Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:49:00
Lượt xem: 79

Diệp Thu Thu nói: “Cố Thời Úc, sao anh có thể để mấy ngày không ăn như vậy, anh muốn c.h.ế.t à?”

Cố Thời Úc ôm chặt cô trong lòng, không chịu buông tay: “Thu Thu, cho anh ôm thêm một chút, anh hơi buồn ngủ rồi, em hứa đi, khi anh tỉnh lại, em vẫn sẽ ở đây.”

Nước mắt Diệp Thu Thu không ngừng rơi, tên đàn ông này đúng là muốn chết, anh đang lơ lửng giữa sống và chết. Cô quay lại, anh sống; cô không quay lại, anh chết. Chắc anh tính như thế, phải không…?

Cố Thời Úc ngủ rất say, Diệp Thu Thu lặng lẽ ngồi dậy, cả căn phòng đầy kẹo bông gòn mà cô rất thích.

Cô bước ra khỏi phòng bệnh để mượn một cái nồi, cô định nấu cháo cho Cố Thời Úc, vì anh đã đói quá lâu không thể ăn uống bừa bãi được. Hơn nữa, cô cần tìm bác sĩ để truyền chút dinh dưỡng cho anh, chờ anh tỉnh dậy rồi uống chút cháo.

Cô vừa bước ra ngoài, bên ngoài đã có hơn chục người vây quanh. Thấy cô bước ra, họ đồng loạt lao tới. Diệp Thu Thu giật mình, mỉm cười nói: “Sao mọi người đều ở đây, rảnh quá phải không?”

Đường Liên Tử khóc dữ dội: “Con bé c.h.ế.t tiệt này, con làm chúng ta sợ muốn c.h.ế.t rồi, con biết không hả? Con đã ngủ bao lâu rồi? Bảy ngày, đúng bảy ngày! Nếu con không tỉnh lại, cả nhà này sống sao được…”

Diệp Thu Thu cũng đỏ hoe mắt: “Mẹ, không cần nói gì nữa, Cố Thời Úc đã không chịu nổi mà ngủ thiếp đi rồi. Mẹ gọi bác sĩ đến truyền thêm dinh dưỡng cho anh ấy đi, con sợ anh ấy trong mơ cũng có thể c.h.ế.t đói.”

Cố Nhị thấy cô tỉnh lại, nước mắt không kìm được mà rơi: “Mẹ, để con đi gọi bác sĩ.”

Diệp Thu Thu ngẩn ra một chút, dường như ở thế giới bên kia, cô cũng đã nghe Cố Nhị gọi cô là mẹ. Tên nhóc này, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu gọi cô như vậy, thật không dễ dàng gì.

Thực ra Cố Thời Úc không ngủ lâu, bốn tiếng sau anh tỉnh lại. Đã truyền một chai dinh dưỡng, trông anh có vẻ tỉnh táo hơn sau một giấc ngủ.

Anh vừa mở mắt ra đã thấy Diệp Thu Thu nhìn anh cười. Ánh mắt của Cố Thời Úc trở nên dịu dàng.

Diệp Thu Thu nói: “Anh đừng hỏi gì cả, trước tiên hãy ăn chút gì đó đã, lấp đầy bụng rồi em sẽ từ từ kể cho anh nghe.”

Diệp Thu Thu kể, sau khi cô bị xe đâm, Thạch Đầu đã thay đổi nguyện vọng thi lại vào trường y. Hiệu ứng cánh bướm thay đổi tương lai, cô trong tương lai đã được Thạch Đầu cứu sống sau lần hôn mê cuối cùng, cô sống thêm được bảy ngày.

Trong bảy ngày đó, cô tìm đến thám tử tư trước đây từng giúp cô điều tra và đã tìm ra Chung Mạn Mạn.

Lúc này cô mới biết Chung Mạn Mạn là người giúp việc cho gia đình thân sinh của cô, đã thầm yêu Tống Thanh Diễn nhiều năm. Trong tương lai, cô ta quay về quá khứ, giúp Mạn Mạn ở tuổi 17 thoát khỏi người cha dượng nghiện rượu kia. Đây vốn là một điều tốt, cô ta có thể bắt đầu một cuộc đời mới.

Chính Chung Mạn Mạn là người tạo nên câu chuyện, sau khi thoát khỏi người cha dượng nghiện rượu, cô ta đã đến nhà họ Chung cướp đi thân phận của cô, sau đó cô ta để lại một cuốn nhật ký rồi quay về. Cô ta luôn chờ đợi Mạn Mạn tuổi 17 làm theo chỉ dẫn trong nhật ký để hoàn thành tâm nguyện của mình.

