Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:32:43
Lượt xem: 187
“Bài tập ôn tập các môn học của lớp bốn và lớp năm, mỗi tối chị sẽ dạy bổ sung cho Cố Đông nhà em một giờ, đến khi khai giảng chắc là theo kịp.”
Kể từ sau món cơm chiên xì dầu tối qua, Chu Cẩm không còn chút oán giận nào với Cố Thời Úc. Bất kể mối quan hệ giữa em trai và Cố Thời Úc là gì, cô nhất định sẽ điều tra ra.
Diệp Thu Thu nhận tài liệu ôn tập, bên trên toàn là những điểm quan trọng mà Chu Cẩm đã đánh dấu. Cô thật lòng cảm ơn không ngớt.
Tiễn Chu Cẩm đi, cô đưa tài liệu ôn tập cho Cố Đông và Cố Nhị, bảo hai đứa xem qua.
Cố Thời Úc mua bữa sáng về, khi ăn sáng, Diệp Thu Thu hỏi: “Hôm nay anh có rảnh không?”
Cố Thời Úc ngẩng đầu hỏi: “Việc gì?” Vợ có việc, anh đương nhiên có thời gian.
“Anh không phải làm công trình sao, ở Hoa Thành này anh có quen đốc công thầu sửa chữa nào không? Về quán ăn sáng mẹ cho chúng ta, em muốn sửa lại vài chỗ, em còn muốn bán thêm mấy món khác.”
“Quen chứ.” Cố Thời Úc nói: “Quán ăn sáng đúng là quá vất vả, em muốn đổi thành gì?”
***
Con nói gì, không làm quán ăn sáng nữa, vậy con muốn làm gì?”
Đường Liên Tử ngơ ngác khi nghe Diệp Thu Thu nói muốn đổi loại hình, không làm ăn sáng nữa. Quán ăn sáng tốt như vậy, mỗi tháng kiếm được mấy trăm đồng, không biết con dâu nhỏ muốn làm gì nữa. Kinh doanh ở nhà ga đúng là tốt nhưng cạnh tranh cũng lớn, xung quanh có hai ba quán ăn sáng, còn có quán bán mì, hoành thánh và nhiều quán cơm nhỏ nữa. Lỡ mà đổi rồi thua lỗ thì sao?
Diệp Thu Thu nhìn bố cục trong quán, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch cải tạo nội bộ. Cô nói: “Ừ, quán ăn sáng quá vất vả, nhiều loại mà lợi nhuận mỏng, con muốn bán thức ăn nhanh.”
Kết hợp lợi thế khách lưu thông ở nhà ga, chuyển quán ăn sáng thành cửa thức ăn nhanh kiểu Trung như sau này, vừa đơn giản vừa tiện lợi. Ở nơi đông khách như nhà ga, từ 10 giờ sáng đến 7-8 giờ tối, người ăn cơm không ngớt.
Diệp Thu Thu tìm giấy bút, vẽ một sơ đồ bố trí, nội thất quán cần cải tạo lại. Một tủ trưng bày món ăn có nhiệt độ ổn định, không cần nhiều, bảy tám món chay, bốn năm món mặn, giá cố định mỗi phần, khách tự chọn món rồi ra quầy tính tiền, trả tiền trước rồi ăn, dù có đông người cũng không sợ trốn đơn.
Cố Thời Úc làm công trình, anh nhìn sơ đồ cải tạo nội thất Diệp Thu Thu vẽ, thay đổi không nhiều lắm chỉ cần vài ngày là xong. Cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Trung này thật mới mẻ, hơi giống canteen trường học. Dù sao vợ muốn làm gì, anh đều ủng hộ.
“Anh sẽ tìm người sửa cho em.”
Đường Liên Tử thấy hai vợ chồng nói ăn ý, lườm con trai một cái, “Con cứ để vợ làm bậy vậy à!”
Lỡ không kiếm được tiền mà thua lỗ, ba nghìn đồng coi như đổ sông đổ biển. Lưc đầu bà làm quán ăn sáng cũng không kiếm tiền được liền? không phải là từ từ tích lũy kinh nghiệm mà có sao.
Cố Thời Úc nói: “Không sao đâu mẹ, thua lỗ cũng không sao, còn có con nữa mà, Thu Thu muốn làm gì thì mẹ để cô ấy làm.”
