Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 153: Kết
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:49:02
Lượt xem: 113
Dĩ nhiên, Diệp Thu Thu không muốn gặp người phụ nữ đã bị tâm lý vặn vẹo đó trước lễ cưới, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng kết hôn của mình, nên nói: “Đợi sau khi cô ta bị kết án rồi nói sau.”
Hiện tại đúng là đầu những năm 1990, khi bất động sản Hoa Quốc vừa mới bắt đầu phát triển. Cố Thời Úc gần như đã đặt cược toàn bộ tài sản vào một mảnh đất ở Hải Thị, nhưng khi trình báo quy hoạch, dự án liên tục bị kẹt lại, không thể khởi công. Mỗi ngày trôi qua đều mất tiền, Diệp Thu Thu thậm chí không còn tâm trạng để chuẩn bị cho lễ cưới.
Tạ Văn Tâm tìm Chu Chính Thanh, nói: “Anh cả của anh đúng lúc đang quản lý mảng này, Chu Nguyên cũng đầu tư vào dự án của Cố Thời Úc. Những người dưới quyền đang gây khó khăn, không chịu duyệt dự án. Anh đi nói với anh cả xem, không phải là đi cửa sau, chỉ là để những người dưới đừng làm khó nữa.”
Thực ra, người gây khó khăn là ai thì bà biết rõ. Sau khi Lộ Xuyên Quỳnh vào Cục Quy Hoạch, cô ta đã cưới con trai của một lãnh đạo. Chính là hai vợ chồng họ đang phá hoại, cố ý muốn phá hỏng lễ cưới của Diệp Thu Thu.
Chu Chính Thanh nói: “Chuyện này anh không tiện mở miệng nhờ vả anh cả.”
Tạ Văn Tâm đột nhiên bùng nổ, “Chu Chính Thanh, anh đừng có hối hận!”
Tạ Văn Tâm tự mình đi tìm Thường Lâm Yến, nói với bà rằng Chu Nguyên đã cầm cố nhà cửa, xe cộ để cưới vợ, tất cả số tiền tiết kiệm trong những năm qua đều đã đầu tư vào dự án này. Nếu dự án không thể khởi công và thua lỗ, Chu Nguyên sẽ không còn tiền cưới vợ.
Thường Lâm Yến còn lo lắng hơn cả Tạ Văn Tâm. Bạn gái của Chu Nguyên, Thượng Quan Điềm Điềm, có gia cảnh cao hơn nhà họ Chu rất nhiều. Chu Nguyên quyết tâm theo sau Cố Thời Úc để phất lên, rồi cưới vợ một cách rạng rỡ. Thường Lâm Yến đã đợi mong ngày cưới của con trai đến mòn mỏi.
Bà chạy về nhà làm lớn chuyện với Chu Giản Thần: “Cái con bé cháu của anh, anh quản không? Sao lại gây khó dễ cho Cố Thời Úc, không chịu duyệt quy hoạch cho người ta. Toàn bộ tài sản của nhà tôi đã đầu tư vào rồi. Trước kia anh để chị anh làm bậy, giờ lại để cháu gái làm loạn. Nếu anh không quản, tôi sẽ ly hôn với anh, đi, đi, bây giờ anh không đến đơn vị giải quyết cho cháu gái anh thì chúng ta ra cục dân chính ly hôn ngay! Tôi thất vọng với anh đến tận cùng rồi, không thể sống chung thêm một ngày nào nữa. Ly hôn rồi, Chu Nguyên cũng đổi họ, sau này anh cứ nuôi những đứa cháu tốt của anh đi!”
Chu Giản Thần thấy lần này Thường Lâm Yến đã thực sự nghiêm túc, cộng thêm con trai cũng không nói chuyện với ông nữa, ông đ.â.m ra cảm thấy nguội lạnh. Ông đã đến tìm lãnh đạo bên đó gây sức ép, cuối cùng dự án của Cố Thời Úc cũng được phê duyệt.
Cố Thời Úc mua quà đến cảm ơn bác cả Chu, Chu Giản Thần cũng khách sáo. Thường Lâm Yến thì vui vẻ không thôi. Cố Thời Úc mà tốt, con trai bà là Chu Nguyên cũng sẽ ổn theo.
Cố Thời Úc lại muốn đi gặp Chu Chính Thanh, nhưng Tạ Văn Tâm nói: “Không cần gặp cái lão già đó.”
