Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:32:45
Lượt xem: 179
Buổi chiều, Diệp Thu Thu muốn mua một chiếc đồng hồ báo thức nhưng không mua được. Cô nói với Cố Thời Úc: “Em hẹn với mẹ đi chợ vào sáu giờ sáng mai, nếu lỡ dậy trễ thì thật là tồi tệ. Ngày mai là ngày khai trương, chúng ta không thể có bất kỳ sai sót nào.”
Cố Thời Úc nói: “Em yên tâm ngủ đi, sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”
Sáng hôm sau, Diệp Thu Thu được Cố Thời Úc gọi dậy sớm, nhìn đồng hồ treo tường đã năm giờ năm mươi phút. Cô thực sự ngưỡng mộ đồng hồ sinh học của anh, nhanh chóng dậy đánh răng rửa mặt và chải đầu. Khi cô thay xong quần áo, Cố Thời Úc đã đứng ở cửa rồi, khoảng thời gian huấn luyện ngày trước, anb chỉ mất ba phút để làm cho bản thân gọn gàng.
TBC
Diệp Thu Thu nói: “Anh cũng đi à? Thế ba đứa nhỏ sẽ ăn sáng như thế nào?”
Cố Thời Úc cười: “Anh để tiền trên bàn rồi, để lũ trẻ tự đi ăn sáng. Chúng đã mười mấy tuổi, em còn lo cầm tiền không đủ no sao?”
Đến cửa chợ, Đường Liên Tử đã đẩy xe ba bánh chờ một lúc. Thấy con trai đến, bà nói: “Con đến làm gì vậy?”
Bà làm quán ăn sáng đã hơn một năm, mà Cố Trường Thịnh chưa bao giờ đi chợ cùng bà.
Cố Thời Úc nói: “Dù sao con ở nhà cũng không có việc gì, lát nữa con có thể giúp mọi người đẩy xe.”
Đường Liên Tử liếc anh một cái: “Thật là vô dụng, con có thể đẩy xe cả đời sao?” Nói xong lại liếc Diệp Thu Thu.
Diệp Thu Thu vội đầu hàng: “Không liên quan đến con, anh ấy tự muốn đi mà.”
Đường Liên Tử cũng không quan tâm đến họ nữa, vợ chồng mới cưới tình cảm tốt, bà cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Chợ đã bỏ phiếu cung ứng từ lâu, các loại rau quả đều khá phong phú. Diệp Thu Thu chọn ba bốn cửa hàng để mua hết rau củ, mua xong rau củ, Cố Thời Úc đẩy xe ba bánh cho họ, Đường Liên Tử vội nói: “Để mẹ đẩy, một người đàn ông to lớn như anh mà đẩy xe rau thì thật xấu hổ.”
Cố Thời Úc không thấy xấu hổ chút nào: “Kiếm tiền có gì xấu hổ, nếu có thể thì con sẵn lòng đẩy xe ba bánh cả đời cho mẹ, Thu Thu, sau này em đi mua rau, anh sẽ giúp em đẩy xe.”
Diệp Thu Thu: …… Anh ấy thật là, tương lai của Hoa Thành không thể kết thúc như vậy được chứ?
Cô cảm thấy thật buồn cười, “Việc nhà đã sắp xếp xong rồi, anh mau quay về Thâm Thị kiếm tiền đi.”
Đường Liên Tử cũng nói: “Đúng vậy, đàn ông phải có chí khí, suốt ngày quanh quẩn quanh vợ thì sao được.”
Mua xong rau, khi đến cửa hàng đã bảy giờ rưỡi, Cố Thời Úc giúp Diệp Thu Thu mang tất cả đồ vào bếp. Đường Liên Tử vội đuổi anh đi: “Một cái quán nhỏ như vậy đã có sáu người rồi, còn cần anh làm gì?”
Cố Thời Úc không vui, trước khi rời đi còn nói: “Tối con sẽ đến đón mọi người tan làm.”
Đường Liên Tử bắt đầu rửa rau, Diệp Thu Thu cắt rau và chuẩn bị nguyên liệu. Chẳng bao lâu sau , Lăng Hương đã đến.
Diệp Thu Thu nhìn đồng hồ đeo tay, chưa đến tám giờ, “Sao em lại đến sớm như vậy, chưa đến tám giờ cơ mà.”