Đường Liên Tử không phản đối nữa, “Được rồi, chồng con chiều con, mẹ không quản. Thua lỗ đừng tìm mẹ.”
Diệp Thu Thu ôm cánh tay bà cười nói: “Mẹ, thu tiền phải là người nhà chúng ta mới được, mẹ chuyên ở quầy thu ngân giúp con, không phải làm gì khác.”
Thời này không có máy tính tiền, người thu tiền nhất định phải là người đáng tin. Đường Liên Tử là mẹ ruột của Cố Thời Úc, là người thẳng thắn lanh lẹ, qua vài lần tiếp xúc, Diệp Thu Thu tin tưởng bà.
Con dâu gần gũi với bà, Đường Liên Tử đương nhiên vui nhưng không biểu hiện ra ngoài. Con trai đã chiều con dâu như vậy, bà làm mẹ chồng lại chiều nữa, con dâu không phải bay lên trời sao.
“Được, con tin mẹ, mẹ sẽ giúp con thu tiền nhưng phải trả lương cho mẹ, mẹ không làm không công đâu.”
Diệp Thu Thu cười, “Tất nhiên rồi, mẹ là nhất.”
Đường Liên Tử không giữ được vẻ nghiêm túc, con bé thật biết cách làm người khác vui, bà nhìn không quen nhưng trong lòng lại rất vui.
Cố Thời Úc tìm được đội sửa chữa, dựa theo bản vẽ chi tiết của Diệp Thu Thu báo giá và thời gian hoàn thành, một tuần là xong, Diệp Thu Thu trả tiền cọc.
Chủ thầu Chu khen ngợi, “Bà chủ Diệp, bản vẽ của cô không thua kém gì của công ty xây dựng, cô học ở đâu vậy?”
Diệp Thu Thu nhất thời lúng túng, cô học từ kiếp trước, “À… tôi tự học từ sách.”
“Cô cũng có tài đấy chứ.”
Diệp Thu Thu cười ha ha đổi chủ đề, nói về một số ý tưởng sửa chữa với anh ta. Cô liếc thấy Tôn Kim Phường ở quán mì bên cạnh đang nhòm ngó liền dặn dò chủ thầu khi sửa chữa nhớ dựng tường rào bảo vệ, trước khi hoàn thành đừng để ai biết nội thất và mục đích sử dụng bên trong.
Chủ thầu vui vẻ đồng ý.
Cố Thời Úc mỗi ngày đều đến quán ăn nhỏ xem tiến độ sửa chữa, hôm nay anh về nói: “Thu Thu, ngày kia sửa chữa xong, em có muốn tuyển nhân viên trước không? Chỉ mấy người các em sẽ rất mệt, thuê thêm vài người nữa đi.”
Vợ muốn làm cửa hàng thức ăn nhanh, anh cũng không mong kiếm nhiều tiền, chỉ coi như cho cô có việc làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-27.html.]
Diệp Thu Thu nói: “Nhanh thế à? Thế thì được, mai em sẽ đến xem, chắc em sẽ dán thông báo tuyển dụng ở cửa tiệm.”
Ngày hôm sau, Diệp Thu Thu viết tay một tờ thông báo tuyển dụng và dán lên tường bao quanh cửa tiệm đang sửa chữa. Cô bảo với chủ thầu Chu đang sửa bên trong rằng, nếu có người đến xin việc, thì hẹn họ vào sáng ngày kia. Chủ thầu đồng ý, hai người hẹn nhau thời gian nghiệm thu.
Ở quán mì bên cạnh, Tôn Kim Phưởng đã chú ý từ khi quán ăn sáng bắt đầu sửa chữa. Bây giờ bà lại thấy Diệp Thu Thu dán thông báo tuyển dụng, trời ạ, con bé phá của này còn muốn tuyển hai nhân viên, nó bị điên hả?
Quán ăn sáng của Đường Liên Tử chỉ có bà ta và hai con dâu, mỗi tháng kiếm được mấy trăm đồng mà còn tiếc không muốn thuê thêm người. Quán ăn sáng đang kinh doanh tốt, Diệp Thu Thu nói đổi là đổi, chồng nó cũng mặc cho nó làm loạn. Tôn Kim Phưởng nhìn Diệp Thu Thu đắc ý mà trong lòng tức giận. Bà nghĩ, giá mà ngày xưa Diệp Thu Thu lấy cháu bà thì tốt, bây giờ nó đang làm đầu bếp cho quán nhà bà rồi.
