơ ước, Chung Mạn Mạn không khỏi vui mừng, lúc đó cô sẽ đăng ký vào ngành kiến trúc, cùng khoa với Tống Thanh Diễn, tốt nghiệp rồi kết hôn.

Cô đã lên kế hoạch cho tương lai của mình rồi, kỳ thi đại học năm nay là khởi điểm của cô, còn Diệp Thu Thu cứ ở trong bếp hít khói dầu đi, sớm muộn cũng trở thành một bà già xấu xí, xem Cố Thời Úc có bỏ rơi cô ta không.

Chung Mạn Mạn nhìn Hà Tiểu Anh đang xách thùng gỗ nặng đi đổ thức ăn thừa bên ngoài, không nhìn đường còn đụng phải Diệp Thu Thu đang ký hợp đồng mua cửa hàng với chủ nhà đối diện, đúng là ngu ngốc.

Chung Mạn Mạn không hề cảm thấy chút áy náy nào đối với Hà Tiểu Anh, dù cho cô không đến Hoa Thành tìm Hà Tiểu Anh thì năm nay điểm của Hà Tiểu Anh cũng sẽ bị người khác chiếm đoạt, sau đó cô ta sẽ bị gia đình đổi lấy sính lễ năm trăm đồng, gả cho một tên vô lại.

Lý do mà Chung Mạn Mạn biết rõ về Hà Tiểu Anh như vậy là vì cuộc đời người phụ nữ này rất gian truân. Sau khi gả cho tên vô lại vài năm chỉ sinh được một đứa con gái, để có thể sinh con trai mà không bị phạt, gia đình tên vô lại đã vứt đứa con gái mới sinh của cô ta đi, bắt cô ta tiếp tục sinh con trai.

Sau khi con gái của Hà Tiểu Anh bị gia đình tên vô lại vứt bỏ, cô ta phải mất vài năm mới ly hôn được. Cô ta không bao giờ tìm thấy con gái của mình, phải cầu xin gia đình họ cho biết con gái mình bị vứt bỏ ở đâu. Nhưng tên vô lại đó sao có thể nói cho cô ta biết? Họ dùng điều này để uy h.i.ế.p Hà Tiểu Anh, nói rằng nếu đưa tiền thì sẽ nói, hết lần này đến lần khác. Hà Tiểu Anh vì muốn tìm con gái mình chỉ có thể hết lần này đến lần khác thỏa hiệp. Thật tiếc là, tên vô lại chỉ muốn dùng điều này để tống tiền.

Nhưng mà cuối cùng Hà Tiểu Anh lại gặp được một luật sư lớn, luật sư đã giúp cô ta kiện gia đình tên vô lại, cuối cùng còn kết hôn với vị luật sư đó. Có thể nói là cô ta vượt qua khổ nạn để đến hạnh phúc.

Sau khi Hà Tiểu Anh kết hôn với luật sư, cô ta đã quen với vợ của Tống Thanh Diễn. Người phụ nữ băng giá đó không thích nói chuyện nhưng lại hòa hợp với Hạ Tiểu Anh, thường xuyên mời cô ta đến nhà Tây uống trà chiều. Vì vậy, Chung Mạn Mạn mới có thể biết được quá khứ của Hà Tiểu Anh.

Trước khi cô quay về quá khứ, Hà Tiểu Anh đã tìm thấy cô con gái đã thất lạc nhiều năm của mình. Nhưng thật buồn cười, con gái cô ta lại nghĩ rằng Hạ Tiểu Anh không muốn cô, nên c.h.ế.t cũng không chịu nhận, thậm chí không nghe lời giải thích. Cuối cùng, hình như phát hiện bị ung thư, khi phát hiện thì đã ở giai đoạn cuối rồi, loại ung thư này dù là ba mươi năm sau cũng không chữa khỏi được.

Cuộc đời của Hà Tiểu Anh định sẵn là một bi kịch, lần này cô quay lại quá khứ, sự sắp xếp này thực sự cũng được coi là giải cứu cô ta. Chung Mạn Mạn trong lòng nghĩ như vậy, ồ đúng rồi, con gái mà Hạ Tiểu Anh bị vứt bỏ tên là gì nhỉ? Chung Mạn Mạn cẩn thận nhớ lại, đúng rồi, là Diệp Thu Thu, cùng tên cùng họ với nữ chủ nhân mà cô phục vụ ở kiếp trước.

