Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-03-04 09:19:58
Lượt xem: 140

Ký xong hợp đồng, Diệp Thu Thu hỏi bâng quơ, “Đan Lệ Phương, bà mua mặt bằng này cho Chung Mạn Mạn à?”

Nghe nói ba năm trước Chung Mạn Mạn đã cắt đứt liên lạc với Đan Lệ Phương, hóa ra sau lưng vẫn có qua lại, việc mua nhà quan trọng như vậy cũng giao cho bà ta, xem ra họ rất tin tưởng nhau.

Đan Lệ Phương giật mình, cảnh giác nói, “Diệp Thu Thu, cô quản hơi nhiều đấy.”

“Chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.”

Đan Lệ Phương không mua được nhà cho Chung Mạn Mạn, trong lòng vốn đã bực, đột nhiên bị Diệp Thu Thu hỏi đến Chung Mạn Mạn càng thêm hoảng loạn, bà ta đành lẳng lặng rời đi, bà vẫn chưa biết phải nói với Mạn Mạn thế nào về chuyện này.

Buổi tối, Diệp Trác Bình lén lút đến, sau một hồi ân ái, Đan Lệ Phương mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Đan Lệ Phương nhìn Diệp Trác Bình đứng dậy mặc quần áo, trong lòng lại dâng lên sự uất ức, con gái không thể nhận, người đàn ông ngủ cùng cũng là của người khác.

“Buổi tối vẫn phải về à, cứ sống lén lút thế này đến bao giờ nữa đây?”

Diệp Trác Bình ngại ngùng, nhiều lần anh quyết tâm cắt đứt với Đan Lệ Phương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của chị, lần sau lại đến, mặc quần áo vào xong anh bình tĩnh lại, anh và Đan Lệ Phương chênh lệch tuổi tác quá lớn, nếu bị Diệp Trường An biết chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t anh.

Anh quyết tâm lần nữa, “Hay là sau này em không đến nữa.”

Đan Lệ Phương âm thầm tức giận, bà hy vọng Diệp Trác Bình ly hôn chứ không phải rũ bỏ quan hệ, bà ta đỏ mắt, quay đầu không nói gì.

Diệp Trác Bình mềm lòng, ngồi xuống bên giường nói, “Hải Thị sẽ phái người đến kiểm tra sổ sách, sổ sách của chị đã cân đối chưa? Cần bổ sung gì thì bổ sung, không thì em cũng mất chức quản lý đấy.”

Diệp Trác Bình biết nhà hàng Hữu Nghị trước đây kinh doanh rất tốt, năm vừa rồi kinh doanh dần dần ế ẩm, làm quản lý thu mua khách sạn mới nhận ra kinh doanh tệ đến mức không kiếm được mấy, Đan Lệ Phương dịu dàng nhưng không biết quản lý, nguyên liệu khách sạn ngày càng tệ, cá thịt không tươi, khách hàng tự nhiên ít dần.

Đan Lệ Phương nói, “Việc kiểm tra sổ sách không cần lo, chị đã nghĩ ra một cách tuyệt vời, chỉ là em gái Diệp Thu Thu của em, chị muốn mua một mặt bằng nhưng cô ta cứ một hai không chịu nhường, em có thể đi nói với cô ta thay chị được không, để cô ta nhường mặt bằng cho chị, chị có thể trả thêm cô ta năm trăm đồng.”

“Thu Thu đã mua rồi thì em có nói cũng không nghe đâu.” Diệp Trác Bình không muốn chạm vào rắc rối này, hơn nữa em gái đã biết bản thân là con nuôi, lời của cha mà em ấy không nghe, anh là anh trai, trước đây không bảo vệ được lần nào, giờ lấy đâu ra mặt mũi để nói.

Anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, “Lệ Phương, chị có thể đừng đối đầu với em ấy nữa được không?”

Gần đây Đan Lệ Phương không có chuyện gì thuận lợi, mấy việc Mạn Mạn giao đều không làm được, làm bảo mẫu cho Cố Thời Úc không xong, ngăn Diệp Thu Thu mở tiệm lại bị cô ta giành mất mặt bằng vốn thuộc về Mạn Mạn, Diệp Thu Thu mua được mặt bằng có thể tự mở nhà hàng, sau này kiếm tiền nhiều hơn.

