Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:32:34
Lượt xem: 208

Người nhà họ Cố nhìn nhau không nói nên lời, không mở quán ăn thì không mở, dù sao tiệm ăn nhỏ của Đường Liên Tử mỗi tháng đều kiếm ra tiền, sống như trước kia cũng không sao, tại sao lại lôi chuyện phân chia ra làm gì.

Cố Trường Thịnh nói: “Cha còn chưa chết, phân nhà gì chứ?”

Diệp Thu Thu kiên quyết muốn phân ra ở riêng: “Cha, các người không muốn giúp Cố Thời Úc trả nợ, vậy sau này nếu chúng ta kiếm được tiền, cha lại bảo phải chia ra, con chắc chắn không đồng ý, chi bằng hôm nay phân cho rõ ràng, nợ không cần các người gánh, tiền chúng ta kiếm được sau này, các người cũng đừng mong nhớ.”

Đặc biệt là sau này công trình của Cố Thời Úc rất lớn, vì chưa phân nhà, Cố Trường Thịnh sắp xếp cả gia đình vào làm, nhà anh cả anh hai đều được lợi rất nhiều, hôm nay phân chia kinh tế độc lập, ba anh em sau này mỗi người tự sống cuộc đời của mình.

Quý Thủy Tụ có tính toán riêng trong lòng, nhà lão tam còn có cơ hội gì để kiếm tiền nữa đâu, riêng việc trả nợ cũng đủ cho họ trả cả đời.

Tiệm ăn nhỏ của Đường Liên Tử, trừ chi phí sinh hoạt, cha chỉ sợ còn dư năm nghìn, không có gánh nặng nhà lão tam, tiền kiếm được từ tiệm ăn sáng chẳng phải là của nhà cô và anh cả hay sao, bớt một người chia tiền rồi.

Quý Thủy Tụ nói: “Muốn phân thì để nhà lão tam phân ra, nhà chúng tôi không phân, tôi và Vệ Hải ở lại nhà để chăm sóc cha già, chúng tôi không bất hiếu như cô.”

Diệp Thu Thu cười lạnh, không để tâm lắm: “Chỉ cần nhà chúng ta phân ra cũng được, các người muốn phân hay không thì tùy.”

Lưu Hồng Quân suy nghĩ một chút, mặc dù cô cũng muốn ra ngoài sống riêng, nhưng ra ngoài phải thuê nhà, hơn nữa nếu nhà cô và nhà lão tam đều phân ra, tiệm ăn nhỏ của mẹ chồng và nhà cũ này đều dâng cho nhà anh hai, cô không ngốc như vậy.

Lưu Hồng Quân nói: “Nhà tôi cũng không phân, nếu nhà lão tam muốn phân, chúng tôi không phản đối, mọi việc để cha quyết định.”

Cố Trường Thịnh không muốn phân, không có cha mẹ nào còn sống mà phân nhà, ít nhất ở nhà xưởng và quê nhà đều không có trường hợp này, nhưng nhà lão tam hiện nợ mấy chục vạn, nếu không phân nhà thì sẽ liên lụy đến nhà lão đại và lão nhị, ông hỏi Cố Thời Úc: “Lão tam, con vẫn luôn im lặng nãy giờ, con có ý kiến gì không?”

Cố Thời Úc nhìn ông, Cố Trường Thịnh chỉ muốn anh tỏ rõ thái độ không phân nhà nhưng nợ phải tự gánh vác, anh nhìn Diệp Thu Thu, biểu hiện rõ thái độ của mình: “Nhà nhỏ của chúng con do Thu Thu làm chủ, cô ấy nói gì thì là vậy.”

Cố Trường Thịnh suýt nghẹt thở, lão tam mới cưới vợ mấy ngày đã nghe lời cô ta hết rồi sao, cũng phải, lúc ông mới cưới Đường Liên Tử, bà ấy mới mười tám tuổi, trong nhà con lớn nổi loạn, con nhỏ khóc ròng rã, ông cũng sợ Đường Liên Tử sẽ bỏ đi nên mọi việc đều nghe lời bà ấy, lão tam ở độ tuổi này cùng với tình cảnh như vậy còn cưới được vợ nhỏ, đương nhiên mọi việc đều nghe vợ quyết định.