Cố Thời Úc trầm mặc một lúc, rồi nói: “Vẫn nên đi gặp.”
Anh mua lá t.h.u.ố.c lá hảo hạng mang đến tặng Chu Chính Thanh. Chu Chính Thanh vì lần trước không giúp Cố Thời Úc nói đỡ, sau đó Tạ Văn Tâm lại tự mình đến gặp ông. Giờ Cố Thời Úc đến thăm làm ông có chút ngại ngùng.
TBC
Ông nói: “Có phải Tiểu Phóng nói với cậu là tôi thích hút tẩu thuốc không? Ài, sau khi nó hy sinh, tôi đã cai rồi. Tuy lá thuốc này tốt thật, nhưng tôi cũng không còn tẩu thuốc nữa.”
Cố Thời Úc yên lặng nhìn ông, nhìn người cha nghiêm khắc từ nhỏ. Bây giờ anh không còn hận ông ta nữa. Nếu không có sự thúc ép của Chu Chính Thanh, anh cũng sẽ không hy sinh và tỉnh dậy trong cơ thể của đồng đội, cũng sẽ không gặp được Thu Thu.
Gặp được Thu Thu chính là điều may mắn nhất trong đời anh.
Nhưng, không hận không có nghĩa là tha thứ. Chu Chính Thanh luôn nghiêm khắc và ích kỷ với Tạ Văn Tâm và Chu Phóng. Cố Thời Úc bình tĩnh nói: “Trong ngăn kéo dưới cùng ở thư phòng của ông chẳng phải vẫn còn giấu một cái tẩu thuốc sao? Ông từng nói, giấu tẩu thuốc cùng với khẩu s.ú.n.g của ông thì mẹ tôi sẽ không bao giờ phát hiện.”
Nói xong, Cố Thời Úc liền đứng dậy rời đi. Đầu óc Chu Chính Thanh trở nên choáng váng. Ông bị bệnh phổi, Tạ Văn Tâm không cho phép ông hút thuốc, quá trình cai thuốc rất đau khổ, nhiều lần ông suýt không thể kiên trì được. Sau đó, ông đã giấu một cái tẩu thuốc trong ngăn kéo ở thư phòng, đúng lúc bị Chu Phóng khi còn nhỏ nhìn thấy.
Khi đó, mối quan hệ cha con vẫn chưa căng thẳng. Chu Chính Thanh nói với con trai: “Giấu cùng với s.ú.n.g thì mẹ con tuyệt đối không phát hiện được.”
Câu này, ông chỉ nói với mình Chu Phóng. Ông đuổi theo Cố Thời Úc mà hỏi: “Cậu là… Cậu là Tiểu Phóng sao? Cậu có phải là Tiểu Phóng không!”
Cố Thời Úc thậm chí không quay đầu lại.
Chu Chính Thanh thất thần quay về nhà, Tạ Văn Tâm với vẻ mặt hết sức bình thản. Ông đột nhiên nghĩ đến, nếu Chu Phóng trở về, dù thế nào cũng sẽ không bỏ mặc mẹ. Ông run rẩy hỏi: “Cậu ấy có phải là Tiểu Phóng không? Cậu ấy có quan hệ gì với Tiểu Phóng?”
Tạ Văn Tâm nói: “Cậu ấy có phải là Tiểu Phóng hay không cũng chẳng liên quan gì đến ông nữa.”
Tạ Văn Tâm thầm nghĩ: Để con trai bà làm Cố Thời Úc cũng rất tốt.
Dự án nhà ở thương mại của Cố Thời Úc cuối cùng cũng đã khởi công. Anh nói: “Thu Thu, bây giờ em nên cưới anh rồi chứ?”
Dự án đó do chính Diệp Thu Thu thiết kế. Vì dự án không thể khởi công, cô đã lo lắng suốt mấy ngày, thậm chí còn hoãn cả lễ cưới. Giờ đây cô mới có thể ngủ ngon một giấc.
Cô mỉm cười: “Chúng ta đã kết hôn rồi mà, chỉ thiếu mỗi lễ cưới thôi.”
Cố Thời Úc không đồng ý: “Như thế không tính. Lúc đó em còn chưa yêu anh, chỉ đăng ký kết hôn mà thôi. Anh nhớ ngày cưới em chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ về nhà chúng ta. Anh luôn cảm thấy nợ em một lễ cưới. Không cần phải quá lớn hay xa hoa, nhưng nhất định phải có một lễ cưới thuộc về em và Chu Phóng.”
