Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:48:58
Lượt xem: 88
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đặc biệt là Hà Tiểu Anh và Cố Đông. Hà Tiểu Anh đỏ hoe mắt, lời thím Đường nói thật chính xác, cuộc đời cô cũng như được tái sinh từ ngày gặp Thu Thu.
Cố Đông đột nhiên muốn khóc. Trong cái hầm tối đen ấy, mẹ nhỏ đã mang đến cho cô tia sáng đầu tiên trong đời. Cô ôm chặt Diệp Thu Thu, “Mẹ à, con yêu mẹ.”
Diệp Thu Thu hơi sững người, rồi mỉm cười. Cô lớn hơn Cố Đông chín tuổi, bây giờ đi cùng nhau, ai cũng nghĩ đây là em gái của cô. Cô nói: “Đừng lo, mẹ sẽ luôn ở bên con. Chỉ cần quay đầu lại, con sẽ thấy mẹ luôn ở sau lưng con.”
Diệp Thu Thu ngại ngùng trước ánh mắt khen ngợi của mọi người, Cố Thời Úc ghé vào tai cô nói nhỏ: “Thu Thu, cả ba người mẹ đều muốn tổ chức lại lễ cưới cho chúng ta, em thấy chọn ngày nào thì tốt?”
Diệp Thu Thu đan tay với anh, “Ngày nào cũng được mà. Cố Thời Úc, nhiệm vụ trở về của em đã hoàn thành rồi, từ nay mỗi ngày em đều là của anh. Những ngày tháng tương lai sẽ chỉ có anh và em, anh thấy thế nào?”
Tim Cố Thời Úc như được lấp đầy. Anh nói: “Được, anh biết em đã nói thì nhất định là làm được. Nghe em nói vậy anh cảm thấy rất an tâm. Thu Thu, thật mong chúng ta có thể sống lâu hơn nữa, để cùng đến tương lai mà em đã nói và ngắm nhìn.”
Sau buổi tiệc sinh nhật, Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc bước ra khỏi khách sạn. Cố Niên đưa Đường Liên Tử, Tạ Văn Tâm và Tô Tịch về trước. Vì xe không đủ chỗ, Diệp Thu Thu nói: “Mọi người về trước đi, con và chồng đi dạo chút.”
Diệp Thu Thu chỉ vào tiệm nhỏ đối diện, đột nhiên cảm thấy muốn ăn kẹo bông. Lần đầu tiên cô nũng nịu với Cố Thời Úc, “Cố Thời Úc, em muốn ăn kẹo bông, anh mua cho em một cái nhé, chúng mình cùng ăn.”
Cố Thời Úc khẽ cười, “Được, em đợi anh.”
Anh bước qua đường, mua một cây kẹo bông trắng như mây với giá hai hào. Về sau, Cố Thời Úc luôn tự hỏi tại sao anh không nắm tay Thu Thu cùng đi mua. Anh nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, quay lại thì thấy Thu Thu đã ngã xuống đất, còn Chung Mạn Mạn bước xuống xe, ả ta cười điên cuồng.
Chung Mạn Mạn cười như phát rồ, “Diệp Thu Thu, mày c.h.ế.t đi thì họ sẽ đau khổ biết bao. Nhìn họ đau khổ tao sẽ vui sướng lắm.”
Trong đầu Diệp Thu Thu chỉ toàn tiếng ồn ào vo ve, như thể có rất nhiều tiếng gọi cô về nhà. Cô nghĩ, nhà của mình ở đâu nhỉ, dường như không nhớ rõ nữa. Cô giận dữ và không muốn nghĩ thêm, chờ tỉnh dậy rồi tính sau.
Bất chợt cô mở mắt ra.
Y tá trưởng là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, gia cảnh khá giả, trong tay cầm chiếc điện thoại mới ra năm nay. Thấy Diệp Thu Thu tỉnh dậy, chị ta vui mừng nói: “Tiểu Diệp, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Phải, cô tỉnh lại rồi, nhưng thời gian thì không đúng. Cô đã quay trở lại ba mươi năm sau. Chung Mạn Mạn đã có ý định đ.â.m c.h.ế.t cô. Cô đã tỉnh lại trong thân xác này, nhưng còn Cố Thời Úc, còn các con, còn các mẹ, họ sẽ thế nào đây?