Chủ nhân kiếp trước của cô tên là Diệp Thu Thu, con gái bị vứt bỏ của Hà Tiểu Anh, sau khi được nhận nuôi cũng tên là Diệp Thu Thu. Vì vậy mà nói, ông trời cũng khá thú vị, chắc chắn là ông trời bảo cô đến tìm Hà Tiểu Anh.

***

Diệp Thu Thu và La Thời Phương đã trả hết tiền và làm xong giấy tờ chuyển nhượng căn nhà ở trường Nhất Trung. Cả hai người tạm thời không định tự mình mở tiệm mà dự định cho thuê trước. Cô va phải một cô gái gầy yếu bên đường, mái tóc dài che nửa khuôn mặt của cô gái đó. Cô gái vén tóc ra sau đầu, ngẩng đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi có làm bạn đau không?”

Giọng cô ấy rất yếu, những đường nét vốn đẹp đẽ của cô bị đôi mắt u ám đè nén, không còn chút sức sống nào.

Đồng tử của Diệp Thu Thu bỗng nhiên co lại, cô nhận ra gương mặt này. Đây là người đầu tiên cô quen sau khi quay về quá khứ.

Kiếp trước, Diệp Thu Thu và cha mẹ nuôi đã kiện nhau ra tòa, vụ việc này khi đó đã gây chấn động không nhỏ. Cha mẹ nuôi đã nhờ giới truyền thông bôi nhọ cô, nói rằng cô vong ân bội nghĩa, gia đình đã chu cấp cho cô học đại học xong rồi lại bị cô đuổi ra khỏi nhà. Dư luận liên tục lên án cô, ngay cả cô nhi viện nơi cô ở cũng bị lôi ra, từ nhỏ đến lớn ảnh chụp của cô đều bị phát tán, gần như ai ai cũng muốn đánh cô, đến cửa nhà cũng không ra được.

Diệp Thu Thu từng chút một công khai kết quả xét xử của vụ án và những đoạn ghi âm các yêu cầu không biết xấu hổ của cha mẹ nuôi, khi đó dư luận mới quay đầu.

Sau khi kết thúc kiện tụng, cô vốn tưởng rằng mình có thể bắt đầu những ngày tháng sinh hoạt mới, không ngờ mẹ ruột tìm tới, Diệp Thu Thu thấy vậy đồng ý xét nghiệm DNA, kết quả cũng không bất ngờ cho lắm, vị phu nhân nhìn dịu dàng đó đúng là mẹ ruột của cô.

Mẹ ruột muốn đón Diệp Thu Thu trở về nhưng gia đình của bà cũng chẳng phải là gia đình của cô, Diệp Thu Thu nhờ người đưa cho mẹ ruột một phong thơ và từ đó trở đi không còn gặp lại nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-75.html.]

Trên phong thơ có ghi: Lúc trước bà không cần tôi, hiện giờ tôi không cần bà.

Sau khi cô đưa tin qua đó không bao lâu, bà ấy đổi tên thành Hà Niệm Thu, ý nghĩa tưởng niệm con gái, à đúng rồi, trước khi Hà Niệm Thu đổi tên, tên ban đầu của bà là Hà Tiểu Anh.

Diệp Thu Thu trơ mắt nhìn Hà Tiểu Anh đi vào cửa Hà Ký đối diện, gọi Lôi Thải Vân là mẹ.

Diệp Thu Thu xoay người rời đi, khi trở về cô nhờ vả La Thời Phương, “Chị La, chị quen biết rộng có thể giúp em dò hỏi một chút nhà họ Hà là người ở đâu không?”

La Thời Phương lập tức đồng ý mà không hỏi tại sao cô muốn biết, “Được rồi, chị sẽ đi hỏi ngay cho em.”

Rất nhanh sau đó, La Thời Phương đã có kết quả, buổi chiều cung cấp cho cô một địa chỉ cụ thể, cô ấy còn nói thêm: “Em nói xem có trùng hợp không, Hà Tiểu Anh hiện đang học ở trường Nhị Trung đấy, trong ba năm kể từ khi em nghỉ học, cô ấy từ một thị trấn nhỏ thi đỗ lên, thành tích rất tốt, hiện đang học lớp trọng điểm ở Nhị Trung.”