Diệp Thu Thu vòng tay qua cổ anh: “Được, lần này em trở về vì anh, chỉ vì anh. Chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới.”
Lễ cưới của Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc diễn ra trong không khí ấm áp và náo nhiệt. Họ hàng bên nhà mẹ đẻ của Đường Liên Tử gửi những món quà giá trị về, còn Đường Duệ đích thân đến dự.
Lộ Xuyên Quỳnh và Chu Khánh Lan không đến. Dự án của Cố Thời Úc bị cố ý ngăn cản không được phê duyệt, nhưng đó lại là một trong những dự án nhà ở thương mại đầu tiên tại Hải thị, nơi đang thúc đẩy mạnh mẽ kinh tế nhà ở thương mại. Kết quả là cha chồng của Lộ Xuyên Quỳnh bị cách chức, còn cô thì bị điều chuyển công tác.
Tạ Văn Tâm nói: “Chu Khánh Lan lại đi làm ầm ĩ với hai em trai, nhưng lần này không ai cho bà ta vào nhà.”
Phía Chu Giản Thần, Thường Lâm Yến đã buông lời đe dọa, nếu Chu Khánh Lan dám đến nhà, bà sẽ lập tức ly hôn. Sau lần Cố Thời Úc đến thăm, Chu Chính Thanh đã nộp đơn xin nghỉ hưu, không còn quan tâm đến chuyện nhà bà Chu nữa.
Thượng Quan Điềm Điềm trang điểm cho Diệp Thu Thu: “Thu Thu, da cậu quá mịn màng rồi, lớp trang điểm nền của tôi chẳng dùng được gì cả.”
Hà Tiểu Anh thì búi tóc cho Diệp Thu Thu, tóc cô thật đen và dày. Thình lình, Hà Tiểu Anh cảm thấy cay cay mũi và không kiềm được muốn khóc.
Thượng Quan Điềm Điềm trêu: “Tiểu Anh, dừng lại đi, không phải là cậu gả con gái, khóc gì chứ. Vui lên nào!”
Tô Tịch không kiềm được, mắt bà đẫm lệ rời khỏi phòng trang điểm, bà tìm đến Cố Thời Úc và đưa cho anh một tập hợp đồng dày, tất cả đều do Lộ Minh Lễ chuẩn bị.
Tô Tịch nói: “Nhà họ Tô có quy định, tài sản đều thuộc về con gái, con rể chỉ có quyền quản lý. Cậu ký thỏa thuận đi, tôi mới đồng ý cho hai đứa làm đám cưới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-153-ket.html.]
Cố Thời Úc nhìn vào đống tài liệu, cười: “Mẹ, không cần phức tạp thế đâu. Chỉ cần ký một giấy thỏa thuận, nếu ly hôn con sẽ ra đi tay trắng là được.”
Tô Tịch hài lòng: “Con có nhận thức như thế thật đáng khen. Vậy mẹ chẳng còn gì để nói nữa. Đi thôi, mẹ giao con gái cho con.”
Vưu Tiểu Việt nắm tay con gái, bước vào cười thúc giục: “Mọi người mau lên đi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi. Cố Thời Úc đang sốt ruột lắm.”
Thượng Quan Điềm Điềm vốn là người cầu toàn, trong việc tổ chức đám cưới quan trọng như thế này, cô nhất định phải khiến Thu Thu trở thành cô dâu xinh đẹp nhất: “Để Cố Thời Úc chờ thêm chút nữa đi.”
Liên Kiều không biết bằng cách nào đã vào được hậu trường của phòng trang điểm. Thực ra, lễ cưới của Diệp Thu Thu không mời cô ta, nhưng cô đến nơi với danh nghĩa là bạn cùng phòng đại học của Diệp Thu Thu. Người ta tưởng cô là khách mời nên không ngăn cản, thế là cô đến thẳng hậu trường.
Hà Tiểu Anh nhớ lần trước Liên Kiều đã gửi cho cô một bức thư, không biết lần này cô ta định phá hoại chuyện gì nữa. Nghe nói quan hệ giữa Liên Kiều và chồng khá căng thẳng, chồng cô ta muốn kết nối với những bạn học như Diệp Thu Thu để mở rộng mối quan hệ, nhưng cô ta không muốn. Chồng Liên Kiều trách cô ta không chịu giúp đỡ xây dựng quan hệ.
