Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:15:10
Lượt xem: 135

Diệp Thu Thu hoảng hốt, cô chưa từng thấy Cố Thời Úc bất lực như vậy, ngay cả đồng tử cũng hơi giãn ra, bây giờ chắc là thần trí anh cũng không còn tỉnh táo rồi nhỉ?

Diệp Thu Thu chui lên ghế sau, thông qua cửa sổ xe nói vọng ra: “Mẹ, con đi theo xem sao.”

“Con mau đi đi.” Đường Liên Tử đóng cửa xe cho họ, trong lòng cũng sốt ruột, “Có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”

Thẩm Cường vốn còn trông cậy vào việc Cố Thời Úc lái xe thay anh, nhưng bây giờ anh lại thấy Cố Thời Úc còn tệ hơn cả mình, chuyện gì thế này? Anh không còn quan tâm đến việc chân mình đang run rẩy nữa mà nhấn ga phóng thẳng đến Hải Thị.

TBC

Diệp Thu Thu cũng nghĩ không ra, nghĩ không ra thì thôi cô không muốn nghĩ nữa. Tay cô bị Cố Thời Úc nắm chặt đến mức đau đớn, chỉ đành khuyên nhủ: “Cố Thời Úc, dì Chu đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi, anh đừng lo, chúng ta sắp đến nơi rồi mà.”

Cố Thời Úc đột nhiên cúi người, ôm chặt eo Diệp Thu Thu không nói gì. Diệp Thu Thu nghiêng đầu thấy khóe môi anh đã bị cắn rách, cô vội vàng dùng tay gỡ ra, “Đừng cắn nữa, bây giờ lo lắng cũng không phải cách, anh để dành sức mà dùng ở bệnh viện đi.”

Thẩm Cường bỗng cảm thấy căng thẳng, người nằm viện lúc này là mẹ vợ anh, Cố Thời Úc hoảng hốt cái gì chứ? Anh đầy bụng nghi hoặc nhưng chỉ có thể đạp mạnh ga chạy đến Hải Thị.

Trong bệnh viện Hải Thị, Chu Cẩm đã sắp phát điên rồi. Một bữa cơm giao thừa vốn dĩ rất bình thường, nhưng bác cả Chu lại bắt đầu đề nghị muốn đưa cháu ngoại của bà về để nối dõi tông đường cho Chu Phóng, tiếp tục hương khói, tránh cho về sau thanh minh không ai quét mộ, trở thành cô hồn dã quỷ.

Chu Cẩm lật bàn ngay lập tức. Tâm tư xấu xa của bác cả chẳng phải đều nhắm vào những căn nhà vốn dĩ thuộc về Chu Phóng, cùng với số tiền tiết kiệm của nhà họ Chu và mối quan hệ của cha cô để dọn đường cho cháu ngoại của mình hay sao?

Chính là người bác ruột thịt của mình đấy, sao bà ta lại đi nói những lời đau lòng ấy vào đêm giao thừa? Hơn nữa, em trai cô vẫn chưa c.h.ế.t mà.

Chu Khánh Lan bắt đầu lấy thân phận bề trên để dạy dỗ, bà ta nói Chu Cẩm là con gái đã xuất giá thì đừng can thiệp vào chuyện của gia đình, nếu cô không đồng ý thì để con trai Thẩm Tuấn nối dõi cho em trai mình đi.

Thẩm Cường đã triệt sản rồi, hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai, làm sao có thể cho người khác được, quan trọng là nhà họ Thẩm sẽ không đồng ý. Những lời của bác cả Chu lại một lần nữa khiến Chu Cẩm nổi giận.

Chu Cẩm nói không còn khách khí nữa: “Con là con gái đã xuất giá thì sao? Chẳng phải chính bác cũng vậy sao? Nếu bác còn dám đề cập đến chuyện nối dõi nữa, sau này gia đình con sẽ không đến những bữa tiệc gia đình trong nhà họ Chu, các người muốn làm gì thì làm, sức khỏe mẹ con không chịu nổi nữa rồi.”

Chu Khánh Lan bắt đầu làm phiền hai người em trai của mình: “Cha mẹ mất sớm, hai đứa đều do chị nuôi lớn, chị cả như mẹ, chẳng phải chị cũng chỉ nghĩ cho em ba thôi sao? Em ấy già rồi cũng cần có người chăm sóc, cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay là đi viện phúc lợi mà nhận một đứa bé trai về làm cháu nuôi, dù sao cũng không thể cứ để như vậy, cứ tiếp tục chẳng lẽ em ba phải chịu cảnh tuyệt tự sao? Nếu không thì số tài sản này các em định mang xuống mồ à?”