Ông không nói thêm gì: “Được rồi, nếu vợ lão tam muốn phân, vậy các con ra khỏi nhà này, sau này không cần lo cho nhà nữa, nhưng nợ của lão tam nhà cũng không gánh, các con đừng trách cha, cha không thể vì lão tam mà kéo cả nhà xuống.”

Mặc dù không mở được quán ăn, nhưng ở ga xe lửa còn có tiệm ăn sáng kiếm được tiền nhiều hơn đi làm, từ từ mở rộng ra ít nhất cũng giúp nhà lão đại và lão nhị dần dần khấm khá, sau này có điều kiện, có thêm tiền, từ từ rồi giúp lão tam trả nợ, Cố Trường Thịnh tính toán như vậy.

Diệp Thu Thu không ngờ người nhảy dựng lên đầu tiên là Cố Nhị, cậu con trai giận dữ: “Khi cần tiền là người thân, khi trả nợ thì đừng liên lụy đến nhà, tính là người thân gì chứ?”

Đây mà gọi là phân nhà gì? Rõ ràng là đuổi họ ra khỏi nhà.

Cố Nhị như con báo nhỏ giận dữ kéo tay Cố Thời Úc: “Cha, chúng ta đi, đợi con tốt nghiệp cấp hai, con ra ngoài kiếm tiền giúp nhà trả nợ.”

Cố Thời Úc đặt tay lên vai con trai, bảo chờ một chút: “Đừng vội, cha còn lời muốn nói, nói xong chúng ta đi.”

Cố Nhị nói: “Còn gì để nói, ông nội thiên vị bác cả bác hai, chẳng lẽ cha không phải con ruột của ông?”

Cố Trường Thịnh đỏ bừng mặt, bọn chúng đều là con cái của ông, nhưng ông phải lo cho cả gia đình, chẳng lẽ ông sai rồi sao?

Cố Thời Úc bình thản nói: “Đã nói đến mức này thì nói rõ luôn, ngoài kia con nợ không ít tiền, sau khi bán trao tay vài công trình, nợ nần trả gần đủ rồi. Con làm ăn có vài người bạn, mượn đỡ ít tiền vốn để xoay vòng vẫn chịu được. Cho nên nợ của còn cũng không còn nhiều, con vẫn tự nuôi được gia đình nhỏ.”

Diệp Thu Thu ngớ người, Cố Thời Úc nói thật làm gì, sợ cái nhà này chưa hút đủ m.á.u sao?

Quý Thủy Tụ nói chua chát: “Lão tam, cậu giỏi thật, để vợ cậu nói bậy, nếu cậu nói cậu không nợ nần thì cha có nói vậy không? Tôi thấy vợ chồng cậu cố ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-22.html.]

Cố ý tách khỏi gia đình, sợ họ hưởng lợi chứ gì? Lão tam cưới vợ rồi thật không có lương tâm.

Cố Thời Úc không để mặt mũi cho Quý Thủy Tụ: “Vợ tôi thế nào? Một chút thử thách đã lộ ra lòng dạ bẩn thỉu của chị, chị không muốn giúp anh em gánh nợ, tôi vì cái gì phải giúp chị phát tài, chị nói chuyện phải chú ý lý luận trước sau.”

Quý Thủy Tụ đỏ bừng mặt, lão tam trước kia không bao giờ như vậy, giờ cậu ta đã bị con hồ ly nhỏ làm mê mẩn, đến cả người nhà cũng không cần.

Cố Trường Thịnh cũng bị sốc, lão tam là người thật thà nghe lời nhất, giờ lại chơi trò lừa lọc trước mặt ông.

“Lão tam, con có ý gì? Cố ý muốn phân nhà?”

“Đúng, con muốn phân nhà.”

Cố Thời Úc mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói: “Sau này tiền con kiếm chỉ cho Thu Thu và mấy đứa nhỏ, các người muốn sống tốt thì tự đi kiếm, nếu muốn tìm tôi xin tiền hả? Cha, cha nghĩ kỹ những lời cha nói hôm nay.”