Đan Lệ Phương bực bội, gần như hét lên, “Không phải chị đối đầu với cô ta, mà là cô ta cố ý giành mặt bằng với chị, cản trở tương lai của Mạn Mạn! Nếu cô ta gả cho cháu trai của mợ em, thì không có nhiều chuyện như bây giờ.”

Nếu Diệp Thu Thu gả cho tên côn đồ từng ngồi tù của nhà họ Tôn, Đan Lệ Phương ác độc nghĩ, chắc chắn cô ta sẽ bị tên chó nhà họ Tôn đánh đến thân bại danh liệt, Mạn Mạn sẽ không bị mất mặt bằng.

Đan Lệ Phương nguyền rủa, “Trong túi của Diệp Thu Thu bị tìm thấy thuốc tránh thai, Cố Thời Úc không thấy mất mặt, lại còn muốn cưới cô ta, em nói xem tại sao Diệp Thu Thu phải đối đầu với chị, đối đầu với Mạn Mạn, sao cô ta không c.h.ế.t đi? Đều tại vợ em vô dụng, chị đã đưa ra ý kiến tốt như vậy, cô ta lại không làm nổi việc nhỏ này, hại chị bây giờ bị giành mất mặt bằng.”

Diệp Trác Bình như không nhận ra người trước mắt này, mặt Đan Lệ Phương méo mó như một người phụ nữ độc ác lòng đầy hận thù.

Diệp Trác Bình tính tình nhu nhược nhưng không ngu ngốc, thì ra Đan Lệ Phương bày mưu cho Từ Thúy Liên…

Anh kinh hãi hỏi, “Đặt thuốc vào túi Thu Thu là ý của chị đưa cho Từ Thúy Liên sao?”

Từ Thúy Liên ngang ngược nhưng không có đầu óc nghĩ ra chuyện gài thuốc vu oan, không ngờ người bày kế lại là Đan Lệ Phương.

Anh càng nghi ngờ, “Vì nhà họ Tống muốn kết thông gia với nhà họ Chung nên chị thấy Thu Thu là chướng ngại, từ khi chị tiếp cận Từ Thúy Liên đã tính toán lợi dụng cô ta, vậy chị tiếp cận em có ý đồ gì?”

Anh bắt đầu nghi ngờ Đan Lệ Phương tiếp cận anh còn có mục đích khác, anh lạnh cả người, chỉ muốn tránh xa khỏi người phụ nữ này.

“Lệ Phương, chuyện của chị với Chung Mạn Mạn và nhà họ Tống, em không muốn tham gia, sau này chúng ta đừng gặp riêng nữa.” Nói xong, anh thu dọn hết những thứ thuộc về mình trong căn nhà vào túi, rời đi không quay đầu lại.

Đan Lệ Phương cười lạnh trong lòng, Diệp Trác Bình sợ bị điều tra sổ sách liên lụy chứ gì? Người đàn ông này muốn phủi sạch quan hệ vs bà, cậu ta nghĩ đơn giản vậy sao? Bà không có được người đàn ông này cũng không để Từ Thúy Liên có được.

Còn Diệp Thu Thu, căn nhà Mạn Mạn không có được, Diệp Thu Thu cũng đừng hòng có được, bà đã nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường rồi.

Việc Diệp Thu Thu mua được nhà đối với nhà họ Cố là chuyện lớn, Đường Liên Tử vui mừng, bà hỏi Diệp Thu Thu khi nào sửa sang? Dự định làm gì?

Diệp Thu Thu làm mấy món đặc sản từ thịt dê và nội tạng dê, cùng mì tam bảo với thịt bò, gân bò, dạ dày bò làm nhân, trước tiên để Đường Liên Tử và mấy đứa trẻ nếm thử.

Tay nghề của Đường Liên Tử cũng rất ngon, khi so với Diệp Thu Thu bà lại tự thấy không bằng, tay nghề của Diệp Thu Thu không mấy người sánh kịp, thích hợp mở quán đặc sản.

Cố Đông nói, “Mẹ nhỏ, mì tam bảo của mẹ ngon quá, mì dai, thức ăn kèm càng ngon.”

Đường Liên Tử nếm thử những món đặc sản mà Diệp Thu Thu sắp làm chủ đạo, bà chắc quán này mở ra sẽ không ế khách, hơn nữa nhà cũng là của mình, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-42.html.]

Đường Liên Tử còn gấp hơn cả Diệp Thu Thu, “Vậy thì nhanh chóng trang trí đi, bảo lão tam đưa tiền cho con, còn chờ gì nữa hả?”

