Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:47:34
Lượt xem: 80

Yêu cầu duy nhất của Chung Mạn Mạn đối với Chung Văn Chiếu là giao toàn bộ các dự án bất động sản mà nhà họ Chung đầu tư cho cô ta thiết kế. Tống Thanh Diễn vừa về nước thì Chung Mạn Mạn đã tìm đến, cô ta còn mang theo công ty và các dự án để mời anh đến làm việc tại công ty cô ta.

Chung Mạn Mạn nói: “Tống Thanh Diễn, con riêng của Tống Hà đã gần tròn một tuổi rồi, anh vừa về nước, công ty tôi đã chuẩn bị xong, dự án lớn này đủ để chi tiêu trong ba năm, sao hả, đến làm đối tác của tôi đi.”

Tống Thanh Diễn mặt lạnh rời đi, anh cũng không hiểu sao, dù anh từ chối Chung Mạn Mạn bao nhiêu lần, cô ta cũng không chịu từ bỏ, điều này qủa thực khiến anh rất chán ghét.

Tống Thanh Diễn nói: “Tôi và Giang Nhu yêu nhau nhưng không dám để ai biết, Giang Nhu không mạnh mẽ như cô, dù là mẹ tôi hay Chung Mạn Mạn, cô ấy đều không đối phó nổi, vì vậy những năm qua tôi không dám công khai mối quan hệ với cô ấy.”

Vì thế, khi anh nhìn thấy mẹ mình và Chung Mạn Mạn coi Diệp Thu Thu là bàn đạp, thậm chí Lộ Xuyên Quỳnh cũng nghĩ rằng Diệp Thu Thu là đối thủ của cô ta, còn Diệp Thu Thu đã giúp Giang Nhu ngăn chặn gần như toàn bộ thù hận từ mọi người.

Trước đây Tống Thanh Diễn không có khả năng bảo vệ người mình yêu, lúc đó anh mới nhận ra cần phải có đủ năng lực và tiền bạc mới có thể bảo vệ người mình yêu trước áp lực từ gia đình và Chung Mạn Mạn.

Anh đi du học thực chất là chọn chuyên ngành tài chính, giờ đây anh đã mang về vốn đầu tư và có khả năng giành lại phần tài sản thuộc về mình, không còn sợ sự quấy rối của Chung Mạn Mạn nữa. Khi cánh chim của anh đã đủ vững, đột nhiên anh lại cảm thấy có chút bất an trong lương tâm.

“Tất cả những gì tôi làm đều để bảo vệ Giang Nhu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cô đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương. Xin lỗi cô. May mắn là cô đủ mạnh mẽ, và may mắn là chồng cô đủ khả năng bảo vệ cô. Cô Diệp, tôi biết cô không cần lời xin lỗi của tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói với cô tất cả những điều này. Trên thế giới này, tôi cũng có một người mà tôi muốn bảo vệ, và vì cô ấy, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”

Diệp Thu Thu: …

“Anh đúng là đồ khốn!”

Trong phút chốc, Diệp Thu Thu chỉ muốn tát cho gã một cái. Khi đó, nguyên chủ vẫn là vị hôn thê danh nghĩa của gã, chỉ vì gã có một cô gái mà mình yêu nên để người khác đi c.h.ế.t thay sao? Tống Thanh Diễn nghĩ người đứng trước mặt vẫn là cô gái đó sao?

Đáng tiếc, người mà gã cần xin lỗi đã c.h.ế.t rồi, lời xin lỗi này quá muộn, hoàn toàn vô ích.

Diệp Thu Thu tức giận nói: “Hai người đủ rồi đấy, đừng sám hối trước mặt tôi. Tôi vẫn nói câu cũ, sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa, mọi người sẽ yên ổn. Nếu còn đến gây phiền, tôi sẽ khiến hai người hối hận cả đời.”