Hà Tiểu Anh chặn Liên Kiều lại, không cho cô ta đến gần Diệp Thu Thu: “Liên Kiều, chuyện cũ đã qua rồi. Chuyện sinh nhật của thím Đường lần trước bọn mình không tính toán nữa. Nhưng từ giờ, đừng đến tìm Thu Thu nữa.”
Liên Kiều tái mặt. Cô không biết… không biết mình đã bị Chung Mạn Mạn lợi dụng. Khi nghe tin Chung Mạn Mạn lái xe đ.â.m vào Diệp Thu Thu khiến cô ấy phải nằm viện bảy ngày mới tỉnh lại, Liên Kiều thật sự hối hận.
Cô đứng ở cửa và nói: “Diệp Thu Thu, tôi đến chỉ để nói lời xin lỗi. Tôi muốn đến thăm Chung Mạn Mạn lần cuối. Tôi biết cô sẽ không đến thăm cô ấy, nhưng cô có muốn nhắn gì tôi gửi cho cô ấy không?”
Diệp Thu Thu nhớ lại vào ngày thứ bảy sau khi cô trở về, Chung Mạn Mạn, người đã bị cái “tôi” tương lai của mình ám ảnh đến mức hối hận, cô đã nói trong khi nước biển tràn qua đầu: “Nếu cô có thể quay lại, hãy nói với cô ta là tôi hận cô ta.”
Cô ta hận cái “tôi” tương lai của mình, người đã thay cô ta chọn con đường tội lỗi.
Diệp Thu Thu bước tới, nhìn Liên Kiều và nói: “Cũng được, tôi không bao giờ đến thăm cô ta. Nhưng có một người nhờ tôi nhắn lại với cô t một câu. Làm phiền cô chuyển lời rằng: ‘Cô ta đã tinh tế chọn lựa một con đường cho cái ‘tôi’ trong quá khứ, nhưng cái ‘tôi’ đó không hề biết ơn, thậm chí thà c.h.ế.t cũng muốn cắt đứt con đường quay về nhà của cô ta.’ Cô chỉ cần chuyển lời chính xác như vậy thôi. Cô ta sẽ hiểu.”
Tuy Liên Kiều không hiểu câu mà Diệp Thu Thu bảo cô truyền đạt có ý nghĩa gì, nhưng vẫn gật đầu, “Được, tôi đảm bảo sẽ không bỏ sót một chữ nào.”
Sau này, nghe nói Chung Mạn Mạn đã hóa điên trong tù, cô ta không bao giờ có thể sống sót ra khỏi nhà tù đó.
Diệp Thu Thu thực sự không muốn nghe lại cái tên đó nữa, giờ đây cô tràn đầy niềm vui. Hôm nay là ngày cưới của cô, là lễ cưới của cô và Cố Thời Úc.
Âm nhạc của lễ cưới vang lên, cô mặc chiếc váy cưới, bước đi giữa những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông, tiến về phía người đàn ông đã đợi cô hai kiếp.
“Cố Thời Úc, em tới đây rồi. Cố Thời Úc, chúng ta đều ở đây.”
Diệp Thu Thu trong đời này rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Năm cô bốn mươi tuổi, Cố Thời Úc đã giao toàn bộ công việc của công ty cho Cố Niên, mặc kệ sự phản đối của con trai, dẫn Diệp Thu Thu đi du lịch vòng quanh thế giới.
Cố Thời Úc qua đời năm chín mươi chín tuổi. Diệp Thu Thu nắm lấy tay anh, cô không khóc mà chỉ mỉm cười và nói: “Thật tiếc quá, Cố Thời Úc, anh chỉ thiếu một năm nữa là sẽ sống đến trăm tuổi rồi. Em không lừa anh nhé, chúng ta nhất định có thể đi xa hơn tương lai.”
Cố Thời Úc nhắm mắt lại mà không có điều gì hối tiếc, anh nói: “Thu Thu, cảm ơn em đã để anh đi trước. Thế giới không có em, anh không thể chịu nổi dù chỉ một phút.”
Lúc này, nước mắt của Diệp Thu Thu mới lăn dài. Cô nằm cạnh Cố Thời Úc trên giường bệnh, như nhiều năm trước, khi Cố Thời Úc đã chờ cô bảy ngày để thấy cô mở mắt.