Lăng Hương đỏ mặt, tìm một cái ghế nhỏ, cô gái ngồi xuống gọt khoai tây, nói: “Em nghĩ bà chủ Diệp sẽ bận rộn rửa rau và cắt rau, sáng nay dù sao em cũng không ngủ được nên đến sớm giúp mọi người một tay.”
Thực tế, Lăng Hương tối qua gần như không ngủ được. Gia đình cô có nhiều anh chị em, công việc của cha đã được anh trai đảm nhận, công việc của mẹ cũng do chị dâu đảm nhận, còn một em trai thì chưa có công việc, vì vậy đình không có khả năng lo công việc cho cô.
Cuối cùng tìm được một công việc với lương bốn mươi lăm đồng một tháng, tối hôm qua cô có tính toán một chút, bà chủ nói ngoài lương còn có thưởng chuyên cần và làm thêm giờ, tổng cộng một tháng có thể nhận khoảng năm mươi đồng!
Lương này cao hơn lương của anh trai cô vài đồng, vì vậy Lăng Hương rất trân trọng, quyết tâm phải làm tốt công việc này.
Đường Liên Tử lén lút nói với Diệp Thu Thu: “Cô gái này không tồi, ít nói nhưng rất nhanh nhẹn.”
Chẳng bao lâu, Cố Nhị dẫn theo chị gái và em trai cũng đến, Diệp Thu Thu tranh thủ hỏi: “Các con đến làm gì?”
“Hôm nay khai trương, con đến quảng cáo giúp mọi người.” Cố Nhị nói: “Diệp Thu Thu, xem con chuẩn bị quà khai trương gì cho dì nè?”
Cậu mang đến một bản quảng cáo, còn nói lát nữa sẽ đứng ở cửa thét to thu hút thực khách. Diệp Thu Thu cười đến mức không chịu nổi, cũng mặc kệ tụi nhỏ muốn làm gì thì làm.
Ngày khai trương chuẩn bị tám món rau, bốn món thịt, món nào bán hết nhanh thì sẽ nấu thêm một nồi ở bếp sau, không quá mười phút, như vậy có thể hiệu quả tránh lãng phí nguyên liệu, tiết kiệm chi phí.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đường Liên Tử lo lắng: “Vợ lão tam, thực sự có người đến ăn không?”
“Yên tâm, hôm nay các món ăn chắc chắn sẽ bán hết.”
Cô chỉ chuẩn bị hai trăm phần cho buổi trưa, dù không bán hết vào buổi trưa thì còn có giờ cao điểm buổi tối.
Vì các đứa trẻ đến, Diệp Thu Thu muốn rèn luyện lòng can đảm của Cố Đông, để cô bé có can đảm đứng ở cửa thét to.
Cố Đông hơi ngượng ngùng, dù cô bé đã có sẵn bài phát biểu viết từ trước, nhưng không nói ra được, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Cô không biết làm sao cả, Cố Đông cúi đầu, cô cảm thấy mình thật vô dụng, mẹ nhỏ có thể mở cửa hàng thức ăn nhanh, mà cô không thể quảng cáo nổi sao?
Cố Nhị sốt ruột, “Kiếm tiền có gì phải ngượng ngùng, nhìn em mà làm.”
Thiếu niên lên giọng hét thật to: “Thức ăn nhanh kiểu Trung Quốc vừa rẻ vừa ngon, cơm bao no, còn tặng súp miễn phí, nhanh đến xem nào, không mua cũng không sao, xem cũng không mất gì.”
Diệp Thu Thu cười đến c.h.ế.t mất, Cố Nhị không thầy dạy mà hiểu, rất có phong cách bán hàng giảm giá của thời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-28.html.]
Thêm một điều nữa, cậu bé kêu gọi rất hiệu quả, bây giờ là giờ cơm, khách du lịch từ Nam đến Bắc rất nhiều, cửa hàng lại trang trí sáng sủa, sạch sẽ, người qua đường chưa đến cửa đã bị mùi thức ăn hấp dẫn làm bụng đói cồn cào.
Thức ăn nhanh nhanh… quả là mới lạ, nhờ có Cố Nhị ở phía trước kêu gào, Cố Đông cũng khắc phục được tâm lý, lớn tiếng giới thiệu: “Thêm cơm miễn phí, tặng kèm một bát súp, vừa rẻ vừa no.”