Diệp Thu Thu cảm thấy tiếc cho cô gái đã c.h.ế.t kia, cô không ngần ngại hất cốc nước vào Tống Thanh Diễn, “Anh có người yêu muốn bảo vệ thì liên quan gì đến tôi. Tổn thương rồi vẫn là tổn thương, anh còn nghĩ mình không sai sao? Để tôi nói cho anh biết, anh còn đê tiện hơn Cố Thời Úc nhiều. Anh ấy cũng bảo vệ vợ con và gia đình, nhưng anh ấy tuyệt đối không làm chuyện đẩy bất kỳ người tốt nào vào chỗ chết.”

Nói rồi cô đứng dậy kéo Cố Thời Úc đi, “Không có hứng ăn uống, không muốn ăn với bọn họ.”

Cố Thời Úc dịu dàng an ủi sự bực tức của Diệp Thu Thu, “Thu Thu, đây là khách sạn của nhà chúng ta, đi thì phải là bọn họ đi chứ.”

“Đúng rồi ha.” Diệp Thu Thu nói: “Sao tôi phải đi chứ? Hai người mau đi đi, đừng làm tôi mất hứng.”

Tống Thanh Diễn cười khổ, hồi đó anh còn quá trẻ, để bảo vệ Giang Nhu, anh không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Ban đầu anh cũng không hy vọng có thể được Diệp Thu Thu và chồng cô tha thứ.

Tống Thanh Diễn xin lỗi một lần nữa, đồng thời cam đoan: “Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết việc nhà họ Tống, đảm bảo sau này Tống gia sẽ không gây phiền phức cho cô nữa.”

Diệp Thu Thu cười lạnh, “Tống Thanh Diễn, anh vẫn còn quá trẻ, chẳng có gì là chắc chắn cả, có thể cuối cùng anh sẽ phát hiện ra rằng anh chẳng kiểm soát được gì đâu.”

Lời của Diệp Thu Thu đã thành sự thật.

Chung Mạn Mạn đã dùng mối quan hệ và tiền của nhà họ Chung để cướp dự án của Diệp Thu Thu, nhưng ngay sau đó Cố Thời Úc đã gọi điện cho Đường Phong, phân tích thị trường trong nước với anh họ, khuyên anh về nước đầu tư vào bất động sản, đồng thời thu mua một công ty để cùng hợp tác. Có vài việc anh không tiện ra mặt, nhưng nhà họ Đường có thể đứng ra công khai.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, Cố Thời Úc nói với Diệp Thu Thu: “Thu Thu, Chung Mạn Mạn đã cướp dự án của em thế nào, anh sẽ lấy lại cho em y như vậy.”

Diệp Thu Thu nói với anh: “Anh đừng có tiêu tiền bừa bãi, em không thiếu dự án để làm.”

Cố Thời Úc bảo cô không cần lo lắng: “Anh đã sắp xếp mọi thứ rồi, đây là một vụ đôi bên cùng có lợi. Chồng em không bao giờ làm ăn lỗ vốn đâu.”

Diệp Thu Thu suy nghĩ một lúc, có vẻ đúng, chẳng bao lâu nữa có khi Cố Thời Úc sẽ trở thành người giàu nhất Hoa Thành.

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-144.html.]

Khi Tống Thanh Diễn về đến nhà, anh phát hiện Chung Mạn Mạn đang ngồi trong phòng khách cùng Lâm Thiết Lan, hai người đang trò chuyện vui vẻ. Thấy con trai về, Lâm Thiết Lan rất vui mừng, bà mỉm cười nói: “Con đã học xong ở nước ngoài rồi, giờ không còn lý do để trì hoãn chuyện kết hôn nữa chứ. Nhìn xem, Mạn Mạn đã chờ con nhiều năm rồi.”

Hơn nữa, Mạn Mạn còn chuẩn bị cho con bà một công ty thiết kế và mang theo một dự án lớn. Không còn ai tốt với nó như Mạn Mạn nữa đâu.