Bà không nhịn được, chạy qua nói mỉa mai: “Thu Thu, cháu sửa chữa để làm gì? Có kiếm được tiền không? Nếu không làm ăn được, quay lại làm cho quán mì của mợ, mở trả năm mươi một tháng, cũng không ít đâu nhé.”
Diệp Thu Thu nấu ăn ngon thật, Tôn Kim Phưởng đã từng thử. Nếu Diệp Thu Thu có thể đến làm đầu bếp cho quán nhà bà, chắc chắn quán mì sẽ kinh doanh tốt hơn nhiều. Tôn Kim Phưởng mong cho quán ăn sáng của Đường Liên Tử bị con dâu phá hỏng.
Diệp Thu Thu lạnh lùng nhìn bà, tìm trong ký ức của nguyên thân nhận ra đây là người được gọi là mợ. Tử nhỏ bà ta đã đối xử không tốt với nguyên thân, sau còn muốn gả cháu của bà cho cô ây. Thật kinh tởm.
Cô nói: “Cháu không bán mì nhưng khi quán nhà con khai trương, quán nhà mợ sẽ càng vắng. Mợ nên lo mà cải tiến quán mì nhà mình đi.”
Diệp Thu Thu nhìn từ xa thấy Phùng Hà Hương dẫn Từ Thúy Liên đến, cô không muốn phí lời với Phùng Hà Hương, cô quay đầu đi luôn.
Phùng Hà Hương dẫn con dâu Từ Thúy Liên đến quán mì của em dâu, thấy Diệp Thu Thu quay đầu đi, bà liền lớn tiếng mắng: “Đồ không có lương tâm, lấy chồng rồi không coi ai ra gì? Mày thấy mẹ ruột mà không chào hả?”
TBC
Nhưng Diệp Thu Thu không thèm để ý. Tôn Kim Phưởng khuyên: “Chị, con bé đó vô ơn chị đừng mong mỏi gì nó. Chị mang Thúy Liên đến có việc gì không?”
Phùng Hà Hương nhìn quán mì vắng vẻ, trong lòng cũng lo lắng. Quán vắng thế này thuê thêm người chỉ lãng phí tiền. Con dâu bà bị đuổi việc ở trung tâm mai mối, giờ không có mối quan hệ thì khó mà vào được xưởng. Nhiều người nghỉ hưu đã để dành chỗ cho con cái từ sớm rồi, tìm mãi mà Từ Thúy Liên không tìm được việc tốt.
Bà đề nghị: “Cho Thúy Liên làm việc ở đây đi. Mì nó nấu ngon hơn của cô.”
Tôn Kim Phượng mặt mày xị xuống. Quán ăn vắng vẻ không cần tốn tiền thuê người. Nếu là Diệp Thu Thu thì bà còn muốn, vì con bé nấu ăn ngon, làm gì cũng ngon. Nhưng Từ Thúy Liên thì bà không muốn, trả thêm một người nữa thì lỗ vốn mất.
Tôn Kim Phượng nói: “Chị, nhà Diệp Thu Thu đang tuyển người hay là cho Thúy Liên đến làm bên đó đi?”
Phùng Hà Hương tức giận: “Cô không thấy nó vừa nhìn thấy chị đã quay đầu đi à. Chị không thèm cầu xin nó, Thúy Liên sẽ làm ở quán này.”
Từ Thúy Liên cũng nói: “Mợ, tiền mở quán là của mẹ cháu. cháu đến đây không phải không làm việc, mợ từ chối mẹ cháu không thấy ngại à?”
Tôn Kim Phượng không còn cách nào, đành đồng ý: “Thế thì được, nhưng lương chỉ có ba mươi lăm một tháng, làm từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, không được trễ nải.”
Từ Thúy Liên không tìm được việc tốt hơn nên tạm chấp nhận. Dù sao quán mì của mợ cũng nhàn, làm việc không vất vả, còn hơn là phải cầu xin Diệp Thu Thu.
