Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-04 14:14:55
Lượt xem: 138

Khi trở về khách sạn, cả nhà bất ngờ thấy Cố Thời Úc, Diệp Thu Thu vội hỏi, “Sao anh lại đến đây? Tụi em dự định sáng mai sẽ về mà.”

Cố Thời Úc mỉm cười, “Anh đến để đón mọi người về nhà.”

TBC

Diệp Thu Thu mở cửa phòng, “Vậy chắc anh sẽ không về được vào ngày mai đâu, ông chủ Trình nói muốn bàn với anh về dự án cải tạo khách sạn ở Hải Thị.”

Cố Thời Úc: …Ừm, vợ đã biết giúp anh kéo việc rồi.

“Vậy để tối nay anh đi gặp ông ấy, cố gắng bàn xong tối nay để không làm lỡ kế hoạch về nhà ngày mai.”

Vì Cố Thời Úc đã đến, La Thời Phương bảo Cố Đông đi ngủ cùng cô, Cố Đông vui vẻ đồng ý, cô bé mang khăn mặt và bàn chải đánh răng sang phòng của La Thời Phương.

Cố Thời Úc đi tìm Trình Nhạn Sinh để bàn về việc cải tạo khách sạn, Diệp Thu Thu chợt nhớ ra còn một việc rất quan trọng chưa làm. Sau cuộc thi, Hạ Thành nói với cô chính Cố Nhị đã đưa Từ Thúy Liên vào hội trường.

Diệp Thu Thu sang phòng bên cạnh tìm Cố Nhị, “Này Cố Niên, hôm nay Hạ Thành có kể lại cho dì, con giỏi quá rồi đấy, còn biết thỏa thuận với Từ Thúy Liên luôn, có phải con bảo cô ta cắn c.h.ế.t chuyện Lâm Thiết Lan chỉ đạo bỏ thuốc vào túi của dì không?”

Cố Nhị cắn răng, đều tại Hạ Thành đi méc với Diệp Thu Thu, từ khi bảy tuổi cậu đã không làm những việc trẻ con như mách lẻo nữa rồi.

“Nhưng biết đâu chính Lâm Thiết Lan chỉ đạo thật thì sao? Bọn họ hợp lực bắt nạt dì, chẳng lẽ chúng ta không thể đánh trả sao?”

“Đánh trả thì được, nhưng không thể làm chuyện phạm pháp.” Cần phải biết rằng, kiếp trước thằng nhóc này đã vô ý g.i.ế.c người, còn nhỏ như vậy mà lớn gan, cứ thích nhảy nhót trên ranh giới của pháp luật, Diệp Thu Thu thật sự chẳng biết làm sao.

Cô nắm lấy Cố Nhị đang định chạy trốn, “Cố Niên, dì rất cảm ơn con vì hôm nay đã đứng ra bảo vệ dì, nhưng…”

Diệp Thu Thu lo lắng, “Con không tôn trọng pháp luật, dì sợ sau này con sẽ vượt qua ranh giới. Con không thể ngồi tù, Cố Niên, con còn phải chăm sóc chị gái và em trai nữa.”

“Con chăm sóc sao? Thế còn dì?” Cố Nhị cảnh giác hỏi, “Dì chán tụi con rồi định bỏ chạy đúng không?”

Diệp Thu Thu: …Chết thật, thằng nhóc này đúng là đang trong giai đoạn nổi loạn, phải nhường nhịn nó một chút.

“Dì có thể chạy đi đâu chứ? Dì còn chẳng có nhà mẹ đẻ nữa.”

Lúc này Cố Nhị mới đồng ý, còn nói ngày mai sẽ đi hiệu sách mua vài cuốn sách về pháp luật để học thuộc, đảm bảo không làm những việc khiến mình phải ngồi tù.

