Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:14:59
Lượt xem: 153
Diệp Thu Thu vừa đặt điện thoại xuống thì Chu Cẩm đã chạy đến hỏi: “Thu Thu, không ngờ đấy, anh nhà Cố Thời Úc của em cũng dính người ghê, anh ấy gọi điện cho chị mà nhất quyết nài nỉ phải gọi em ra chứ không chịu đợi đến ngày mai.”
Diệp Thu Thu đỏ mặt: “Xin lỗi cô giáo Chu nhé, làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi. Đợi về em sẽ nói anh ấy, bảo lần sau gọi đến cửa hàng vào ban ngày.”
“Không sao, không sao.” Chu Cẩm phất tay, “Phải rồi, anh nhà thường thích ăn món gì? Có thích đồ ngọt không?”
“Thích chứ, nhưng anh ấy ngại khi ăn ở ngoài, về nhà cũng ngại tranh với con, nên mỗi lần em nấu sườn xào chua ngọt hay cá chua ngọt, đều phải làm hai phần, một phần anh ấy ăn hết, phần kia là phần của Cố Thạch.”
Chu Cẩm suy nghĩ, tim cô co thắt lại, em trai cô cũng thích ăn đồ ngọt, “Vậy… sao Cố Thời Úc lại gọi điện cho em muộn thế này?”
Thật ra cô không có ý định nghe lén bí mật của vợ chồng nhà người ta, nhưng bây giờ tâm trạng cô rất rối bời, rốt cuộc Cố Thời Úc là sao chứ?
Diệp Thu Thu nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, anh ấy muốn em thuê nhà ở Hải Thị cho anh ấy.”
Thực ra, Cố Thời Úc chỉ nói với cô một câu “Anh nhớ em” đơn giản như vậy. Cố Thời Úc nói rằng sau Tết, khách sạn của Trình Nhạn Sinh sẽ bắt đầu được tu sửa, tổng cộng có chín tầng, bao gồm cả nhà hàng và phòng ở. Nếu hoàn thành tất cả, thời gian thi công cần khoảng nửa năm, nên anh ấy muốn thuê một căn nhà lớn hơn ở Hải Thị để trong dịp lễ cô có thể dẫn con đến sống cùng anh.
Cố Thời Úc bảo cô thuê nhà xong thì gọi điện cho anh, vì Thâm Thị quá xa, Tết nhất đường sá đông đúc nên không cần vất vả như thế. Thà chờ thuê xong nhà rồi đến Hải Thị chơi mấy ngày với các con thì hơn. Diệp Thu Thu thấy cũng hợp lý.
“Cố Thời Úc ở Hải Thị có một công trình, phải ở lại hơn nửa năm, bảo em thuê nhà trước cho anh ấy.”
Thuê nhà à? Chu Cẩm nghĩ một chút, rồi đột nhiên quyết định, nói: “Vậy thì may quá, nhà chị có một căn hộ nhỏ gần Cửu Trung, để trống lâu rồi, em khỏi tìm nữa chị cho em thuê.”
Diệp Thu Thu:… Cô may mắn đến vậy sao? Mỗi lần cần thuê nhà đều tình cờ quen ai đó có nhà trống.
Cô không nghĩ nhiều, nói rằng tiền thuê sẽ tính theo giá thị trường, nhưng Chu Cẩm không quan tâm đến chút tiền đó. Dù sao cũng đang là kỳ nghỉ đông, hơn nữa sắp tới là sinh nhật của mẹ cô, cô vốn định đưa Tiểu Tuấn về nhà ngoại tổ chức sinh nhật, nhưng vẫn chưa đi vì đợi Thẩm Cường. Đợi đến hôm nay mà anh cũng không xin nghỉ được, cô quyết định không đợi nữa, ngày mai cô đi Hải Thị với Thu Thu luôn.
Sau khi Diệp Thu Thu đi, Chu Cẩm vào phòng đá chồng mình đang ngủ ngáy thức dậy, “Đừng ngủ nữa, dậy, em hỏi anh một chuyện.”
Lại có chuyện nữa, lại là về Cố Thời Úc chứ gì? Thẩm Cường biết làm sao được, anh ngồi dậy xoa bóp vai cho vợ, cô đứng lớp cả ngày, lưng và cổ đều không tốt.
“Em hỏi đi.”
“Cố Thời Úc trước đây thích ăn ngọt hay thích ăn cay?”
Thẩm Cường:…
“Làm sao anh biết được, một người đàn ông như anh lại đi quan tâm đến khẩu vị của một người đàn ông khác à? Anh rảnh lắm chắc.”
Rốt cuộc vợ làm sao vậy, Thẩm Cường ôm cô, “Ngủ đi ngủ đi.”
Chu Cẩm tức giận đá anh xuống giường, bảo anh đi ngủ ở phòng ngủ phụ, “Hỏi anh cái gì cũng không biết, anh có ích gì không?”
Thẩm Cường, một người đàn ông cao hơn mét tám, ấm ức ngồi chồm hổm dưới gầm giường, “Nhưng cũng không cần đuổi anh ra phòng ngủ phụ chứ, vợ ơi, anh nhớ em mà.”