Diệp Thu Thu mỉm cười nói, “Con đang thiết kế bản vẽ trang trí.”

Không bao lâu, Diệp Thu Thu đã vẽ xong bản thiết kế, Cố Đông tô màu giúp cô, tổng thể sử dụng tông màu cà phê, sàn nhà là đá mài lớn, bên trong cửa hàng có rất nhiều đồ trang trí bằng khung gỗ màu sáng. Lần này, cô thiết kế cả ba tầng, tầng hai có nhiều góc ngồi riêng tư và một quầy nước, tầng ba thì riêng tư hơn, có phòng làm việc, phòng nghỉ và hai phòng lớn.

Cố Thời Úc chuyên về kỹ thuật, anh từ Thâm Thị trở về để sắp xếp việc trang trí cho cô. Đương nhiên, anh hiểu được bản vẽ trang trí, thiết kế của Diệp Thu Thu đơn giản, mới mẻ và khéo léo, phần trang trí nhiều này có thể tiết kiệm nhiều chi phí mua đồ tân trang thêm trông rất cao cấp.

Anh hơi ngạc nhiên, “Thu Thu, em học vẽ tay và thiết kế ở đâu vậy?”

Diệp Thu Thu… học ở kiếp trước, mỗi khi bị hỏi cô đều cảm thấy chột dạ. Cô mập mờ trả lời, “Học từ sách thôi, anh xem Cố Đông nhà chúng ta cũng tự học vẽ và điêu khắc đấy thôi.”

Điều đó thì đúng, Cố Đông có năng khiếu nghệ thuật, vợ mình thông minh, tự học một chút thiết kế cũng không có gì lạ.

Cố Thời Úc nói, “Đây là thiết kế công nghiệp, việc cải tạo điện nước tốn chút công sức, bếp cũng tốn tiền, phí trang trí để anh lo, anh sẽ giới thiệu cho em một đội ngũ trang trí, một tháng là hoàn thành.”

Diệp Thu Thu tính toán thời gian, có lẽ sau lễ Quốc khánh có thể bắt đầu kinh doanh.

Cố Thời Úc ở nhà vài ngày, đến cuối tuần cũng chưa nói gì về việc đặt vé trở lại. Khi Cố Thời Úc ở nhà, Diệp Thu Thu không có việc gì phải làm, mua rau, rửa rau, thái rau đều là anh làm. Diệp Thu Thu dựa vào cửa nhìn Cố Thời Úc làm việc trong nhà, thời tiết mùa này bắt đầu se lạnh, anh vẫn mặc áo sơ mi ngắn tay màu sáng, mồ hôi chảy theo xương quai xanh đẹp đẽ, Diệp Thu Thu nuốt ực một cái, cô quay mặt đi, quả nhiên nhan sắc là tội ác.

“Cố Thời Úc, không phải anh đã ký một dự án sao? Khi nào anh đi.”

Cố Thời Úc ngẩng đầu, cuối cùng đã dọn dẹp xong nhà bếp, anh nói, “Không vội, Chu Nguyên cần rèn luyện, giờ liên lạc qua điện thoại cũng thuận tiện, Hoa Thành bên này cần lập một văn phòng, xong việc anh mới đi.”

Cố Nhị không biết từ ao nào vớt được một con cá trắm đen to, cậu bé dùng lưới mang về, con cá vẫn còn nhảy nhót, “Diệp Thu Thu, lần trước dì làm món cá thái lát ngon lắm, hôm nay lại làm món cá thái lát nhé.”

Cố Thạch Đầu lấm lem bùn nước đầy người, “Con cá này ghê gớm lắm, phải hai anh em con mới bắt được đó.”

Diệp Thu Thu nhìn con cá trắm đen, cô nghĩ làm món cá thái lát chua cay rất hợp, cô nói, “Chợ bán gì mà chẳng có, con dẫn em trai đi chơi nước nguy hiểm lắm.”

Cố Nhị nói, “Con không ngốc, đương nhiên sẽ không nhảy xuống nước, hôm nay ao nhà Nhị Trụ xả nước, nhiều người đến mua cá, con tự chọn một con to, còn cái kia là do Cố Thạch Đầu tự muốn chơi mới xuống bắt cá.”

Cố Đông cũng xác nhận, “Nước gần cạn rồi các em mới xuống bắt cá mà.”

Diệp Thu Thu đá Cố Nhị và Cố Thạch vào phòng vệ sinh, “Hai đứa bẩn quá, mau đi tắm và thay quần áo.”