Cố Thời Úc trở về sau buổi gặp Trình Nhạn Sinh, anh nói rằng dự án đã bàn xong xuôi rồi, sau khi ước tính tiến độ ở các khía cạnh, nhanh nhất là sau Tết sẽ khởi công. Anh quay về khách sạn, tắm rửa thay quần áo xong mới nói với Diệp Thu Thu, Trình Nhạn Sinh mời cả gia đình họ đến nhà ông ấy làm khách vào tối mai

Anh nói với vẻ cẩn thận, “Anh thấy bọn nhỏ sang ngày mốt mới khai giảng, sáng ngày mai có thể dẫn mọi người đi dạo Bến Thượng Hải, tối đến nhà Trình Nhạn Sinh, ngày kia về cũng không làm lỡ buổi học. Chưa được sự đồng ý của em mà anh đã nhận lời rồi.”

Diệp Thu Thu cười, “Anh không cần phải giải thích nhiều thế, nhận lời thì nhận lời thôi. Trong mấy ngày thi đấu này, chẳng phải bọn nhỏ chỉ ở trong khách sạn hoặc ra nơi thi đấu sao? Ngày mai dẫn cả nhà đi chơi một ngày thật vui vẻ cũng tốt.”

Cố Thời Úc nhìn giấy chứng nhận đầu bếp cấp một mà cô cầm.

Diệp Thu Thu cười tít mắt, “Em giỏi đúng không? Anh nói đi, anh đã từng thấy ai mới hai mươi tuổi đã nhận được chứng chỉ đầu bếp cấp một chưa?”

“Em là người đầu tiên.”

Giường lớn của khách sạn thật là mềm mại hơn ở nhà, Cố Thời Úc ngủ vô cùng quy củ, Diệp Thu Thu đợi mãi đợi mãi, cũng không thấy anh ôm cô hay có ý định làm gì không thể miêu tả, thôi kệ, Cố Thời Úc không muốn thì thôi, dù sao cô cũng không thể chủ động được, cô buồn ngủ quá, lật người ngủ say.

Cố Thời Úc lắng nghe tiếng thở đều đều của Diệp Thu Thu, rồi mới cẩn thận ôm lấy eo thon của cô, hôn lên mái tóc mềm mại của cô, “Thu Thu, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, yêu gia đình này. Nếu anh thú nhận với em, em sẽ không bỏ đi chứ?”

***

“Mẹ nhỏ, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”

Cố Đông mặc chiếc váy đẹp nhất của mình, Diệp Thu Thu giúp cô bé búi tóc kiểu công chúa nhỏ, “Trước tiên đi mua sắm, sau đó đi dạo Bến Thượng Hải. Cha con đã nhận dự án lớn, bảo cha mua quần áo cho chúng ta, hốt của cha một khoản lớn rồi tối đi ăn cơm ở nhà Viên Viên.”

Cố Nhị cau mày, cậu không muốn đi, “Đi dạo chơi thì được, nhưng có thể không đến nhà chú Trình không? Hoặc là mọi người đi, dạo xong con tự về khách sạn.”

“Sao nữa rồi? Chẳng phải Viên Viên rất thích con sao? Con sẽ không giận một cô bé bảy tuổi chứ?”

Diệp Thu Thu phê bình, “Cố Niên, thế là con sai rồi đấy.”

Cố Thời Úc nói, “Người ta mời cả nhà chúng ta đến làm khách, con không đi rất bất lịch sự.”

Cố Nhị cắn môi, nghĩ ngợi một lúc, “Thôi được.”

Trên đường đi, Diệp Thu Thu khẽ hỏi Cố Đông, “Em trai con làm sao vậy? Sao lại bướng bỉnh như vậy?”

Cố Đông nghĩ nghĩ rồi nói, lúc đó Cố Niên và Viên Viên cùng nhau đi chơi, khi về Cố Niên đen mặt, khoanh tay không thèm để ý đến Viên Viên, còn Viên Viên thì rất vui vẻ, nói rằng cô bé đã “đóng dấu” cho anh Cố Niên rồi, sau này gia đình của anh Cố Niên sẽ có thêm cô bé.