Nhờ vậy mà nhiều người đã xếp hàng chờ mua cơm, không lây sau đó, mười mấy bàn dài đã đầy người ngồi. Thực khách vừa ăn một miếng đã sáng mắt, cơm này ngon hơn cả nhà hàng lớn, mặc dù mỗi món chỉ có một muỗng nhưng bốn món cộng lại đủ ăn, còn có một bát súp miễn phí, súp này không phải nước lã pha gia vị mà được hầm từ xương lớn, rất ngon, quá rẻ, ăn vừa no vừa ngon. (miêu tả thèm quá mn ạ 🥲)
Quán ăn nhỏ là vậy, kinh doanh càng tốt khách hàng càng muốn xếp hàng, vì quán đông chắc chắn món ăn sẽ ngon. Diệp Thu Thu tính toán, khoảng hai mươi phút lại có lượt khách mới, tổng cộng có mười lăm bàn bốn chỗ, hầu như không lúc nào trống, hai trăm suất cơm, hai ba tiếng đã bán hết.
Cô vội vào bếp chuẩn bị thêm phần cho buổi tối. Đến ba giờ chiều, cơm và thức ăn trong quán đều hết sạch, Cố Nhị cứ mãi xin lỗi những khách hàng chưa mua được: “Thật sự hết rồi, cơm tối cũng không còn, chúng con chuẩn bị không kịp, chờ qua ngày mai nhé, mai chắc chắn đủ phần cho mọi người.”
Lưu Hồng Quân và Quý Thủy Tụ run cả tay, họ không nhớ nổi mình đã múc bao nhiêu suất cơm, trời ơi, hôm nay bán ra phải đến bốn năm trăm suất rồi? Đường Liên Tử thu tiền không kịp đếm, vậy là kiếm được bao nhiêu?
Dù chỉ có ba mươi phần trăm lợi nhuận, hôm nay cũng kiếm được một hai trăm, một tháng là ba bốn nghìn, chưa tính bữa tối.
Một lúc sau, hai người vừa ghen tị vừa buồn.
Quán mì nhỏ của Tôn Kim Phưởng hôm nay không có khách, mọi người vốn thích mới lạ, tất cả chạy qua cửa hàng của Diệp Thu Thu ăn cơm. Tôn Kim Phượng không tin, ba cái đồ hư vớ vẩn, có ngon vậy sao?
Từ Thuý Liên buồn bã: “Mợ à, con có lén lấy một phần về, ngon hơn cả nhà hàng lớn. Không có cách nào, cô ta lúc trước là bếp phó của nhà hàng Hữu Nghị, nấu ăn rất ngon.”
Nếu cô là khách du lịch, cô cũng chọn qua đó ăn, hơn nữa khu vực này còn có nhóm khách hàng cố định làm việc và buôn bán ở đây, sau này chỉ cần làm ăn với họ, lợi nhuận quán cơm này không thể tệ được.
Từ Thuý Liên thấy mà động lòng, không biết bây giờ đi nhờ em hai có thể vào làm không nhỉ?
Tôn Kim Phưởng cứng họng? Sau này bà làm ăn kiểu gì đây? Có quán cơm đáng ghét kia ở bên cạnh, quán đóng cửa đầu tiên chắc chắn là quán mì của bà.
—
Bận rộn suốt mấy ngày, Diệp Thu Thu thấy quán làm ăn tốt, cô muốn thuê người cắt rau trong bếp phụ việc, cô chỉ cần nấu ăn, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô thấy Lăng Hương nhanh nhẹn, bèn hỏi cô ấy có muốn vào bếp giúp không, lương bếp cao hơn, từ bốn mươi lăm lên năm mươi.
Dĩ nhiên Lăng Hương muốn, không chỉ vì lương cao hơn, mà còn vì bà chủ trọng dụng cô, hai chị dâu của bà chủ có được vào bếp giúp đâu, nhờ cô làm việc chăm chỉ, bà chủ đều thấy rõ ràng.
Lăng Hương vui vẻ đồng ý, thêm năm đồng một tháng, cuối tháng nhận lương, cộng thêm tiền làm thêm và thưởng, chắc được hơn sáu mươi, trời ơi, lần đầu cô nhận lương cao như vậy.
Khi Diệp Thu Thu nói chuyện với Lăng Hương, Đường Liên Tử cứ ngồi im, đợi khi không có ai mới nói: “Con bé này, con không sợ Lăng Hương học lỏm nghề của con rồi đi mở quán cơm sao?”