Trong mắt Tống Thanh Diễn là sự chán ghét không thể che giấu đối với Chung Mạn Mạn. Anh nói: “Con học tài chính ở nước ngoài, về đây cũng không định làm thiết kế nữa. Chung Mạn Mạn, cô biết tại sao tôi đổi ngành không? Vì tôi không muốn dính líu đến cô, thậm chí còn ghét luôn cả ngành thiết kế chỉ vì cô. Tại sao cô vẫn quấn lấy tôi mãi không thôi?”

Chung Mạn Mạn cố nén sự tức giận: “Được rồi, anh không muốn làm thiết kế thì thôi, vậy chúng ta kết hôn. Chung Văn Chiếu sắp c.h.ế.t rồi, anh nhập vào nhà họ Chung là có thể tiếp quản việc kinh doanh của nhà tôi.”

Từ khi Tống Hà có con riêng bên ngoài, Lâm Thiết Lan đã nghĩ thông suốt, ở rể gia chẳng sao. Có nhà họ Chung chống lưng, con trai bà mới có thể lấy lại phần tài sản thuộc về mình từ tay Tống Hà.

Bà cũng khuyên nhủ: “Con trai, con phải nghe lời mẹ, lấy một người vợ tốt còn hơn là tự mình nỗ lực.”

Tống Thanh Diễn cảm thấy mọi lời anh từng nói đều uổng phí. Họ dường như không hiểu nổi những gì anh nói. “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi có người mình yêu, tôi sẽ không bao giờ cưới Chung Mạn Mạn, phải nói bao nhiêu lần nữa?”

Chung Mạn Mạn không cam lòng quay về, cô không thể tin rằng Tống Thanh Diên lại từ chối tương lai tươi đẹp mà cô đã chuẩn bị cho anh. Từ khi đặt ra mục tiêu, kết hôn với Tống Thanh Diễn luôn là đích đến cuối cùng của cuộc đời cô, tại sao Tống Thanh Diễn lại không muốn cưới cô?

Cô đã làm rất nhiều việc vì anh, cô không cam tâm.

Chẳng bao lâu sau, một cú sốc lớn hơn ập đến. Dự án bất động sản mới thành lập của nhà họ Chung đã bị bán đi, phần thiết kế tất nhiên không còn thuộc về công ty của Chung Mạn Mạn.

Chung Mạn Mạn tức giận tột cùng. Yêu cầu duy nhất của cô khi đề xuất Chung Văn Chiếu khi lấn sân vào bất động sản là mọi dự án thiết kế sau này đều phải do công ty của cô đảm nhận. Vậy mà Chung Văn Chiêu lại quá thiển cận, dám bán đi công ty bất động sản vừa mới thành lập!

Chung Mạn Mạn xông về nhà chất vấn Chung Văn Chiều: “Cha, cha làm cái gì vậy? Không phải đã nói sẽ để phần thiết kế cho con sao?”

Sức khỏe của Chung Văn Chiếu đã rất yếu, ông không còn sức để khai thác một ngành công nghiệp mới nổi. Hơn nữa, Chung Đỉnh vẫn chưa trưởng thành, phải vài năm nữa mới tốt nghiệp đại học, đến lúc đó ai sẽ làm chủ gia đình còn chưa biết chắc. Thay vì mạo hiểm, ông quyết định giữ lại nhiều cổ phần hơn cho Chung Đỉnh, ít nhất sau khi ông qua đời, Chung Đỉnh sẽ không lo thiếu thốn.

Chung Văn Chiếu nói: “Cha làm gì còn cần phải báo cáo với con hả? Bao năm qua con vẫn không chịu yên phận, Tống Thanh Diễn khinh thường công ty thiết kế mà con chuẩn bị cho cậu ta, tại sao con vẫn chưa bỏ cuộc?”

Bỏ cuộc ư? Cô không bao giờ bỏ cuộc. Bao năm qua, cô đã làm tất cả chỉ để có thể cưới Tống Thanh Diễn, làm sao cô có thể từ bỏ?

