Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-03-04 16:19:41
Lượt xem: 184
Diệp Trường An cúi đầu, đáy lòng đau đớn, ông thật sự không biết cha mẹ ruột của đứa trẻ này là ai. Ông lắc đầu nói: “Cha không biết cha mẹ ruột của con ở đâu, cũng chưa từng giúp con tìm kiếm trong những năm vừa qua.”
Câu trả lời này như trong dự đoán của Diệp Thu Thu, trong thời đại này muốn tìm một người từ mười mấy năm trước là rất khó, cô cũng không thực sự muốn tìm. Nếu có duyên, có thể một ngày nào đó cô sẽ gặp lại người thân của nguyên thân, không có cũng chẳng sao. Biết mình không phải là con ruột của gia đình họ, cô cảm thấy như đã giải quyết được khúc mắc trong lòng.
Chỉ có Phùng Hà Hương, người làm cô cảm thấy khó chịu hơn cả cha mẹ nuôi kiếp trước. Dù không phải là mẹ ruột, nhưng vẫn dùng danh nghĩa mẹ ruột để ràng buộc cô. Vì thế, Diệp Thu Thu không thể mềm lòng chút nào, bất kể Diệp Trường An yêu cầu gì, cô sẽ không dễ dàng bị lừa.
Cô nói: “Được rồi, con biết rồi. Cảm ơn cha đã nói cho con biết sự thật. Sau này chúng ta không cần phải giả vờ là cha con thân thiết. Nếu cha có thể kiểm soát Phùng Hà Hương thì chúng ta sẽ sống yên ổn. Nếu không, cha cũng nên chuẩn bị tâm lý rằng bà ta sẽ không được lợi gì từ con đâu.”
Diệp Trường An ngạc nhiên, sau khi Thu Thu lấy chồng, con bé thực sự thay đổi. Trước đây Thu Thu không có tính cách yêu ghét rõ ràng như vậy. Có lẽ sau khi bị hủy hôn, bị gia đình làm tổn thương quá nhiều và nghe được mình không phải là con ruột, con bé mới có thái độ lạnh lùng như vậy với ông.
Nhưng ông vẫn muốn cứu vãn: “Dù con không phải là con ruột, nhưng chúng ta cũng đã nuôi con khôn lớn. Con đừng trách mẹ con, khi định hôn sự đó, bà muốn cho em gái con, nhưng ông nội đã quyết định cho con nên bà mới cảm thấy không cam tâm.”
Bây giờ Thu Thu chắc đã hiểu ra lý do hồi bé bị Phùng Hà Hương đối xử không tốt: “Con phải đứng ở vị trí của mẹ mà suy nghĩ, con dù sao cũng chỉ là con nhặt về, lại cướp đi tài nguyên của Diệp Tâm, trong lòng bà chắc chắn không thoải mái. Đó là tình cảm con người, cha hy vọng dù mẹ con thế nào, ba đứa con sau này cũng nên đối xử tốt với nhau, giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau.”
Diệp Thu Thu ban đầu còn nghĩ rằng Diệp Trường An đã nhận ra sai lầm và giúp cô giành được ba ngày, nhưng những lời sau đó khiến cô cảm thấy lạnh lòng hơn. Cuối cùng thì ông ta vẫn mong cô không oán giận gia đình và giúp đỡ anh trai, em gái. Nếu bây giờ cô đồng ý, sau này họ sẽ càng thách thức điểm mấu chốt của cô hơn, có khi còn khiến cô phải chia đều tài sản.
Phì, cô đã sống qua hai kiếp, chẳng lẽ còn bị lừa sao?
Nhìn vào việc cha của Cố Thời Úc đã làm kìa, Cố Thời Úc dù là con ruột còn không thoát khỏi điều này, huống chi cô chỉ là con nhặt về. Cha mẹ nuôi kiếp trước của cô cũng như vậy, hai đờ của cô toàn gặp phải cực phẩm nhân gian. Điều duy nhất cô mừng là cô không phải là con ruột.
“Vậy xin lỗi, con sẽ không giúp, cha đóng cửa tiệm của con ngay bây giờ cũng được.”
Diệp Trường An:…
Đứa con gái này quá bướng bỉnh và cũng quá thông minh, có lẽ Thu Thu đã đoán được ý định của ông. Dù ý định là tốt nhưng con gái không chịu nghe.
Thôi, cũng chỉ là một ý nghĩ. Khi quyết định nói cho Thu Thu biết sự thật, ông đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
“Thôi, cha chỉ nói thế thôi, con có giúp hay không là tùy con. Đừng nói cho ai biết về ba ngày này, hãy lặng lẽ làm giấy phép kinh doanh, một cửa hàng kiếm nhiều tiền như vậy mà đóng cửa thì tiếc lắm.”