Chu Cẩm tức giận đuổi anh đi, “Anh ngáy, em không ngủ được.”
Vậy mà trước đây cô vẫn ngủ được đó thôi, Thẩm Cường không biết làm sao, anh không dám dùng vũ lực với vợ, đành phải tắm nước lạnh, nghiến răng nghiến lợi trách móc Cố Thời Úc, mỗi lần nhắc đến cơm chiên xì dầu là Chu Cẩm lại giận cá c.h.é.m thớt anh, lần sau nếu dám nhắc đến cơm chiên xì dầu nữa thì đừng nhận anh là bạn.
Thẩm Cường ngủ một mình, sáng ra cũng không có bữa sáng để ăn, anh đành uống chút trà còn lại từ hôm qua để lót dạ. Anh nhìn vợ đang thu dọn hành lý, mẹ vợ sắp sinh nhật rồi, nhưng anh vẫn chưa xin được nghỉ phép.
Anh đáng thương nói: “Em đợi thêm hai ngày nữa, có khi anh xin được nghỉ phép, xin được thì anh sẽ cùng em về nhà mừng sinh nhật mẹ.”
Chu Cẩm giọng bình thản: “Anh cứ lo việc của mình đi, em sẽ cùng Thu Thu đi Hải Thị xem nhà, em cho cô ấy thuê căn nhà nhỏ gần Cửu Trung.”
Thẩm Cường chưa kịp nuốt trà đã phun hết ra, căn nhà nhỏ gần Cửu Trung là căn nhà mà nhà họ Chu chuẩn bị cho Chu Phóng để cậu ấy cưới vợ, tiếc là cậu ấy không bao giờ chờ được ngày đó nữa. Căn nhà đó Chu Phóng mãi mãi không thể ở được.
TBC
Vì vậy, căn nhà đó là một vết thương lòng của Chu Cẩm, không ai có thể động vào. Lần trước, bác gái của Chu Cẩm muốn mượn nhà đó để đưa cháu ngoại đi học nhưng bị Chu Cẩm từ chối ngay lập tức, khiến bác gái giận đến mức lên án trong buổi họp gia đình nhà họ Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-59.html.]
Bây giờ Chu Cẩm lại cho người ngoài thuê nhà, nếu cô cả biết được chắc chắn sẽ tức chết, mà làm vậy với vợ chồng Cố Thời Úc và Diệp Thu Thu là sao chứ? Cố Thời Úc ngủ trên chiếc giường ở căn nhà đó cũng thấy khó chịu.
Thẩm Cường nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vợ à, em cho họ thuê căn nhà đó thật không ổn. Nếu Cố Thời Úc biết đó là nhà mà gia đình chuẩn bị cho Chu Phóng làm phòng cưới, anh ấy sao có thể ở được chứ? Mình đã làm hàng xóm nửa năm rồi, anh cứ nghĩ em đã buông bỏ, sao em vẫn chưa quên được?”
Chu Cẩm tức giận, cầm khăn lau mặt: “Anh muốn c.h.ế.t à, với ý chí như anh mà làm được đội trưởng sao?”
Có vài chuyện cô không thể nói với chồng ngay bây giờ. Trên người Cố Thời Úc có quá nhiều bí mật, rốt cuộc Cố Thời Úc và em trai cô có mối quan hệ gì? Cô nhất định phải tìm ra cho bằng được.
Cô muốn thử thách Cố Thời Úc, ai bảo người ta cứ tránh mặt cô mãi.
“Anh đừng lo, cũng không được phép nói trước cho Cố Thời Úc hoặc Thu Thu biết. Nếu anh dám phá hỏng kế hoạch của em, thì một tháng tới anh cứ ngủ ở phòng ngủ phụ đi.”
Thẩm Cường ban đầu định nói cho Diệp Thu Thu biết, chỉ cần cô ấy không thuê thì vợ cũng không làm gì được. Nhưng giờ vợ đã nói cứng như vậy, anh không dám tiết lộ. Anh chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Cố Thời Úc, hy vọng có sự cố gì đó xảy ra để không thuê được căn nhà ấy. Anh thậm chí còn mong rằng tốt nhất là bác cả của Chu Cẩm sẽ xuất hiện, làm hỏng kế hoạch thuê nhà của họ.
***
Trước khi đi Hải Thị xem nhà, Diệp Thu Thu gọi điện cho Cố Thời Úc: “Anh nói xem, có phải trùng hợp không, em vừa nói muốn thuê nhà thì cô giáo Chu nói nhà chị ấy có sẵn một căn, còn đi cùng em về đó, nó ở gần Cửu Trung.”
Nhà gần Cửu Trung… Cố Thời Úc nghĩ, Chu Cẩm cố tình làm vậy.
Cố Thời Úc rất hiểu cô chị này của mình, một khi chị ấy muốn hiểu rõ chuyện gì đó, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Thân phận của anh đã mấy lần làm Chu Cẩm nghi ngờ. Lần này, chị ấy dùng căn nhà đó để thử anh. Cố Thời Úc đã sẵn sàng để thẳng thắn với chị, trong lòng anh cảm thấy bình tĩnh.