Chung Mạn Mạn lại đến tìm Tống Thanh Diên, cô định cho anh một cơ hội cuối cùng. “Tống Thanh Diễn, tôi hỏi lần cuối, anh có chịu ở rể nhà họ Chung không?”

Tống Thanh Diên lạnh lùng từ chối lần nữa: “Tôi sẽ không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào với một kẻ điên như cô, mãi mãi không bao giờ!”

Trái tim Chung Mạn Mạn lạnh như băng, cô cười quyết liệt: “Tống Thanh Diễn, anh đừng hối hận, không, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.”

Chung Mạn Mạn trở về nhà với tâm trạng băng giá, thình lình Chung Văn Hội nhìn thấy cô liền tỏ ra khinh miệt: “Cô lại đi tìm Tống Thanh Diễn rồi à? Sao nhà họ Chung lại có một đứa con gái không biết xấu hổ như cô? Người ta từ chối bao nhiêu lần rồi, sao vẫn mặt dày tự tìm đến như thế?”

Từ vụ gian lận thi đại học, bị đuổi học, rồi ép Chung Văn Chiếu tham gia dự án bất động sản, sau đó còn đòi nhà bỏ tiền mở công ty thiết kế cho mình, đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc và công sức, cô ta lại muốn dâng tất cả cho Tống Thanh Diễn.

Chung Văn Hội nói: “Cha cô đã bán công ty bất động sản mới thành lập rồi, phần thiết kế cũng không thuộc về cô nữa. Cái công ty thiết kế tồi tàn của cô mau đóng cửa đi.”

TBC

Chung Mạn Mạn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho công ty thiết kế đó, hơn nữa bất động sản trong tương lai sẽ càng phát triển. Tại sao cô lại phải đóng cửa nó? “Cha đã hứa giao công ty bất động sản cho con rồi, sao các người dám bán nó! Cha, sao cha lại nói mà không giữ lời?”

Chung Văn Chiếu ho khan liên tục, mất một lúc lâu mới hồi phục được, ông nói: “Giao cho mày ư? Để rồi mày dâng hết cho Tống Thanh Diễn à? Tất cả những thứ này là của nhà họ Chung, tại sao phải để nhà họ Tống hưởng lợi?”

Chung Mạn Mạn tức giận tột cùng: “Cha đừng tự tâng bốc mình nữa, những thứ này đều là của nhà họ Tô, là tài sản của mẹ tôi, Tô Tịch!”

Chung Văn Hội thấy Chung Văn Chiêu tức đến khó thở, liền quát lớn: “Tô Tịch có di chúc đấy, cô muốn thừa kế cũng phải đợi đến khi bà ấy c.h.ế.t đã. Mau ra ngoài đi, cô định làm cha cô tức c.h.ế.t à?”

Chung Mạn Mạn vô cùng phẫn uất, giá như Chung Văn Chiếu và Tô Tịch c.h.ế.t quách đi thì tốt, cả căn nhà này sẽ thuộc về cô và Chung Đỉnh. Cô đẩy cửa phòng của Chung Đỉnh, bước vào và nói: “Chung Đỉnh, em phải nhớ chị là chị gái của em, sau này hai chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, em nghe rõ chưa?”

Chung Đỉnh bận rộn ôn thi, những chuyện vặt vãnh trong gia đình cậu không muốn nghe cũng không muốn hỏi. Cậu chỉ mong sớm thi đỗ đại học để rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt này.

Cậu ngẩng đầu lên, giễu cợt: “Chị không phải là chị gái của tôi đâu. Bây giờ ở nước ngoài đã có thể xét nghiệm ADN rồi, chị dám đi xét nghiệm không? Nếu xét nghiệm ra chị là chị gái của tôi, tôi sẽ dâng toàn bộ cổ phần nhà họ Chung mà tôi có cho chị, để chị không bị ai bắt nạt nữa. Đáng tiếc, chị không dám đi xét nghiệm. Tôi có lý do để nghi ngờ chị là một kẻ giả mạo.”

Loading...