Diệp Thu Thu lạnh lùng không nói gì, Diệp Trường An thở dài rời đi.
TBC
***
Sau khi Diệp Trường An rời đi, Diệp Thu Thu đứng đó một lúc lâu, lâu đến mức làm Đường Liên Tử lo lắng.
Đường Liên Tử nhờ Cố Nhị giúp thu tiền một lúc, bà đi tìm Diệp Thu Thu và thấy cô có vẻ mặt không vui. Diệp Trường An chắc chắn đã nói điều gì đó khó nghe, có phải ông ta muốn mời chị dâu của Thu Thu đến làm việc và họ không thỏa thuận được không?
Đường Liên Tử tức giận muốn đuổi theo mắng Diệp Trường An, “Cha con mắng con à? Để mẹ đến đơn vị mắng c.h.ế.t ông ta.”
Diệp Thu Thu vội ngăn lại, “Không có đâu.”
Đường Liên Tử không tin, nếu không mắng thì tại sao sắc mặt con bé lại tệ như vậy?
“Cha con đã nói gì?”
Diệp Thu Thu rất bình tĩnh, cô nói: “Ông ta nói con do ông nhặt về lúc ba tuổi. Con nghĩ lại mà không thể nhớ được cuộc sống trước ba tuổi.”
Đừng nói ba tuổi, thậm chí những kỷ niệm của nguyên thân từ bốn, năm tuổi cô cũng không thể nhớ.
Đường Liên Tử:… Thật là con nhặt về sao? Không phải con ruột thảo nào nhà họ đối xử với Thu Thu tệ như vậy.
Không biết Diệp Trường An đang có ý định gì khi tiết lộ điều này lúc này, Đường Liên Tử nói: “Chuyện hồi nhỏ ai mà nhớ được? Biết rồi cũng tốt, lòng con sẽ không còn đau khổ.”
Không đau khổ, trái tim Diệp Thu Thu đã cứng như sắt, hoặc có thể đã bị tổn thương đến mức không còn cảm giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-33.html.]
Diệp Thu Thu nhận thấy mấy ngày nay ba đứa trẻ rất yên tĩnh và ngoan ngoãn, thường thì Cố Nhị thỉnh thoảng tranh cãi với cô, nhưng giờ cũng im lặng hơn nhiều. Diệp Thu Thu cảm thấy không quen, “Cố Niên, mấy ngày nay các con yên lặng không khác gì rùa đen, sao vậy?”
Cố Nhị nói: “Bọn con đang chăm sóc tâm trạng của dì mà. Con nghe bà nội nói dì là con được nhặt về của nhà họ Diệp, cả nhà sợ dì khổ sở trong lòng. Bọn con là người thân của dì, không thể làm phiền dì vào lúc này.”
Ngoài ra, bà nội và cha đã dặn nếu bọn chúng dám làm Diệp Thu Thu tức giận trong những ngày này, thì sẽ bị cắt tiền tiêu vặt. Quả thật không ai dám làm gì.
Cố Đông dẫn theo em trai về nhà một cách nhẹ nhàng, mỗi ngày mẹ nhỏ đều về ngủ trưa một tiếng. Hiện giờ mẹ nhỏ đang không vui, ngay cả giấc ngủ trưa cũng không có. May là Cố Đông đã chuẩn bị trước, cô bé đưa cây kem đã hơi tan chảy cho Diệp Thu Thu, “Mẹ nhỏ, ăn chút đồ lạnh để hạ nhiệt nhé.”
Diệp Thu Thu cười và nhận lấy, “Cảm ơn.” Thật ra cô không có vấn đề gì, nhưng mọi người đều nghĩ cô có vấn đề, thôi thì để họ tự do nghĩ vậy.
Đường Liên Tử lăn lộn không ngủ được vào buổi tối, Cố Trường Thịnh hỏi: “Bà làm sao thế, nếu không ngủ thì sáng mai sao bà dậy sớm được?”
Đường Liên Tử thở dài, ngồi dậy nói: “Hôm nay tôi mới biết con dâu thứ ba không phải con ruột của nhà họ Diệp. Ông nói xem, hai đứa lớn không phải con ruột của tôi, nhưng tôi cũng đâu có ngược đãi chúng. Tại sao Phùng Hà Hương lại coi Thu Thu như kẻ thù? Haiz trước đây tôi có quá nghiêm khác với vợ lão tam không nhỉ?”
Ban đầu bà còn muốn hỏi Diệp Thu Thu về giấy phép kinh doanh, nhưng sợ con bé càng thêm lo lắng nên bà không dám hỏi.