Quá nhiều nỗi băn khoăn trong lòng, cô muốn về nhà, nhưng lại không tìm thấy đường trở về.
***
TBC
Y tá trưởng vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ Cố, sau đó đỡ Diệp Thu Thu dậy, kê một chiếc gối dựa sau lưng cô, “Lần này may mà có bác sĩ Cố đến giao lưu trao đổi nên mới cứu cô trở về được.”
Dù Diệp Thu Thu vẫn sẽ chết, nhưng có thể sống thêm một ngày cũng là quý giá, cô ấy còn trẻ như vậy mà, haizz.
Bác sĩ Cố đã đến, anh là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ôn hòa nhã nhặn, đeo kính trông rất tri thức, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng. Anh cao hơn mét tám, thân hình chuẩn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả ngôi sao. Đến cả y tá trưởng cũng hơi đỏ mặt.
Bác sĩ Cố giữ thái độ hòa nhã, anh đã chứng kiến quá nhiều sự sống và cái chết, nhưng trước mặt bệnh nhân, nụ cười của anh luôn ấm áp như gió xuân. Giọng nói của anh cũng vẫn như lần đầu họ giới thiệu với nhau ba mươi năm trước, không hề thay đổi.
Anh nói: “Xin chào, tôi tên là Cố Tiểu Ất, cô cũng có thể gọi tôi là Cố Thạch Đầu.”
Diệp Thu Thu không thể kiểm soát được nước mắt, cô chỉ có thể kéo góc chăn lên che đầu lại, cô không muốn để Thạch Đầu của mình thấy cô khóc. Y tá trưởng bất lực kéo tấm chăn của cô, “Thôi nào, tôi biết cô đỏ mặt khi nhìn thấy bác sĩ đẹp trai nhất hệ thống y tế của chúng tôi rồi, anh ấy đi rồi, đừng trùm chăn nữa.”
Phải đấy, trong bệnh viện này không có cô y tá nào mà nhìn bác sĩ Cố lại không đỏ mặt, một người đàn ông độc thân vàng son ở tuổi hơn ba mươi. Y tá trưởng nhắc đến bác sĩ Cố như kể chuyện thân quen, “Năm đó bác sĩ Cố là thủ khoa khoa học tự nhiên của Hải thị, đột nhiên anh ấy bảo lưu rồi thi lại vào trường y, nghe nói là vì mẹ anh ấy gặp tai nạn giao thông và qua đời. Dù còn trẻ nhưng bác sĩ Cố đã đạt được nhiều thành tựu không nhỏ, từng nhận giải thưởng lớn trong y học đó. Trong một lần phỏng vấn, bác sĩ Cố nói anh hy vọng một ngày nào đó có thể cứu mẹ mình.”
Nghe nói mẹ của bác sĩ Cố vì tai nạn giao thông mà vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau bảy ngày thì qua đời. Nghe hơi kỳ lạ, nhưng câu phát biểu nhận giải của bác sĩ Cố cuối cùng đã bị tiếng vỗ tay dưới khán đài che lấp.
Diệp Thu Thu nhất định muốn xuất viện, dù sao bệnh của cô cũng không thể chữa khỏi. Trước khi xuất viện, cô đã gặp Cố Tiểu Ất, nói chuyện một lần. Đứa trẻ này vẫn ngốc nghếch như vậy, hỏi gì nói nấy. Cố Tiểu Ất nói: “Chỉ có cô hỏi nên tôi mới nói nhiều chuyện nhà thế này, với người khác tôi không nói đâu. Không biết tại sao, tôi cảm thấy cô giống mẹ tôi.”
Diệp Thu Thu quay người rời đi, lúc rời đi nước mắt đã đầy mặt, cô cắn môi: “Cố Thạch Đầu, đợi mẹ, mẹ sẽ quay về.”
Cô rút hết số tiền còn lại chưa tiêu, tìm đến thám tử tư năm xưa, đặt cả một túi tiền đầy tờ 100 nhân dân tệ lên bàn làm việc của anh ta, “Giúp tôi điều tra một người phụ nữ tên là Chung Mạn Mạn, trong vòng bảy ngày tìm ra, tiền này đều thuộc về anh, nếu không tìm ra tôi sẽ g.i.ế.c anh.”