Tạ Văn Tâm vốn đã có sức khỏe yếu, bà bị những lời của bác cả làm cho huyết áp tăng vọt, lập tức được đưa vào bệnh viện cấp cứu. May sao vẫn cứu được, bác sĩ nói lần này không bị vỡ mạch m.á.u đã là may mắn, trong thời gian ngắn tới đây không thể để bà chịu bất cứ kích động nào, cố gắng an ủi cảm xúc của bệnh nhân, giữ tâm trạng thoải mái.

Tâm trạng thoải mái gì? Trừ khi Chu Phóng có thể sống lại, nếu không Tạ Văn Tâm không thể có tâm trạng tốt được, Chu Cẩm nghĩ lần này phải thú nhận với mẹ thôi. Không nghĩ tới bác cả còn dám mặt dày ở lại bệnh viện, Chu Cẩm bây giờ thấy bà ta là phiền.

“Bác cả, người mà mẹ con không muốn gặp nhất chính là bác, bác đi đi.”

Chu Khánh Lan cố nén giận: “Con có thái độ gì vậy, làm như thể mẹ con vào viện là do bác hay gì, con thử nghĩ xem, mẹ con là bị con làm tức giận đấy. Đêm giao thừa mà đi cãi nhau, con là bề dưới ít nhất cũng có một nửa trách nhiệm, con ngăn cản không cho cha con nối dõi một đứa cháu là muốn nuốt trọn tài sản của gia đình nữa hay sao? Chu Cẩm, con quá tham lam rồi.”

Chu Cẩm tức giận đến phát điên, chẳng thèm nói chuyện với bà ta nữa, cô tìm đến bác hai: “Bác hai, bác nói gì đi, bác mau bảo bà ta đi đi, nếu mẹ con mà gặp nguy hiểm, con sẽ tìm bà ta liều cái mạng này.”

Tim Chu Giản Thần có chút không ổn cho lắm, vì Chu Khánh Lan ly hôn nên không có chồng để bà ta làm phiền, hầu như ngày nào bà cũng chạy qua nhà hai người em trai. Được thôi, họ làm em trai thì nhịn bà một chút cũng không sao nhưng bà t lại nói chuyện nối dõi vào đêm giao thừa, suýt nữa đã lấy đi mạng sống của Tạ Văn Tâm.

Chu Giản Thần nói: “Chị, bệnh viện không cần nhiều người chăm sóc thế này, chị về trước đi, chuyện nối dõi sau này đừng nói trước mặt Văn Tâm nữa.”

Chu Khánh Lan nói: “Tôi không nhắc thì các người làm ngơ, em hai, em có con trai nên không lo, em cứ trơ mắt nhìn em ba chúng ta không ai dưỡng lão lo hậu sự sao? Em lo mà cẩn thận đừng để nhận lấy báo ứng về mình đi.”

Đêm giao thừa, bà ta nguyền rủa cả Chu Nguyên. Chu Giản Thần chỉ có một người con trai, tuy rằng ông ghét con trai mình không biết phấn đấu mà chạy ra ngoài kinh doanh nhưng ông cũng không mong muốn con mình gặp chuyện gì. Chị cả nguyền rủa con trai như vậy, dù tính tình ông có tốt thế nào cũng phải tức giận, nói với Lộ Xuyên Quỳnh: “Đưa mẹ con đi đi, càng nói càng biết không suy nghĩ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-66.html.]

Lộ Xuyên Quỳnh đỏ bừng mặt, cô kéo Chu Khánh Lan: “Mẹ, đi thôi.”

***

Trên đường đi, Diệp Thu Thu hỏi Thẩm Cường: “Đội trưởng Thẩm, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lúc nghỉ lễ tôi thấy dì Chu còn rất khỏe mạnh mà, sao lại đột nhiên vào viện rồi?”

Thẩm Cường lái xe rất nhanh: “Mọi chuyện là do bác cả, lúc ăn cơm giao thừa bà ta nhắc đến chuyện nối dõi, làm mẹ vợ anh tức đến mức phải vào viện.”

Trên đường có đi qua một thành phố, Diệp Thu Thu đề nghị xuống xe gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi thăm tình hình. Thẩm Cường dừng xe bên đường, trong túi anh có thẻ điện thoại, anh lấy ra rồi vào buồng điện thoại công cộng gọi đến bệnh viện. Chu Cẩm nói người đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ là sắc mặt của bà cụ vẫn xám xịt, giống như không còn muốn sống nữa.

Lúc này Thẩm Cường mới thở phào nhẹ nhõm, anh trở lại xe nói rõ tình hình, mấy người tiếp tục vội vã đến bệnh viện. Khi họ đến bệnh viện Hải Thị thì đã là nửa đêm, Chu Cẩm, Chu Nguyên, Chu Giản Thần, Chu Chính Thanh và cả Lộ Xuyên Quỳnh đều có mặt.

Sau khi Tạ Văn Tâm tỉnh lại, ngoài Chu Cẩm ra thì không muốn gặp ai. Thẩm Cường biết mẹ vợ không sao, anh vốn định thở phào nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của vợ mình, lòng lại nhói lên. Anh vội bước tới, “Vợ, anh đến rồi, đi thôi, xem mẹ thế nào.”