Cố Trường Thịnh cũng ngạc nhiên, lúc trước nhà họ Diệp không cho Diệp Thu Thu tổ chức tiệc cưới ở nhà, ông đã thấy kỳ lạ. Ông chưa bao giờ thấy cha mẹ nào vô lý như vậy, không ngờ Diệp Thu Thu lại gặp phải tình cảnh này. Hoá ra Thu Thu không phải là con ruột, điều này đã giải thích rõ ràng những chuyện trước đây.
Cố Trường Thịnh nói: “Vợ lão tam là người có tài, không dễ bị thiệt thòi, bà đừng lo lắng nữa.”
Đường Liên Tử hờn dỗi, bảo ông đừng ra ngoài nói lung tung, “Chuyện vợ lão tam không phải con ruột, ông đừng ra ngoài nói linh tinh tránh gây phiền phức cho nó. Ngay cả gia đình hai đứa lớn cũng không được nói.”
Cố Trường Thịnh gật đầu, “Tôi biết rồi.” Lão tam tìm đâu ra người vợ lục thân không nhận như này, kể cả ông cũng không dám ra ngoài nói lung tung đâu.
***
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Cố Thời Úc đã mang giấy phép kinh doanh được làm gấp về. Diệp Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, ba ngày thôi mà Cố Thời Úc đã hoàn thành.
“Cố Thời Úc, anh thật sự có tài đấy.”
Cố Thời Úc cười và đề nghị: “Sáng mai em hãy đi tố cáo Phùng Hữu Phúc vi phạm quy định. Dù Diệp Trường An có tìm người giúp đỡ cũng vô ích. Anh đã chuẩn bị mọi thứ, lần này sẽ không nhẹ tay với ông ta, tống ông ta vào tù suy nghĩ lại một thời gian.”
Diệp Thu Thu vội hỏi, “Chỉ với việc ông ta làm khó dễ em, không đủ để kết án chứ?”
Cố Thời Úc nói: “Ông ta mới làm việc chưa đầy một tháng, nhưng đã nhận hối lộ từ mười mấy hộ kinh doanh. Anh đã thu thập chứng cứ, số tiền nhận hối lộ đủ để ông ta vào tù một thời gian. Ngày mai em hãy kết hợp với những hộ kinh doanh đó để tố cáo.”
Nói xong, anh đưa cho Diệp Thu Thu một danh sách, trên đó là những hộ kinh doanh đã bị Phùng Hữu Phúc ép buộc đưa hối lộ.
Hoá ra ngoài việc làm khó dễ cô, ông ta còn nhận hối lộ từ người khác. Phùng Hữu Phúc đúng là tự tìm đường chết. Diệp Thu Thu nói: “Chờ đã, mẹ đã nhịn nhiều ngày rồi. Ngày mai để mẹ xả giận xong rồi hãy đi tố cáo.”
Cố Thời Ngụy gật đầu, “Ừ, nghe nói mấy ngày nay mẹ đều không ngủ ngon.”
Ngày này chính là ngày hẹn với Tôn Kim Phưởng, Đường Liên Tử không thấy Diệp Thu Thu có đối sách gì, bà lo lắng không yên, còn Diệp Thu Thu thì lại bình thản một cách đáng ngạc nhiên, bình tĩnh cái rắm.
Đường Liên Tử giận dữ nói: “Con nhóc phá của kia, mẹ nói cho con biết, mẹ thà đóng cửa không làm nữa, chẳng thà để con trai nuôi con chứ không cho phép con đưa tiền cho con đàn bà hư hỏng đó.”
Việc để Tôn Kim Phưởng góp cổ phần chẳng khác nào đưa tiền cho bà ta.
Diệp Thu Thu cười khúc khích vài tiếng liền bị Đường Liên Tử đuổi theo đánh, “Con nhóc phá của này, đưa tiền cho người khác mà còn cười, nghĩ mẹ không dám đánh con sao.”
Diệp Thu Thu vội đưa giấy phép kinh doanh đã hoàn thành cho bà xem, “Mẹ, giấy phép kinh doanh của chúng ta đã làm xong rồi, không cần sợ bà ta nữa.”
Đường Liên Tử không biết chữ, nhưng bà nhận ra con dấu đỏ rực trên đó, bà vừa vui vừa giận, “Lén lút làm giấy phép kinh doanh cũng không nói cho mẹ biết, hại mẹ ba đêm không ngủ ngon.”
“Phải giữ bí mật mà, đây là do Cố Thời Úc vòng qua Phùng Hữu Phúc tìm người khác làm.” Diệp Thu Thu nói: “Trong tiệm có nhiều người, nếu để lộ ra, tên họ Phùng kia chắc chắn sẽ cản trở, nên con không nói với ai cả.”
Đường Liên Tử suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra. Trong tiệm hiện có bảy, tám người, ai biết được người nào sẽ bị mua chuộc vì lợi ích nhỏ nhặt, ngay cả hai người con dâu của bà cũng cần phải giấu diếm.