“Viên Viên nói chưa xin phép mà đã ‘đóng dấu’ cho em ấy, nên em ấy tức giận.”

“Đóng dấu gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-57.html.]

Cố Đông nói nhỏ: “Viên Viên đã hôn em ấymột cái, Viên Viên nói đó là dấu ấn, Tiểu Niên giận lắm, lúc đi còn không nói lời tạm biệt với Viên Viên nữa.”

“Thật không lễ phép.”

“Đúng vậy.” Cố Đông cũng gật đầu, “Viên Viên mới có bảy tuổi thôi mà, dễ thương lắm.”

Diệp Thu Thu mím môi cười một hồi, Cố Nhị ở phía trước cứ quay đầu nhìn, như thể muốn chạy đến hỏi họ đang cười mình hay không.

Cô nhắc nhở Cố Đông, “Một lát nữa chắc chắn Tiểu Niên sẽ hỏi con chúng ta nói gì, con hãy nói là bí mật giữa chúng ta, không thể nói, nếu không Tiểu Niên lại giận đấy.”

Cố Nhị nói muốn mua một cái máy ảnh, sau này cả nhà ra ngoài chơi có thể chụp ảnh. Cố Thời Úc giải thích từng loại, Cố Nhị so sánh một chút, chọn chiếc máy ảnh hiệu Hải u, giá một trăm tám mươi đồng, phim phải mua riêng. Sau khi mua máy ảnh, lắp phim vào, Cố Thời Úc dạy cậu cách chụp ảnh.

Một cuộn phim chỉ chụp được hơn ba mươi tấm ảnh, Cố Nhị thử hai tấm và học được cách chụp, rồi không dám chụp thêm nữa. “Chờ tới bến Thượng Hải hãy chụp tiếp.”

Trong tòa nhà thương xá ở Hải Thị đã có nhiều mẫu mới cho mùa thu. Diệp Thu Thu nhìn thấy một chiếc áo khoác có kiểu dáng ôm sát, rất đẹp, nhưng giá đắt.

Cô chọn cho Cố Đông một chiếc váy len dài qua đầu gối, một chiếc áo khoác màu hồng, một đôi giày da nhỏ màu nâu. Cố Đông tự mình chọn một chiếc kẹp tóc hình cánh bướm đính pha lê, nói là Viên Viên thích kẹp tóc nên sẽ tặng cho Viên Viên, sau đó không chịu chọn thêm gì nữa.

“Mẹ nhỏ, mẹ đã mua cho con nhiều đồ lắm rồi, áo khoác mua lớn hơn một cỡ đi, để năm sau còn mặc được.”

“Không đâu, cứ lấy đúng cỡ này, năm sau còn nhiều mẫu đẹp hơn mà, hôm nay cha con chi tiền, đừng có keo kiệt như vậy, hiếm khi đi mua sắm một lần, mua đi!”

Kiếm tiền để làm gì, không phải là để tiêu sao. Cửa hàng sửa xong rồi, về nhà là có thể mở cửa kinh doanh kiếm tiền, đó mới là cửa hàng có thể cạnh tranh lâu dài và ổn định, hơn nữa ngôi nhà còn mua đứt nên không cần trả tiền thuê nhà.

Diệp Thu Thu lại bảo nhân viên lấy một cái áo khoác có mũ cho Cố Đông thử, “Hiếm khi lôi được cha con đi mua sắm, đừng tiết kiệm.”

Chọn xong quần áo cho Cố Đông, việc chọn quần áo cho Cố Nhị và Cố Thạch thì dễ, hai đứa không kén chọn về quần áo, mua gì mặc nấy.