Cô thì thầm vào tai Cố Thời Úc: “Cố Thời Úc, em cũng rất ngưỡng mộ số phận uyên ương hồ điệp, không biết chúng ta có duyên phận đó không. Em hy vọng lần tới khi mở mắt ra, anh vẫn có thể nhìn thấy em. Anh cũng mong điều đó đúng không?”
Diệp Thu Thu sống thêm mười hai giờ sau Cố Thời Úc, cô qua đời trong giấc ngủ.
Hậu ký:
Ở một thế giới song song, Cố Thời Úc mở mắt. Thật kỳ lạ, anh đã qua đời yên bình mà không có điều gì hối tiếc, sao ông trời lại cho anh một cơ hội tái sinh nữa? Đã ba mươi năm trôi qua kể từ lần anh đầu tiên tái sinh. Đây là một cơ thể xa lạ, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trùng tên trùng họ với anh, thậm chí còn có dung mạo giống hệt anh. Cơ thể này vừa mới gặp tai nạn, còn anh tỉnh dậy trên giường bệnh.
Thế giới đã thay đổi hoàn toàn so với ba mươi năm trước. Tuy nhiên, anh đã sống đến năm 2055 ở kiếp trước, tái sinh đối với anh không còn xa lạ. Anh mỉm cười, ngay lập tức đi tìm Thu Thu.
Diệp Thu Thu vừa kết thúc vụ kiện với cha mẹ nuôi, đổi số điện thoại và chuyển nhà.
Cô không buồn bã, từ nay cô không còn gì phải sợ hãi nữa, cô đã tái sinh!
Diệp Thu Thu mua một túi lớn đồ dùng sinh hoạt và dụng cụ vệ sinh từ siêu thị, về nhà dọn dẹp vệ sinh. Khi xuống đổ rác, cô bị một người đàn ông bám theo.
“Mẹ nó, dù cái tên khốn đó có một khuôn mặt đẹp trai thì cũng không thể che đậy hành vi theo dõi của gã được,” Diệp Thu Thu nắm tay, may mà cô biết đánh nhau.
Ở cửa cầu thang, Diệp Thu Thu đ.ấ.m hắn một cú, “Đừng theo tôi nữa, tôi đánh rất giỏi đấy.”
Người đàn ông đó chắc là đồ ngốc, bị đánh mà còn cười rất vui vẻ, anh ta nói: “Thu Thu, anh là Chu Phóng mà.”
Chu Phóng nào? Diệp Thu Thu nghĩ một lúc, chắc chắn là không quen. Nhưng tên khốn này cười thật đẹp, trong lòng cô đột nhiên đau nhói, đau như muốn c.h.ế.t đi vậy. Không lẽ cô đã động lòng với khuôn mặt đẹp trai đó rồi sao?
Diệp Thu Thu đóng cửa cái “rầm”, cô không phải là kẻ hời hợt chỉ vì một khuôn mặt đẹp mà động lòng!
Diệp Thu Thu mệt mỏi sau một ngày bận rộn, cô ngủ một giấc dài tới mười hai tiếng. Khi tỉnh dậy, nước mắt đã ướt đẫm mặt. Trong giấc mơ, ở một thế giới khác, có một người đàn ông tên là Chu Phóng dùng tên Cố Thời Úc đã ở bên cô cả đời, yêu thương cô cả đời.
Diệp Thu Thu còn chưa kịp xỏ giày, cô mở cửa và chạy ra ngoài. Cô chạy xuống cầu thang, chạy ra cửa, ở chỗ cô đã đánh anh. Người đàn ông ngẩng đầu lên, anh mỉm cười: “Thu Thu, em nhớ ra anh rồi sao? Anh đã đợi em mười hai tiếng rồi. Không sao, em từ từ nhớ lại, anh có cả đời để đợi em.”
Diệp Thu Thu ôm chầm lấy anh, “Chu Phóng, em nhớ ra rồi. Anh là Chu Phóng. Lúc em nhắm mắt ở đường thời gian đó, em đã ước nguyện. Em mong rằng khi anh mở mắt ra, anh sẽ thấy em.”
Bây giờ, ước nguyện đã thành hiện thực. Chu Phóng và Diệp Thu Thu, trong thế giới này, họ vẫn ở bên nhau suốt cả đời.
TOÀN VĂN HOÀN