Vốn dĩ mọi chuyện có thể phát triển theo kế hoạch của Chung Mạn Mạn, nhưng không ai ngờ rằng đứa con năm đó của Hà Tiểu Anh bị thất lạc đã xuyên không trở lại.

Diệp Thu Thu kể với Cố Thời Úc: “Chuyến này quay về, em đã điều tra qua tài liệu về mẹ mình. Thì ra bà không cố ý bỏ rơi em, chính gia đình tên đàn ông khốn nạn kia đã vứt em đi. Bà thực sự đã tìm em suốt nửa đời người, nhưng em đã không cho bà cơ hội giải thích.”

Cô nức nở: “Cố Thời Úc, may mà em vẫn có thể quay lại để bù đắp, mẹ em và đứa con của bà trong đời này sẽ không phải chịu cảnh chia ly nữa.”

Nếu những gì cô nhìn thấy trong luồng ánh sáng trắng là đúng, Hà Tiểu Anh sẽ kết hôn với Lộ Minh Lễ. Đứa con mà họ sinh ra liệu có phải là kiếp sau của người mà cô đã nhìn thấy?

Thật tốt quá.

Cố Thời Úc vẫn kiên nhẫn lắng nghe, hai người nằm cuộn tròn trên giường bệnh đơn, buồn ngủ thì ngủ, tỉnh dậy thì nói chuyện. Diệp Thu Thu cười: “Anh thực sự không thấy em lắm lời à?”

Cố Thời Úc đổi tư thế ôm cô: “Thu Thu, em cứ nói chuyện với anh suốt đời như thế này nhé. Chỉ cần có em ở bên, anh có thể ở lại trong căn phòng này cả đời.”

Cố Nhị gõ cửa, cậu biết hai người bên trong đều đã tỉnh, chỉ là không ai để ý đến cậu: “Cha mẹ, con vào đây nhé.”

Cố Nhị bước vào, Cố Thời Úc ngồi dậy nói: “Tên bất hiếu này, cha mẹ đang nằm viện đây, ở thêm vài ngày thì có sao, đâu phải không có tiền trả viện phí.”

Cố Nhị thật sự bất lực: “Hai người đúng là vừa đủ rồi, về nhà cũng có thể nằm mà. Hai người có biết không, bệnh viện tám rưỡi tối là ngừng thăm bệnh, bên ngoài đã bắt thăm chia phiên để trực đêm chăm sóc rồi. Con xin hai người mau chóng làm thủ tục xuất viện về nhà nằm đi.”

Ngày hôm sau, họ làm thủ tục xuất viện. Cố Thạch Đầu hỏi: “Mẹ, mấy cây kẹo bông này còn muốn giữ lại không?”

Cố Đông vội nói: “Đều mang về, vì có mấy cây kẹo bông này, mẹ mới tỉnh lại được.”

Về nhà, Cố Thời Úc nói chuyện với Cố Nhị: “Cha đã quyết định rồi, cha sẽ giúp con quản lý công việc thêm bốn năm nữa, chờ con tốt nghiệp đại học thì cha sẽ nghỉ hưu, sau đó sang làm trợ lý cho mẹ con. Bên mẹ con cần cha hơn.”

Cố Nhị nhảy dựng lên: “Mới hơn ba mươi tuổi mà cha đã tính nghỉ hưu rồi, con không giỏi như cha nghĩ đâu, con không tiếp quản nổi công ty của cha.”

TBC

Cố Thời Úc động viên: “Con bắt đầu buôn bán từ thời cấp hai, lớp mười đã quản lý tập đoàn ẩm thực, còn bốn năm đại học nữa đủ để con tôi luyện. Đến lúc con tốt nghiệp, nhất định có thể tiếp nhận công việc của cha, cha rất tin tưởng ở con.”

Cố Nhị quay đầu nói: “Chị, Thạch Đầu, hai người đổi nguyện vọng cùng học quản trị kinh doanh được không? Cha đã phát điên rồi, muốn vắt kiệt sức em đến c.h.ế.t mất, lỡ như em c.h.ế.t trẻ…”

Diệp Thu Thu giáng một cái tát khiến nửa câu sau của cậu nuốt ngược vào bụng: “Nói bậy bạ gì đó, cha đùa với con thôi. Nhưng mẹ nghĩ kỹ rồi, hơn ba mươi tuổi nghỉ hưu đúng là hơi sớm, vậy thì lùi đến bốn mươi tuổi đi. Con phải cố gắng kiếm tiền nhiều vào, cha mẹ chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới, sẽ gửi đồ ăn ngon cho con, cố lên nhé.”