Khi thanh toán, Diệp Thu Thu thấy Cố Thời Úc đã lấy những bộ quần áo mà cô nhìn lúc nãy. Cô đã xem qua mười mấy bộ, Cố Thời Úc mua sáu bộ trong số đó, vừa khéo đều là những bộ cô thích.

Diệp Thu Thu tò mò hỏi, “Sao anh biết em thích mấy bộ này?”

Cố Thời Úc nói: “Khi em nhìn mấy bộ quần áo này, ánh mắt em không có chút chán ghét, anh cũng thấy đẹp nên mua hết luôn.”

Diệp Thu Thu: … Anh ấy quan sát được điều này sao, thật tinh tế. Diệp Thu Thu mím môi, trong lòng cảm thấy rất vui.

Mua sắm xong họ đến bến Thượng Hải, Cố Nhị vừa mua máy ảnh mới nên rất phấn khích, cậu chụp nhiều ảnh cho Cố Đông và Cố Thạch Đầu, còn nhờ người khác chụp giúp một bức ảnh gia đình, vẫn còn vài tấm phim chưa chụp.

Cố Nhị nói: “Dì Thu Thu, con giúp dì và cha con chụp một tấm ảnh chung nhé.”

Diệp Thu Thu nghĩ lại, cô và Cố Thời Úc thật sự chưa từng có một tấm ảnh chụp chung nào, thậm chí cả ngày ký giấy kết hôn cũng không có bức ảnh nào. Cô vẫy tay gọi anh, “Cố Thời Úc, chúng ta chụp ảnh nào.”

Hai người đứng cạnh nhau, Cố Nhị hạ thấp máy ảnh trong tay, “Hai người cứng nhắc quá, đứng gần nhau một chút, cười lên được không?”

Diệp Thu Thu, “Chỉ là chụp một bức ảnh thôi mà, yêu cầu của con cao quá đấy.”

Dù nói vậy, nhưng cô vẫn tiến lại gần Cố Thời Úc, nghiêng đầu nhẹ nhàng dựa vào vai anh.

Trong khung hình, Diệp Thu Thu cười tươi như hoa, Cố Thời Úc không nhìn vào ống kính, khi Cố Nhị nhấn nút chụp, anh quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đang dựa vào lòng mình.

***

Hôm nay Trình Viên Viên phá lệ dọn dẹp phòng công chúa của mình thật gọn gàng. Cô bé nắm tay Cố Đông, còn muốn dẫn Cố Niên đi xem nữa.

“Anh Cố Niên, em dẫn anh tham quan phòng của em nhé?”

“Ai muốn xem phòng của con gái chứ? Dù sao anh cũng không xem đâu.”

Cố Niên với gương mặt lạnh lùng quay sang nói với chủ nhân của ngôi nhà: “Chú Trình, chú với con bàn chuyện làm ăn, con có thể ngồi nghe không? Nghe chuyện làm ăn thú vị hơn đi tham quan phòng nhiều.”

Trình Nhạn Sinh: …

Cố Thời Úc: …

Diệp Thu Thu: … Đứa trẻ này hết cứu rồi, trong mắt nó không có gì thú vị hơn việc kiếm tiền.

Trình Nhạn Sinh lại rất tán thưởng, “Được chứ, con muốn nghe thì cứ nghe đi.”

Viên Viên có chút thất vọng, nói với Diệp Thu Thu, “Dì Thu Thu, con muốn ăn bánh hạt dẻ dì làm, nguyên liệu làm bánh con đã mua hết rồi, dì làm cho con ăn được không?”

“Được chứ.”

Viên Viên rất vui, ba cô bé nói rằng yêu cầu khách nấu ăn là không lịch sự, nhưng cô bé không kìm được mà nói ra. Biệt thự nhà họ Trình rất lớn, phòng bếp phương Tây và Trung Quốc được tách riêng. Viên Viên dẫn Diệp Thu Thu vào bếp phương Tây, sau đó cùng Cố Đông và Cố Thạch đi tham quan phòng và khu vườn.

Loading...