Nhiếp Cửu Phong hoảng sợ c.h.ế.t khiếp, đây là một kẻ không sợ chết! À không đúng, cô ấy mắc bệnh nan y, vốn dĩ chẳng sống được bao lâu nữa. Nhiếp Cửu Phong nói: “Chị, tôi đi điều tra ngay đây.”
Sau vụ tai nạn xe, cô trong cơ thể này đã sống thêm được bảy ngày. Cơ hội duy nhất của Diệp Thu Thu là c.h.ế.t thêm lần nữa khi thời hạn đến. Cô muốn hỏi Chung Mạn Mạn, tại sao sau khi quay trở lại quá khứ lại sai càng thêm sai, chẳng lẽ bắt đầu lại từ đầu không tốt sao?
Nhiếp Cửu Phong tìm thấy Chung Mạn Mạn vào ngày thứ bảy, cô ta dường như lạc lõng và hoang mang, chọn một hòn đảo tuyệt đẹp, lên thuyền đến một bãi đá ngầm không xa. Nhiếp Cửu Phong không yên tâm mà dặn dò: “Cô Diệp, còn một giờ nữa là thủy triều dâng, cô phải trở lại trước khi thủy triều dâng đấy.”
Diệp Thu Thu gật đầu. Chung Mạn Mạn khăng khăng chỉ có hai người ở lại cô mới chịu nói. Sau khi Nhiếp Cửu Phong rời đi, Chung Mạn Mạn đã cởi dây buộc của chiếc thuyền nhỏ. Từ bãi đá ngầm này đến hòn đảo đằng kia, nếu bơi thì tuyệt đối không thể qua được. Đây là nơi Chung Mạn Mạn chọn làm nơi yên nghỉ của mình.
Tốt thôi, Diệp Thu Thu cũng không định trở về nữa. Cô muốn trở về không phải là đảo, mà là một ngôi nhà khác vượt qua không gian và thời gian này.
Những gì Chung Mạn Mạn nói thật hoang đường và kỳ quái. Cô nói năm mười bảy tuổi đột nhiên xuyên không đến hơn ba mươi năm sau, thế giới này phát triển đến mức cô ta gần như không thích nghi được. Khi tỉnh lại, cô ở trong một căn biệt thự sang trọng. Nam chủ nhân tên là Tống Thanh Diễn, hơn năm mươi tuổi, ôn hòa nhã nhặn, trông vẫn trẻ như ba mươi tuổi. Đáng tiếc là nữ chủ nhân của căn nhà này lại không phải là cô ta mà là cô gái mà ông ta đã đính hôn từ khi còn nhỏ.
Nghe nói năm đó Tống Thanh Diễn đã phản đối hủ tục hôn nhân sắp đặt và từng đấu tranh gay gắt. Nhưng sau nhiều năm vòng vo, ông ta vẫn cưới cô gái đó, hai người sống chung với nhau như băng, gần như không nói chuyện. Dù vậy, Chung Mạn Mạn vẫn mong có thể thay thế nữ chủ nhân, chỉ cần có thể nhìn thấy nam chủ nhân mỗi ngày, dù ông ta không yêu cô cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-151.html.]
Cô biết tình cảm khắc cốt ghi tâm này nhất định là dấu ấn sâu sắc của chính mình trong tương lai.
Những ngày tươi đẹp đó, được nhìn thấy người trong lòng từ cái nhìn đầu tiên, chỉ kéo dài bảy ngày. Điều làm cô ngạc nhiên là bảy ngày sau cô xuyên trở lại ba mươi năm sau. Người cha dượng nghiện rượu của cô say rượu và ngã xuống mương giữa đêm, c.h.ế.t đuối. Cô sống trong một ngôi nhà lớn ở Hải thị, trở thành thiên kim của nhà họ Chung. Cô biết tất cả những điều này đều do bản thân mình ba mươi năm sau làm nên.
Con người trong tương lai của cô ta còn để lại cho cô một cuốn nhật ký: “Thích Tống Thanh Diễn à? Vậy thì hãy tự mình giành lấy, thay thế nữ chủ nhân mà cô thấy, bất chấp mọi giá. Dù sao thì Tống Thanh Diễn cũng không yêu cô ta, cướp lấy đi, tất cả sẽ là của cô.”
Cô đã bất chấp tất cả, cuối cùng không được gì.