Cố Nhị: …

Cố Thời Úc muốn tổ chức lại đám cưới cho Diệp Thu Thu, cả nhà đều đang bàn bạc chi tiết lễ cưới. Đường Liên Tử, Tạ Văn Tâm, và Tô Tịch còn nhiệt tình hơn, họ nói với Diệp Thu Thu: “Thu Thu, con muốn mặc lễ phục phương Tây hay truyền thống Trung Hoa?”

Diệp Thu Thu cười: “Con mặc gì cũng đẹp mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-152.html.]

Đường Liên Tử trách móc: “Con rộng lượng quá nhỉ, hỏi con cũng chẳng ích gì, để mẹ và các mẹ của con bàn bạc vậy.”

Tô Tịch nói: “Mẹ có một bộ trang sức kết hợp với lễ phục kiểu Trung Quốc sẽ rất đẹp, màu đỏ may mắn nữa chứ.”

Tạ Văn Tâm nói: “Bây giờ giới trẻ thích mặc váy cưới, hay là trong buổi lễ con mặc váy cưới, rồi lúc mời rượu mặc lễ phục kiểu Trung Quốc.”

Đường Liên Tử quyết định: “Vậy thì quyết định thế đi.”

Trình Viên Viên gọi từ Singapore: “Dì Thu Thu, con đã đặt may váy cưới cho dì rồi, trước khi dì và chú Cố kết hôn chắc chắn sẽ làm kịp. Khi váy cưới hoàn thành, con sẽ bay về.”

Vài ngày trước lễ cưới, Cố Đông chạy đến nói: “Cha, tối nay cho con mượn mẹ nhé, chỉ một đêm thôi, con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.”

Cố Thời Úc nghĩ Cố Đông là người giàu tình cảm, mặc dù con bé đã gả mẹ nó cho anh, nhưng trong lòng vẫn lưu luyến mẹ lắm. Lễ cưới là một nghi thức, cũng là lời tuyên bố với mọi người rằng từ giờ Thu Thu sẽ là của anh, không ai có thể tranh giành nữa.

Anh cười: “Được, tối nay mẹ là của con.”

Cố Đông năm nay mười bảy tuổi, cô vốn dĩ đã cao gần bằng Diệp Thu Thu, nhưng cô vẫn chui vào lòng mẹ như khi còn bé. Giống như lần đầu tiên cô về nhà mới, được Diệp Thu Thu bảo vệ trong vòng tay.

Cô chớp mắt nói: “Mẹ, thực ra con biết bí mật của mẹ, nhưng giữa con và mẹ không có bí mật gì cả, nên bây giờ con muốn nói cho mẹ biết.”

Cô kể lại chuyện Chung Mạn Mạn đã viết thư, cô ta nhờ Liên Kiều đưa cho Đường Liên Tử và Tô Tịch, sau đó cô đã xé bức thư. Mặc dù cô tin những gì trong thư, nhưng cô nghĩ rằng tốt hơn không nên nói với bà nội và bà ngoại.

Cô hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con làm đúng không?”

Diệp Thu Thu như khi còn bé, xoa đầu cô, “Con làm rất đúng, những chuyện này chỉ có chúng ta biết là được, để họ tiếp tục vui vẻ hạnh phúc.”

Tối hôm đó, Cố Đông ngủ rất ngon, cô không làm sai, bây giờ gia đình cô rất hạnh phúc.

Hôm sau, Hà Tiểu Anh đến tìm: “Cố Thời Úc, tối nay cho tôi mượn Thu Thu nhé, tôi có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy.”

Cố Thời Úc cảm thấy khó xử, đây là mẹ vợ anh, anh còn biết làm gì hơn? Đêm thứ hai không có vợ bên cạnh, Cố Thời Úc mất ngủ.

Hà Tiểu Anh nói: “Thu Thu, tôi biết bí mật của cậu rồi. Kiếp trước tôi đã bỏ rơi cậu, nhưng kiếp này cậu không bỏ rơi tôi, tôi thật sự…trong lòng rất khó chịu.”

Diệp Thu Thu nghĩ, rốt cuộc Chung Mạn Mạn đã viết bao nhiêu lá thư thế này, may mà cô đã điều tra kỹ càng, nếu không chẳng biết làm sao để tháo gỡ nút thắt trong lòng Hà Tiểu Anh.

“Cậu không bỏ rơi tôi ở kiếp trước, cậu đã tìm tôi cả nửa cuộc đời.”