Tối đó, Diệp Thu Thu mãi không ngủ được. Đời trước, trong lòng cô chưa từng tha thứ cho người phụ nữ đã bỏ rơi cô, không hề có hứng thú với quá khứ của bà ấy. Nhưng khi thực sự đối mặt, có cơ hội tìm hiểu về quá khứ của bà, cô lại không kìm được muốn điều tra. Hà Tiểu Anh đang ở Nhị Trung, nguyên thân cũng từng học ở Nhị Trung, nhưng cô đã ở đây hơn nửa năm mà chưa từng gặp qua, bây giờ lại đột nhiên gặp, liệu đây có phải là sự sắp đặt của trời?

Có lẽ trời đã cho cô một cơ hội để hiểu về mẹ ruột của mình. Diệp Thu Thu trở mình, trằn trọc suốt nửa đêm, cuối cùng cô quyết định phải đi xem thử, muốn biết người phụ nữ đã bỏ rơi cô sinh ra trong hoàn cảnh nào mà dẫn đến việc sau này bà ấy để con gái ruột của mình trước cửa trại trẻ mồ côi trong một ngày tuyết lớn, suýt chút nữa khiến cô c.h.ế.t cóng.

Sáng hôm sau, Diệp Thu Thu thu dọn vài bộ quần áo, gọi Cố Nhị trông nhà, “Cố Niên, dì sẽ ra ngoài hai ngày, con trông chừng chị và em trai nhé.”

“Dì đi đâu vậy?” Cố Nhị lo lắng hỏi, “Có xa không? Đừng để người xấu lừa đi đấy.”

“Dì mạnh mẽ như vậy, ai có thể lừa được dì chứ?”

“Ha… chẳng phải dì đã bị cha con lừa rồi sao?” Cha có ba đứa con nhỏ đi kèm mà dì cũng chịu, nhỡ đâu gặp người tốt hơn, chẳng phải sẽ đi theo họ sao…

Diệp Thu Thu: …

“Đừng có lắm lời, dì sẽ về nhanh thôi.”

Cố Đông cẩn thận sắp xếp bàn chải và khăn mặt của cô vào trong túi, “Mẹ nhỏ, mẹ đi một mình ổn không? Có cần gọi cho cha về đi cùng mẹ không?”

“Cha con bận lắm, không cần nói với cha đâu.” Diệp Thu Thu mỉm cười, “Đợi khi mẹ về, mẹ sẽ nói sau.”

Nhà của Hà Tiểu Anh không ở trong thành phố mà ở một ngôi làng dưới huyện, tên là Hà Gia Trang. Diệp Thu Thu theo địa chỉ tìm đến nhà họ Hà, đó là một ngôi nhà ba gian làm bằng đất, cửa nhà khóa chặt, không có ai ở nhà, nửa bức tường đã sụp đổ do trận mưa lớn vài ngày trước.

Diệp Thu Thu biết cách đối nhân xử thế, khi đến mang theo hai cân kẹo và hạt dưa, tìm gặp hàng xóm bên cạnh để hỏi thăm. Những người phụ nữ vừa ăn hạt dưa, vừa nhét túi đầy kẹo, mặt mày hớn hở, mở lòng nói chuyện.

“Cô nói về nhà họ Hà à, trước đây họ là gia đình nghèo nhất trong làng này, sinh liền hai đứa con gái, nghèo đến nỗi chẳng có nổi một xu. Sau đó, bụng của Lôi Thải Vân chẳng có động tĩnh gì nữa. Chồng bà ấy mấy năm trước bỏ đi, không còn người đàn ông nào làm việc nặng, cuộc sống ngày càng khó khăn.”

“Bà Lôi Thải Vân đối xử với con gái lớn rất tốt, nhưng không hiểu sao lại ghét bỏ con gái nhỏ, chính là Hà Tiểu Anh. Tiểu Anh học rất giỏi, nhưng lại không thể làm bà ấy hài lòng. Ôi, nếu con tôi năm nào cũng đứng nhất, tôi đâu có quan tâm nó là con trai hay con gái, ngay cả trong mơ cũng phải bật cười”

Nhị thím, chị dâu họ của Lôi Thải Vân vừa ăn hạt dưa, vừa nhổ vỏ hạt dưa ra, như thể đang chửi rủa Lôi Thải Vân, “Tôi biết tại sao rồi, chồng bà ta đi làm công rồi có quan hệ với bà chủ, bà chủ sinh cho ông ta một đứa con trai, có người nối dõi, lại có tiền nên không cần ba mẹ con họ nữa. Lôi Thải Vân đổ lỗi cho Tiểu Anh về tất cả những điều này.”