Chung Mạn Mạn nói: “Tôi lại một lần nữa trao đổi thân thể với tôi trong tương lai, người đ.â.m vào cô chính là tôi trong tương lai. Cô ta để lại cho tôi một bức thư, cô ta nói cô ta sẽ g.i.ế.c thân xác của cô ở bên đó, còn tôi sẽ g.i.ế.c linh hồn của cô ở bên này.”
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt Chung Mạn Mạn, thủy triều đã lên, nước biển đã tràn qua mắt cá chân của hai người. Chung Mạn Mạn tiếp tục nói: “Tôi thực sự hận cô ta, nếu cô ta không để lại cho tôi cuốn nhật ký đó, có lẽ tôi đã thoát khỏi người cha dượng nghiện rượu và có một cuộc sống khác. Nhưng cô ta không cho tôi cơ hội.”
Nước biển tràn qua cổ Chung Mạn Mạn, đột nhiên cô quay đầu cười với Diệp Thu Thu, cô nói: “Thời không này đã không còn thân thể để cô ta quay lại nữa. Nếu cô có thể trở về, hãy để cô ta chịu trừng phạt, hãy nói với Chung Mạn Mạn đó rằng tôi hận cô ta.”
Diệp Thu Thu cũng không biết mình có thể quay về hay không, cô nhắm mắt lại, giống như lần trước, cầu nguyện rằng nếu ông trời có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, không, nhất định phải cho cô một cơ hội nữa. Nếu cô có thể quay về, cô muốn làm vợ của Cố Thời Úc. Cô đã hứa với Cố Thời Úc, họ sẽ luôn ở bên nhau trong quãng đời còn lại.
Khi nước thủy triều dâng lên đến mũi và miệng, Diệp Thu Thu không vùng vẫy, một bàn tay to lớn kéo cô lên thuyền cao tốc. Diệp Thu Thu đột nhiên trở nên tuyệt vọng, cô đánh mạnh vào người cứu mình là Nhiếp Cửu Phong, “Cậu cứu cái gì chứ, tôi muốn về nhà, dù sao tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi, tôi không muốn sống thêm vài ngày nữa, tôi muốn về nhà ngay bây giờ!”
Nhiếp Cửu Phong cứu cô lên, “Cố gắng chịu đựng, trên đảo có trực thăng, chúng ta sẽ đến bệnh viện gần nhất.”
***
Đã bảy ngày rồi, Cố Thời Úc gầy rộc đi, vẫn còn giữ được một chút sức lực, nhìn có vẻ như chỉ có thể cầm cự thêm vài ngày nữa.
Cố Thời Úc nói: “Mọi người đừng tranh với tôi nữa, Thu Thu nói nhiệm vụ của cô ấy đã hoàn thành rồi, những ngày còn lại cô ấy sẽ ở bên tôi mãi mãi, hãy để hai chúng tôi ở bên nhau bình yên.”
Đường Liên Tử và Tạ Văn Tâm khóc đến khản cả giọng, “Nhưng con cũng phải ăn chút gì đó chứ, lỡ như Thu Thu tỉnh lại mà con không chịu nổi thì sao?”
Cố Thời Úc ấm áp và bình tĩnh, “Sẽ không đâu, chỉ cần Thu Thu còn ở trên đời một ngày, con sẽ chịu đựng được.” Nếu cô ấy không còn nữa, thì anh cũng không cần phải cố gắng nữa.
Anh xoa đầu Cố Niên với mái tóc ngắn rối bù. Cậu thiếu niên trước đây chỉ cao đến n.g.ự.c anh, giờ đã gần bằng anh rồi. “Niên à, mẹ con nói khi con thi đậu đại học, sẽ để con quản lý việc kinh doanh của gia đình. Con giỏi hơn cha, sau này hãy chăm sóc bà nội, bà ngoại, chị và em con, con sẽ làm được chứ? Con nhất định làm được.”
Thiếu niên cắn răng đến mức rỉ máu, “Cha đang giao phó hậu sự sao? Con không làm được! Không làm được!”
Cậu quỳ trước giường bệnh, “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, có phải mẹ giận con bao năm nay không chịu gọi mẹ phải không. Chỉ cần mẹ tỉnh lại, ngày nào con cũng sẽ gọi mẹ là ‘mẹ’, được không? Con sai rồi, mẹ tỉnh lại đi.”