Chu Cẩm gạt anh ra, mắt còn không liếc mắt còn không liếc qua anh một cái, ngược lại khi thấy Cố Thời Úc thì mắt cô đỏ lên. Trong mắt Cố Thời Úc cũng toàn là tia máu, giọng nói khi thốt ra khàn khàn, mất đi vẻ trầm ổn thường ngày, anh run rẩy nói: “Chị…”

Chu Cẩm gật đầu, “Em đi theo chị.”

Sau đó Chu Cẩm chặn những người theo sau ở cửa, cô nói: “Thẩm Cường, em không muốn bị nghe lén. Anh tốt nhất là chặn dây cảnh giới lại, các người đều lui về cuối hành lang đi. Tôi không gọi thì đừng có ai vào.”

Thẩm Cường: …

Diệp Thu Thu: …

Diệp Thu Thu cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng. Theo lý mà nói, lúc này Tạ Văn Tâm nên gặp mặt con rể chứ. Tại sao Chu Cẩm lại để Cố Thời Úc vào nhưng lại ngăn Thẩm Cường ở ngoài và không cho ai nghe lén?

Những người có mặt đều bối rối như cô. Lộ Xuyên Quỳnh tức giận nói: “Chị họ, chẳng lẽ dì bị hồ đồ thì chị cũng hồ đồ theo à? Không cho anh rể vào lại để người ngoài vào làm gì?”

Họ đã canh giữ ngoài này cả nửa đêm mà vẫn chưa được gặp dì.

Chu Cẩm không thèm để ý đến cô ta, cô đóng cửa phòng bệnh lại. Diệp Thu Thu suy nghĩ một lúc, nếu Chu Cẩm không muốn người khác nghe lén chắc chắn là có lý do.

Cô nói: “Cố Thời Úc có quan hệ tốt với Chu Phóng, có lẽ bà ấy muốn nghe về những chuyện con trai đã trải qua trước khi mất, có gì mà lạ chứ? Nếu không phải tại mẹ cô thì dì Chu có tức giận đến nỗi phải nhập viện không? Bà ấy muốn gặp ai cũng chẳng đến lượt cô phát biểu ý kiến đâu.”

Lời của Diệp Thu Thu giải đáp được sự bối rối trong lòng Thẩm Cường. Đúng rồi, chỉ có lý do này mới hợp lý. Anh vội nói: “Đúng thế, chắc chắn bà muốn nghe về những gì con trai mình đã nói và làm trước khi mất nên Chu Cẩm mới để Cố Thời Úc vào. Cố Thời Úc và Tiểu Phóng, hai người đó thân nhau như anh em ruột vậy.”

Tuy nói vậy, anh cũng thấy không đúng cho lưm. Anh không biết từ khi nào Cố Thời Úc và Chu Phóng lại thân nhau như anh em ruột, chỉ là sau này Cố Thời Úc luôn nói như thế, Chu Cẩm cũng tin. Anh biết làm sao được, chỉ có thể tin theo thôi.

Lộ Xuyên Quỳnh tức giận: “Chuyện nhà chúng tôi mà không đến lượt tôi lo? Vậy thì cũng chẳng đến lượt cô lo!”

Diệp Thu Thu nói: “Muốn cãi nhau thì đi xa mà cãi, cô không nghe cô giáo Chu nói sao? Không muốn bị nghe lén.”

Cô dẫn đầu đi về phía cuối hành lang, Lộ Xuyên Quỳnh bước ra khỏi bệnh viện đi ra ngoài hít thở. Cô cũng không dám tùy ý rời đi, dù gì hôm nay dì nhập viện là do mẹ cô đột nhiên nhắc đến chuyện nhận con nuôi, phải chờ đến khi thấy dì không sao, cô mới có thể về. Huống chi, bác hai vẫn chưa đi, cô là phận cháu không dám rời đi trước.

Thẩm Cường đi ra xa một chút rồi nhìn về phía phòng bệnh của mẹ vợ, anh nói với Diệp Thu Thu: “Đúng là em nhanh trí thật, nếu không anh thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại để anh dẫn Cố Thời Úc tới. Bà nhớ con trai đến phát điên nửa năm nay rồi, nghe người khác kể về con mình, có lẽ bà sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Diệp Thu Thu thầm nghĩ cô chỉ nói bừa thôi. Chẳng qua do cô xem quá nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết từ ba mươi năm trước, kết hợp với những hành vi bất thường của Chu Cẩm và Cố Thời Úc mà đoán liều. Ừm, lần đó nhiệm vụ thất bại, Chu Phóng hy sinh, còn sống sót thực sự là Cố Thời Úc sao? Rốt cuộc cô lấy ai…

Loading...