***
Quán ăn nhỏ đã sửa xong, sáng sớm Diệp Thu Thu đến nghiệm thu. Cửa gỗ cũ đã thay bằng cửa kính sáng, từ ngoài nhìn vào liền thấy khu vực ăn uống và quầy chọn món thật sạch sẽ.
Thực ra khi sửa chữa, các chủ quán ăn xung quanh đã rất tò mò. Đường Liên Tử khéo tay, món ăn sáng đa dạng, ngon mà rẻ, kinh doanh khá tốt. Nhưng con dâu mới của bà sửa lại toàn bộ. Các chủ quán khác ghen tỵ với Đường Liên Tử, tất cả đều đang chờ xem bà thất bại.
Nhất là Tôn Kim Phưởng, mấy ngày trước bị Diệp Thu Thu mắng, hôm nay bà ta đã đến từ sớm. Tường rào công trình được dỡ bỏ, quán sau khi sửa sang sáng sủa, sạch sẽ, sàn lát gạch, bàn ghế mới, tường được sơn lại, trên trần treo sáu bóng đèn huỳnh quang, sáng rực như ban ngày, trông rất thoải mái.
Nhưng Tôn Kim Phưởng không vui, nghĩ rằng cô làm vậy thật lãng phí, thế này không tốn điện sao?
Bảng hiệu trên cửa ghi “Cửa hàng thức ăn nhanh Ngon Lại Tới”, cái này mà kiếm được tiền à? Đường Liên Tử có quán ăn sáng tốt thế mà để con dâu mới phá hỏng.
Tôn Kim Phưởng cố tình chế nhạo: “Đường Liên Tử, con dâu bà không biết kinh doanh à? Quán này chẳng khác gì căng tin trường học, ai mà ăn ở đây cơ chứ? Chắc chắn lỗ vốn, nếu bà muốn sang lại quán thì nhớ tìm tôi nhé, quán tôi kinh doanh tốt đang định mở rộng đây này.
Đường Liên Tử không phải dạng vừa, bà nghĩ bụng: cái quán mì nhỏ của bà ta tới bây giờ còn chưa đóng cửa là may rồi. Đường Liên Tử kinh doanh ở ga tàu hơn một năm, bà có sợ ai đâu. Bà lập tức đuổi Tôn Kim Phưởng đi.
“Cút cút cút, đợi quán tôi khai trương rồi quán bà không có khách đâu. Bà lo mà cải tiến quán mì nhà bà đi.”
Tôn Kim Phưởng thấy Diệp Thu Thu đang tính toán sổ sách cũng không để ý gì đến bà, trong lòng cười lạnh. Lấy chồng rồi bỏ quên họ hàng nhà mẹ đẻ, đúng là đứa không có lương tâm. Để xem ai phá sản trước.
Đuổi Tôn Kim Phưởng đi, Đường Liên Tử cũng hơi lo. Quán kiểu này bà chưa nghe bao giờ, đây là dùng ba nghìn đồng đổi lấy lận đó. Nếu vẫn làm quán ăn sáng, có bà giúp thì con dâu không cần bận rộn, mỗi tháng kiếm mấy trăm là chắc chắn. Giờ đổi thành cái gì cửa hàng thức an nhanh, nếu không kiếm ra tiền mà để lỗ vốn còn bị cười chê.
Bà hỏi Diệp Thu Thu: “Con dâu, con chắc chắn là không lỗ chứ?”
Diệp Thu Thu đang lập thực đơn ngày mai để đi mua thực phẩm. Thời tiết nóng nực, gia vị, gạo có thể mua hôm nay, rau cá phải chờ sáng mai ra chợ chọn đồ tươi.
Cô ngẩng đầu lên tự tin nói: “Sao mà lỗ được? Ngày mai bảo đảm mẹ thu tiền mỏi tay.”
Đơn đặt hàng 500 khay và dụng cụ ăn uống từ nhà máy nhựa đã về. Hai nhân viên tuyển chọn kỹ càng cũng đến ký hợp đồng. Một người tên là Trâu Nhung, chồng cô làm thợ phụ cho chủ thầu Chu, lần này cũng tham gia sửa quán. Nghe nói quán tuyển người nên anh ta nhờ chủ thầy nói giúp để vợ có việc làm ở thành phố.
Chủ thầu mở lời cô liền đồng ý. Người còn lại là Lăng Hương, một cô gái bản địa ở Hoa Thành.