Nhưng Cố Thời Úc trông quá đáng thương, mọi người đều đã ra ngoài. Anh nằm song song trên giường bệnh đơn, ôm chặt cô gái mà anh coi như sinh mệnh vào lòng. Dù trong phòng bệnh không có ai khác, Cố Thời Úc vẫn thì thầm bên tai Diệp Thu Thu.
“Thu Thu, anh rất ghen tị với những cặp uyên ương hồ điệp có thể cùng sống cùng chết, chúng ta cũng như vậy có được không?”
Diệp Thu Thu chìm trong một không gian đen tối, chẳng nhìn thấy gì, nhưng câu nói cuối cùng của Cố Thời Úc vậy mà cô lại nghe rõ ràng. Cô nghẹn ngào ngồi thụp xuống đất. Cố Thời Úc sẽ đến ở bên cô, nhưng cô lại muốn cùng anh sống lâu dài.
Trong màn đen tối có một vầng sáng trắng, ánh sáng trắng ngày càng lớn. Có một bóng người mờ ảo đang vẫy tay với nàng. Đó chẳng phải là chính cô sao? Diệp Thu Thu vội vàng đuổi theo, đến gần mới phát hiện đó không phải cô mà là nguyên thân, cô gái đã vụt tắt khỏi cuộc đời trước khi cô xuyên qua.
Cô gái chỉ vào vầng sáng trắng, ra hiệu cô đi vào. Diệp Thu Thu vội vàng hỏi: “Còn cậu, cậu đi đâu?”
Cô gái lại cười, “Cậu trở thành tôi rồi, tôi sẽ trở thành cậu.”
Ánh sáng trắng lóe lên, cô nhìn thấy bóng ảo chao đảo, đó là trong tương lai không xa, Lộ Minh Lễ đang đỡ Hà Tiểu Anh đi khám thai. Diệp Thu Thu che miệng, đột nhiên bật khóc, “Cậu sắp về nhà họ rồi phải không? Cậu cho tôi cuộc sống của cậu, tôi đưa mẹ của tôi cho cậu, cảm ơn cậu, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Cô gái gật đầu. Dù vì lý do gì, Hà Tiểu Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi con gái của mình nữa. Huống hồ, kiếp này cô ấy sớm đã xây dựng gia đình với người mình yêu thương, con của họ sẽ hạnh phúc.
Cô gái đẩy Diệp Thu Thu một cái, “Quay về đi. Chúng ta sẽ gặp lại, chỉ là khi đó tôi sẽ không còn nhớ cậu nữa, nhưng tôi nhất định sẽ thích cậu. Cậu thật mạnh mẽ và tốt bụng, cảm ơn cậu.”
Sau cú đẩy ấy, Diệp Thu Thu ngã vào ánh sáng trắng, rồi cô mở mắt ra. Cả phòng bệnh tràn ngập kẹo bông, treo lơ lửng trên không, trên bệ cửa sổ, trên đầu giường, tựa như đang ở trong một biển mây trắng, như tiên cảnh vậy. Diệp Thu Thu nhẫn nại đếm từng cái, có chín mươi chín bông kẹo, đó là món quà của Cố Thời Úc dành cho cô.
Anh yêu cô rất nhiều .
Diệp Thu Thu mỉm cười nói: “Được, em đồng ý với anh, vậy thì cùng sống cùng chết, cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”
Lông mi của Cố Thời Úc run rẩy, anh không dám mở mắt, sợ rằng khi tỉnh lại sẽ là một giấc mơ đẹp không thể trở về, “Thu Thu, em nói cho anh biết, là em đã quay lại rồi phải không?”
Bảy ngày không gặp mà ạn gầy đến thế này. Diệp Thu Thu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, “Mở mắt ra nhìn em đi, Cố Thời Úc, em đã trở về rồi, lần này em sẽ không rời đi nữa.”
Cố Thời Úc, lần này em trở về vì anh. Dù năm tháng dài đằng đẵng, nhưng em sẽ ở bên anh, cùng anh nhìn về tương lai. Chúng ta nhất định có thể nắm tay nhau, bước qua quãng thời gian còn dài hơn cả tương lai ấy.
Em yêu anh, yêu tất cả mọi người.
Kết thúc chính văn.