Cố Trường Thịnh im lặng để con trai tố cáo, biết làm sao được đây? Ông làm cha đã cố gắng công bằng nhất có thể, lão tam dù sao còn có mẹ ruột, lão đại và lão nhị thì mất mẹ ruột rồi, lão tam có hai anh, một người sắp nghỉ việc, một người cách đây mấy năm nhờ lão tam mới sắp xếp được công việc. Quả thật ông vì lão tam có năng lực nên hơi thiên vị hai đứa lớn một chút.

Lão tam cũng là con ruột ông, không thể không quan tâm, nhưng ông phải lo cho cả gia đình, lão tam có năng lực nên muốn nó giúp đỡ hai anh, giờ ông không thể nói thêm gì nữa, ông không muốn làm rét lạnh lòng của nó.

“Được rồi, sau này nhà lão tam sẽ tách ra, kinh tế độc lập, không cần nộp tiền cho nhà, tiền trong nhà kiếm được cũng không liên quan đến lão tam, đợi khi nào cha và mẹ con mất, xem nhà còn gì khi đó ba anh em chia nhau.”

Cố Thời Úc không nói gì, giờ anh chỉ muốn đưa vợ con sống một cuộc sống yên ổn.

Hai người anh Cố Vệ Sơn và Cố Vệ Hải cũng không nói gì, Quý Thủy Tụ và Lưu Hồng Quân càng không có ý kiến.

Lão Tam đã phân ra riêng rồi, cha ít nhất còn sống được mấy chục năm nữa, tiền trong nhà chắc chắn sẽ bổ sung cho lão đại và lão nhị. Đường Liên Tử còn trẻ, bà ấy năm nay chưa đến năm mươi, còn ở tuổi khỏe mạnh có thể làm việc, quan trong là bà không phải là bà nội chính thức, chỉ cần mặt mũi qua loa là được, sẽ không gây chuyênn khó khăn với con dâu kế.

Cha ngầm thiên vị gia đình họ, Quý Thủy Tụ và Lưu Hồng Quân đại diện cho chồng mình bày tỏ, “Chúng co không có ý kiến, đều nghe theo cha.”

Diệp Thu Thu khẽ hừ một tiếng, bề ngoài có vẻ như công bằng nhưng vẫn thiên vị. Cô từng gặp những bậc cha mẹ như thế này rồi.

TBC

Kiếp trước, cha mẹ đối tác làm ăn của cô cũng như vậy, đối tác đó lại là một chàng trai. Cha mẹ anh ta nghĩ rằng anh kiếm tiền được nên đến khóc lóc: Nhà đã nuôi dưỡng lớn đến chừng này, con có tiền tại sao con không thể giúp đỡ anh chị em mình, con trả tiền đặt cọc mua nhà cho mỗi người một căn nhé!

Sau đó, cha mẹ và anh chị em của anh ta vui vẻ trở về, nhưng vợ anh ta lại ly hôn. Đối tác đó chọn ra đi tay trắng, anh quay về nói với cha mẹ: Bây giờ các người hài lòng chưa?

Hài lòng chưa, như vậy là hài lòng rồi chứ?

Diệp Thu Thu suy nghĩ thoáng, cô không quan tâm đến chút tiền của nhà họ Cố, cô quan tâm là có thể chia nhà. Hơn nữa, Cố Thời Úc đứng về phía cô, chỉ cần chia ra, họ kiếm bao nhiêu cũng đều là của gia đình nhỏ này.

Cô bày tỏ, “Ừm, con cũng không có ý kiến.”

Quý Thủy Tụ không ngại chuyện lớn, chỉ là không ưa Diệp Thu Thu, biết rõ thiệt thòi mà còn tỏ vẻ như được giải thoát, nhìn thấy liền không thoải mái trong lòng.

Cô ta mỉa mai, “Cô nói có thể đại diện cho lão tam không?”

Diệp Thu Thu cười cười, quay đầu hỏi Cố Thời Úc, “Em có thể làm chủ cho anh không?”

Cố Thời Úc nói dứt khoát, “Có thể.”

Quý Thủy Tụ không nói gì nữa, sao lão tam lại thế này, đàn ông mà vợ mình nắm chặt đến vậy.

Loading...