Diệp Thu Thu không sợ: “Mẹ, con thông minh như vậy, từ mười lăm tuổi đã theo thầy học, học mấy năm rồi, không dễ gì học lỏm được, không sao đâu.”
Hơn nữa, cô muốn đào tạo Lăng Hương làm quản lý nên cô mới điều cô ấy đến gần để quan sát.
Diệp Thu Thu cho Lăng Hương vào bếp giúp, quán thiếu một nhân viên phục vụ, cô viết thông báo tuyển dụng dán ở cửa quán, ghi rõ lương bốn mươi lăm đồng một tháng và tuyển một lao công.
Sau khi dán thông báo, Từ Thuý Liên là người đầu tiên chạy đến xem, trời ơi, lao công cũng được bốn mươi lăm đồng một tháng, ngang bằng lương làm ở trung tâm hôn nhân, hơn nữa quán của em hai còn lo hai bữa trưa và tối.
Từ Thuý Liên rất ghen tị, quán mì của mợ Tôn Kim Phưởng vốn dĩ dở tệ hại, bây giờ khách hàng có lựa chọn tốt hơn, quán mì nhà mợ làm ăn càng ngày càng tệ, dù Từ Thuý Liên không ưa bà ta cho lắm, nhưng nếu quán mì không làm ăn được, cô ta lại thất nghiệp.
Từ Thuý Liên nghĩ ra một ý tưởng, chạy về bàn với Tôn Kim Phưởng: “Mợ à, hay cháu vào làm ở quán một tháng, học cách quản lý, sau đó học lỏm nghề nấu ăn của em hai, tháng sau mình cũng bán thức ăn nhanh, mợ thấy sao?”
Tôn Kim Phưởng đã ghen ghét từ lâu nhưng Diệp Thu Thu đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, gặp mẹ ruột còn không chào, còn mong gì cô ta nhận Từ Thuý Liên vào làm? Bà thấy không có hy vọng.
“Ý kiến hay nhưng mợ sợ cô ta không nhận cháu.”
Từ Thuý Liên tự tin nói: “Không đâu, dù sao cũng là em hai của cháu.”
Nhưng Từ Thuý Liên cũng đưa ra yêu cầu: “Mợ à, nếu mở quán ăn cháu muốn có một nửa cổ phần, mợ đồng ý cháu sẽ đi nhờ em hai, nếu không cháu cũng không muốn tốn sức để nhờ.”
Tôn Kim Phưởng tức giận, chưa gì đã đòi chia cổ phần hả? Nhưng bà cũng không có lựa chọn khác, “Chỉ cho cháu ba mươi phần trăm cổ phần.”
Từ Thuý Liên tính toán, ba mươi phần trăm cũng không ít, theo doanh thu của quán Diệp Thu Thu mấy ngày nay, mỗi ngày ít nhất cũng kiếm hai trăm, nếu quán của Tôn Kim Phưởng làm theo cách này, dù doanh thu chỉ bằng một nửa, một tháng cũng kiếm được ba bốn nghìn, cô ấy cầm ba mươi phần trăm một tháng cũng là một nghìn, một năm ít nhất là mười nghìn, trời ơi, một năm là thành triệu phú.
Sau khi bàn bạc xong tỷ lệ chia tiền với Tôn Kim Phưởng, Từ Thuý Liên lập tức bỏ việc chạy sang quán của Diệp Thu Thu, cô ta thật rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ cần nấu vài món ăn, các việc khác đều có người làm, như lúc này mới hai giờ chiều, Diệp Thu Thu đã ngồi ngoài cửa bếp cho mèo ăn thật là rảnh rỗi quá nhỉ.
“Thu Thu, nghe nói em lại tuyển người?”
Diệp Thu Thu không ngẩng đầu: “Liên quan gì đến chị?”
“Em nói gì thế, chị là chị dâu của em mà, mợ trả lương thấp quá, em trả lao công bốn mươi lăm một tháng, mợ chỉ trả chị ba mươi lăm, ngày mai chị sang đây làm nhé.”
Diệp Thu Thu đưa miếng xương cá cuối cùng cho con mèo hoang, cô đứng dậy lau tay: “Đừng có mơ, đừng nghĩ tôi không biết việc ở nhà khách Hải Thị, thuốc trong túi tôi là do chị bỏ vào đúng không?”
Cô ta còn có mặt mũi chạy qua đây xin việc sao? Những người này làm chuyện trái lương tâm, tự cho là bản thân che giấu thật tốt là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra hả?