Cố Nhị vào phòng vệ sinh lại gọi ra, “Cha, con quên mang quần áo, cha giúp con đưa vào với.”

Diệp Thu Thu và Cố Đông đang bàn cách làm sạch con cá nặng bảy tám cân. Bỗng La Thời Phương vội vã đến, bước vào nhà liền nói, “Diệp sư phụ, mau giúp chị một việc gấp ở Thiên Nga Trắng.”

“Có chuyện gì vậy, bà chủ La.” Diệp Thu Thu mỉm cười hỏi, “Bị khách hàng chê bai sao?”

Không thể nào, Thiên Nga Trắng và Hữu Nghị có món chính khác nhau, không thể nói ai hơn ai kém, chỉ là nhà hàng Hữu Nghị lớn hơn, trang trí sang trọng hơn, người dân Hoa Thành cảm thấy Hữu Nghị cao cấp hơn.

“Có một ông chủ lớn đến ăn ở chỗ chị, nghe nói là thương gia từ Singapore đến, muốn đầu tư vào ngành ẩm thực ở Hoa Thành.”

La Thời Phương nói tiếp, “Vài ông chủ đó nghe danh đến nhà hàng Hữu Nghị ăn món canh cá hoa vàng, nói là cá vàng chiên không ngon, nước canh cũng không chính tông, hôm qua họ đã đặt món này ở chỗ chị, chị có đi tìm sư phụ của em, ông ấy đã đến hầm nước dùng, nhưng hôm nay không thấy người đâu, chị nghe nói cháu trai bị bệnh nhập viện nên ông ấy đến Hải Thị thăm cháu trai rồi.”

Hiện tại vài ông chủ đang chờ trong phòng ăn để thưởng thức món canh cá hoa vàng, nhưng đầu bếp chính lại không thấy đâu, điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc làm hỏng món ăn, khách hàng sẽ tức giận, có khi sẽ chọn đầu tư vào nhà hàng Hữu Nghị.

“Thầy em đã nghỉ hưu rồi.” Diệp Thu Thu nói, “Bà có thể mời ông ấy rời núi là điều không dễ.”

Ai mà chẳng biết, nhưng đến gần trưa, thầy Khâu không đến, lại nghe nói ông ấy đã đi Hải Thị, thật sự là cháu trai bị bệnh sao? Bà chủ La tin chắc là nhà hàng Hữu Nghị giở trò quỷ.

Mọi người đều muốn thu hút đầu tư, nhà hàng Hữu Nghị tự làm hỏng món canh cá hoa vàng, lại cãi nhau với thầy Khâu nên không mời được ông ấy, thế là bọn họ dùng thủ đoạn hèn hạ, mua chuộc gia đình thầy Khâu để đưa ông ấy đi, khiến Thiên Nga Trắng không thể làm được món ăn này.

TBC

Khách không hài lòng với món canh cá hoa vàng của nhà hàng Hữu Nghị, điều đó có nghĩa là đầu bếp của họ đã làm hỏng món này. La Thời Phương rất tinh ranh, chỉ cần phân tích vài điều đã đoán ra được món ăn nổi tiếng của nhà hàng Hữu Nghị, từ khi thầy Khâu nghỉ hưu trong hai năm qua đều do Diệp Thu Thu, người phụ bếp nấu.

Diệp Thu Thu hiện tại thuê nhà của La Thời Phương, chị ấy có việc khó khăn, Diệp Thu Thu tất nhiên sẵn sàng giúp đỡ, “Được rồi, tôi sẽ thử, không thể đảm bảo khách sẽ hài lòng.”

Diệp Thu Thu nghĩ ngợi một chút, món canh cá hoa vàng này cô không thường xuyên làm, muốn ăn món này thường phải đặt trước, đã làm rồi thì để mấy đứa trẻ cũng được nếm thử.

“Bà chủ La, có dự phòng thêm cá hoa vàng không? Em sẽ làm thêm một phần cho mấy đứa trẻ thưởng thức.”

“Có, đã dự phòng ba con cá hoa vàng rồi.” Chỉ cần Diệp Thu Thu chịu giúp, dù cô có làm cả ba con cũng được.

“Được rồi.” Diệp Thu Thu nói với Cố Thời Úc, “Anh và bọn trẻ đi cùng đi, trưa nay chúng ta ăn ở nhà hàng.”

Loading...