Anh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em đi xem đi, nếu thấy hợp thì thuê luôn.”
“Được.”
Diệp Thu Thu và Chu Cẩm cùng nhau đến Hải Thị xem căn nhà nhỏ đó. Nhà chính có ba gian, còn là một căn nhà hai tầng, tầng một có hai phòng ngủ, tầng hai có ba phòng ngủ, tiện lợi hơn nhiều so với căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách mà Diệp Thu Thu định thuê.
Ccăn nhà này được trang trí và bảo dưỡng quá tốt, tất cả chăn nệm và đồ đạc đều mới, giống như sau khi trang trí xong chưa có ai ở, nhưng đồ đạc lại không dính chút bụi nào. Diệp Thu Thu bắt đầu hơi do dự: “Cô giáo Chu, nhà này mà chị cho thuê sao, người nhà chị không có ý kiến gì chứ?”
Nụ cười của Chu Cẩm có chút cay đắng. Thật ra căn nhà này, cô tuyệt đối không định để người ngoài ở. Đây là tài sản riêng của nhà họ Chu, năm đó khi cha mẹ bị đưa đi cải tạo, căn nhà này đã bị niêm phong. Sau đó, cha cô được phục hồi danh dự, căn nhà cũng được trả lại cho nhà họ Chu. Khi cô kết hôn, cha muốn tặng căn nhà này làm của hồi môn nhưng Chu Cẩm không lấy, cô nói để cho em trai dùng khi cưới vợ.
Mẹ cô năm nào cũng mong ngóng con trai cưới vợ, nhưng mãi không đón được con dâu, sốt ruột không chịu nổi, bèn sửa sang căn nhà lại, mong tạo áp lực để con trai nhanh chóng tìm vợ. Đáng tiếc, Chu Phóng đã không còn nữa.
Chu Cẩm nói: “Người khác thì chị chắc chắn không nỡ, nhưng em là người cẩn thận, cho em thuê chị rất yên tâm. Em nói xem, em có ưng ý căn nhà này không?”
Vì quá ưng ý nên Diệp Thu Thu mới do dự, trong nhà thậm chí còn có điện thoại lắp sẵn, cô nói: “Vậy để em gọi cho Cố Thời Úc đã.”
Chu Cẩm lo lắng, nếu Cố Thời Úc không đồng ý, điều đó chứng tỏ trong lòng anh ta vẫn còn áy náy. Nếu anh ta chấp nhận ở trong căn nhà mà gia đình đã chuẩn bị cho Chu Phóng, thì giữa anh ta và Chu Phóng, chắc chắn là có mối quan hệ sâu sắc, cô có rất nhiều điều muốn hỏi Cố Thời Úc. Em trai cô đã nói cho anh ta biết mọi chuyện, vậy còn chuyện gì mà anh ta không biết?
Diệp Thu Thu gọi điện cho Cố Thời Úc ngay trong căn nhà nhỏ. Hôm nay anh không ra ngoài, anh vẫn đang ở trong văn phòng, dường như chỉ chờ điện thoại của cô.
“Nhà đó em thấy có ưng ý không?” Cố Thời Úc hỏi.
Diệp Thu Thu nhìn Chu Cẩm đang thất thần trong sân, hạ thấp giọng nói: “Em thấy chị Chu có chút kỳ lạ, nhà này đúng là tốt, nhưng em cảm thấy nó có ý nghĩa đặc biệt gì đó với chị ấy. Chúng ta có nên thuê không?”
Nói kỳ lạ thì không nói cụ thể được, chỉ là cảm giác thôi.
Cố Thời Úc nói: “Không sao đâu, em thích thì thuê đi, cũng là tấm lòng của chị Chu. Em thấy ưng rồi mà không thuê, nếu chị ấy hỏi lý do mà em không nói được, chị ấy thẳng tính, có khi lại giận đấy. Nghe anh đi, thuê nhà đó đi, giờ anh sẽ đặt vé về Hoa Thành, đón con rồi đưa chúng tới Hải Thị chơi vài ngày cho thoải mái.”
Diệp Thu Thu cúp điện thoại, Chu Cẩm vội vàng bước tới, lòng như bị kiến cắn, sốt ruột nhìn Diệp Thu Thu: “Cố Thời Úc nói sao? Anh ấy không muốn thuê à?”
Diệp Thu Thu nhìn Chu Cẩm mà không khỏi kinh ngạc, Chu Cẩm còn sốt ruột hơn cả cô, cô nói: “Không, Cố Thời Úc bảo em thuê, anh ấy sẽ về đón con rồi đưa tới Hải Thị, mấy ngày nữa sẽ đến.”
Tim Chu Cẩm đập liên hồi, nếu Chu Phóng đã nói cho Cố Thời Úc chuyện cơm chiên xì dầu, thì chắc chắn anh ta cũng biết căn nhà này là để chuẩn bị làm phòng cưới cho Chu Phóng, thế mà anh ta vẫn dám ở!
Lòng Chu Cẩm đầy cảm xúc lẫn lộn: “Cố Thời Úc, anh chờ đó cho tôi.”