Diệp Thu Thu nói xong, mỉm cười nhìn cô ấy: “Cậu và Lộ Minh Lễ đừng do dự nữa, hai người nhất định sẽ ở bên nhau, hơn nữa đứa con của hai người còn đang chờ được sinh ra. Mau lên nhé.”

Hà Tiểu Anh đỏ mặt.

Ngày thứ ba, Tô Tịch đến, nhất định phải nói chuyện thân mật với Diệp Thu Thu. Ngày thứ tư là Đường Liên Tử, mặc dù bà đang cưới con dâu, nhưng cứ làm như đang gả con gái, trên trán Cố Thời Úc đã nổi gân xanh. Anh nghĩ, nếu biết trước thế này, anh đã không tổ chức lễ cưới nữa, ai ai cũng đến tranh giành vợ của anh, không có vợ bên cạnh, anh thực sự không thể ngủ được.

Thượng Quan Điềm Điềm cũng đến: “Tôi và Thu Thu là bạn thân nhất, tối nay nhất định phải cho tôi ở cùng cô ấy.”

Cố Thời Úc: …

Cố Đông là con gái anh, Hà Tiểu Anh là mẹ vợ anh, Đường Liên Tử, Tạ Văn Tâm, Tô Tịch là mẹ anh, anh không thể từ chối, nhưng Thượng Quan Điềm Điềm cũng đến giành, anh không thể chịu nổi nữa, anh đuổi thẳng Thượng Quan Điềm Điềm ra ngoài.

“Thượng Quan Điềm Điềm, làm phiền người khác ngủ là hành vi rất vô đạo đức, tôi hy vọng cô tự biết lấy, tôi sẽ không để cô ở một mình với Thu Thu đâu, dù chỉ một đêm.”

Thượng Quan Điềm Điềm: …

Mọi người đều đã nói chuyện riêng với Thu Thu, sao tới lượt cô lại không được? Cố Thời Úc đúng là có thành kiến với cô mà. Dù sao Thu Thu cũng là của anh ta cả đời rồi, Cố Thời Úc đúng là nhỏ mọn.

“Cố Thời Úc, anh có ác cảm với tôi!”

“Đúng, tôi có ác cảm với cô, cô cứ đi mà tố cáo với Chu Nguyên, xem tôi sợ ai.”

Chu Nguyên nhanh chóng kéo Thượng Quan Điềm Điềm đi: “Anh ấy bây giờ không thể rời xa chị dâu một phút nào, đi thôi, tối nay anh sẽ đưa em đi ngắm sao.”

Cuối cùng cũng đến đêm trước lễ cưới, Diệp Thu Thu có hơi lo lắng. Cô và Cố Thời Úc đi thử lễ phục, khi bước ra khỏi phòng thay đồ, cặp đôi trời sinh làm say đắm tất cả người thân và bạn bè.

“Họ đúng là một cặp trời định.”

Thẩm Cường vuốt vuốt bộ râu lởm chởm trên mặt, anh vừa mới từ xa trở về, ghen tỵ nói với Chu Cẩm: “Em à, Cố Thời Úc mấy năm nay không có gì thay đổi, Thu Thu cũng vậy, họ mà mang ba đứa con ra ngoài bảo đó là con trai và con gái, làm gì có ai tin.”

Chu Cẩm cảm động đến mức suýt rơi nước mắt khi nhìn thấy em trai và Diệp Thu Thu bước ra khỏi phòng thay đồ. Bầu không khí đang lắng đọng, Thẩm Cường lại phá vỡ tất cả, khiến cô tức giận đánh vào người anh: “Đi cạo râu ngay, nếu không người ta sẽ tưởng anh là ba em và là ông nội của Tiểu Tuấn đấy.”

Thẩm Cường: … Thế này là bắt nạt người ta đó, anh đành đi cạo râu ngay lập tức.

Nhưng Thẩm Cường còn có một việc khác cần bàn riêng với Cố Thời Úc và Diệp Thu Thu: “Chung Mạn Mạn trong trại tạm giam đã phát điên, cô ta cắn gác ngục và muốn chạy trốn, nói năng linh tinh những điều không ai hiểu được. Cô ta không chịu thành thật khai nhận tội ác, cứ khăng khăng đòi gặp Thu Thu. Tôi nghĩ các cậu đừng gặp cô ta nữa, ngày trọng đại đừng để gặp phải xui xẻo.”

Cố Thời Úc đoán rằng linh hồn trong trại tạm giam bây giờ là Chung Mạn Mạn của tương lai, thân xác của cô ta đã c.h.ế.t ở tương lai, vì vậy sau bảy ngày, Chung Mạn Mạn sẽ không thể trở lại được nữa.

Loading...