Không ngờ vào năm này cũng có loại chuyện bị phú bà nhìn trúng. Lôi Thải Vân có diện mạo rất bình thường, còn Hà Tiểu Anh thì xinh đẹp với các đường nét rõ ràng, chắc hẳn là thừa hưởng từ cha, chứng tỏ người đàn ông đó rất đẹp trai, đẹp đến nỗi khiến bà chủ say mê.

Diệp Thu Thu không hiểu, bèn đưa túi kẹo còn lại cho nhị thím, “Thím nói tiếp đi, chồng bà ta bỏ đi liên quan gì đến Hà Tiểu Anh chứ?”

Nhị thím nhận được nhiều kẹo hơn người khác, vui mừng trong lòng, bà cũng không thắc mắc tại sao Diệp Thu Thu lại hỏi thăm.

“Lôi Thải Vân oán trách, nếu Tiểu Anh là con trai, bà ta đã không cần sinh thêm, chồng bà ta cũng không bực mình mà bỏ đi làm công. Chồng bà ta không đi làm công thì đã không có quan hệ với bà chủ, vì chồng bỏ đi nên bà ta đổ lỗi cho Tiểu Anh. Ôi, Tiểu Anh thật đáng thương.”

“Bây giờ cũng không đáng thương nữa rồi, gặp được quý nhân, cả nhà đều đã đi đến thành phố lớn rồi.”

Người bên cạnh tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhà họ sao không gặp được chuyện tốt như thế nhỉ?

“Dạo trước, có một cô gái đi qua đây khi trời mưa lớn, bao nhiêu nhà có nhà gạch ngói mà cô ấy không ở, lại đi chọn nhà đất của họ Hà mà ở, nói là có duyên muốn nhận làm mẹ nuôi và đưa bà ta đi.”

Ngày cô gái rời đi, Lôi Thải Vân còn b.ắ.n pháo, nói sẽ không bao giờ quay lại ngôi làng này nữa. Làng của họ không hề tồi, chỉ có nhà của Lôi Thải Vân là nghèo thôi. Bà ta còn nói, nhà bà ta sẽ mở nhà hàng, sau này kiếm được nhiều tiền, khiến chồng bà ta cũng phải hối hận.

Diệp Thu Thu rời khỏi Hà Gia Trang, cô mơ hồ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng không đúng. Đời trước, cô vì tức giận mà không điều tra quá khứ của Hà Tiểu Anh, thậm chí không biết mẹ ruột có trình độ học vấn gì. Cô đã điều tra kỹ lưỡng về họ hàng nhà họ Cố, biết rõ về từng người, lẽ ra cũng nên điều tra về Hà Tiểu Anh.

Để mặc không quan tâm ư? Trong lòng cô vẫn còn gợn một cái gai, rốt cuộc tại sao bà ấy không cần cô, đã c.h.ế.t một lần lại sống lại, Diệp Thu Thu không còn cứng đầu như kiếp trước.

Cô quyết định rồi, cô sẽ vào Nhị Trung để học lại.

———Tác giả có điều muốn nói: Đây là thời đại giả tưởng, cốt truyện hoàn toàn hư cấu, xin đừng áp dụng vào thực tế, cúi đầu cảm ơn.

Nữ chính của chúng ta và nguyên thân không phải là cùng một người nhé.

Ở kiếp trước, nguyên thân bị tìm về nhà họ Chung, sau đó kết hôn với Tống Thanh Diễn và bị ngược đãi tinh thần, sống trong ngôi nhà Tây đó. Nguyên thân quen biết với Hà Tiểu Anh và trở thành bạn của cô ấy.

Nhà họ Chung có một người giúp việc biết được quá khứ của Hà Tiểu Anh. Sau khi Chung Mạn Mạn quay về, đã thay đổi những việc đã xảy ra, tạo ra hiệu ứng cánh bướm khiến nguyên thân bị hủy hôn và c.h.ế.t đột ngột. Nữ chính khi đang cấp cứu vì ung thư giai đoạn cuối đã tình cờ xuyên vào thân xác của nguyên thân vừa mới qua đời.

Loading...