Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:27:51
Lượt xem: 85

Cố Vệ Sơn và Cố Vệ Hải đợi tới khi an táng cụ Đường xong thì mỗi người đều trở về nhà. Cố Vệ Hải vừa về đến nhà, Quý Thủy Tụ liền hỏi: “Anh đã nhận thân với cậu rồi chứ? Nghe nói cậu định chia tài sản cho mẹ chúng ta, mẹ ơi, không biết lần này sẽ chia được bao nhiêu tiền đây?”

Cô ta thực sự ghen tị, mấy năm nay gia đình lão tam càng lúc càng phát đạt, còn gia đình mình thì ngoài việc Cố Vệ Hải được chia nhà, thăng lên làm trưởng phòng và lương có tăng đôi chút thì chẳng có thay đổi gì. Điều đó có ích gì đâu? Hai đứa con trai cũng đã học trung học, tiếp theo là thi đại học, kết hôn và lấy vợ, đâu đâu cũng cần tiền. May mà bây giờ có cậu giàu có để nương tựa.

Quý Thủy Tụ háo hức nói: “Cha có nhắc đến việc chia số tiền đó như thế nào không?”

“Chia gì mà chia?” Cố Vệ Hải không hiểu.

Quý Thủy Tụ sốt ruột, không lẽ chồng mình ngốc sao, “Số tiền cậu cho cha mẹ chúng ta ấy, nếu anh không nhắc tới, chắc chắn mẹ sẽ để lại cho nhà lão tam, điều đó thì không được. Tài sản của cha mẹ, ba anh em trong nhà anh ai cũng phải có phần!”

Cố Vệ Hải cười liên tục, đúng là mẹ nhìn thấu được tính cách của vợ anh cho nên bà đã từ chối cậu từ sớm, bà không muốn nhận bất cứ thứ gì từ cậu, còn nói cậu làm vậy là muốn phá hoại sự bình yên của gia đình và cậu bị mắng một trận.

Cố Vệ Hải còn trẻ mà đã trở thành trưởng phòng, anh thăng tiến nhanh như vậy, ngoài việc bản thân làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, cũng một phần do công việc kinh doanh của gia đình lão tam ngày càng phát đạt, khiến anh được mọi người tôn trọng.

Anh không thể để Quý Thủy Tụ gây loạn được. Nhìn anh trai xem anh ấy bị chị dâu làm ầm ĩ đến mức nào, thậm chí còn ly hôn, anh cảnh cáo: “Mẹ không nhận một xu nào, em nên từ bỏ ý định đi. Nếu em cảm thấy anh không có tiền đồ và muốn tìm người giàu có hơn, anh có thể để em đi, nhưng anh sẽ không để em làm loạn nhà họ Cố.”

Quý Thủy Tụ hoàn toàn mất hết hy vọng, cô ta quay về nhà mẹ đẻ mắng chửi, “Chắc chắn mẹ chồng cố tình làm vậy, hiện giờ nhà lão tam không thiếu tiền nên bà ta cố ý không nhận đồ của cậu, chỉ vì không muốn tụi con được hưởng lợi.”

Lúc này, ngay cả mẹ cô ta cũng không giúp nữa, “Trước kia chửi mẹ chồng là mẹ kế, giờ lại muốn chia đồ của bà ấy, con bị bệnh thì về nhà nằm đi.”

Bà Quý sống hơn nửa đời người nên hiểu rất rõ, chưa chắc Đường Liên Tử sợ con dâu gây rối. Với tính cách của Đường Liên Tử, bà ấy chưa bao giờ sợ ai. Quý Thủy Tụ có gây rối cũng không thắng được bà. Việc bà ấy không nhận đồ của anh trai là vì nhà bà ấy chẳng thiếu gì và không thèm nhận.

Mấy bà chị dâu bên nhà họ Quý cũng không có thái độ tốt với cô em chồng này. Lúc trước mối quan hệ giữa hai gia đình vẫn tốt, nhưng do em chồng làm loạn mà giờ không còn qua lại với nhau nữa. Ngay cả Cố Vệ Hải cũng ít khi đến thăm, khiến họ không thể nhờ vả anh ta.

Đường Phong đưa Đường Duệ về nhà, ông nhờ Diệp Thu Thu giúp thiết kế trang trí nhà cửa, ông còn nói sẽ giải quyết xong việc công ty rồi nghỉ hưu và quay về định cư. Lần này Diệp Thu Thu đồng ý nhận lời thiết kế giúp.

***

Kỳ thi đại học của ba đứa trẻ sắp đến rồi. Nhà có thí sinh thi đại học thì phụ huynh nào cũng lo lắng. Nhà Diệp Thu Thu có đến ba đứa, cô không lo lắng về Cố Đông và Cố Thạch Đầu, nhưng thành tích Cố Niên thì lên xuống thất thường, tâm trạng của Diệp Thu Thu cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Cố Niên nói: “Diệp Thu Thu, con có thể thi đậu đại học, dì có thời gian thì đi càu nhàu cha con đi.”

Diệp Thu Thu đặt năm bộ đề ra trước mặt cậu, “Dì đi tìm cha con làm gì? Cha con đâu có thi đại học. Đừng có nhiều lời nữa, làm xong mấy đề này thì dì mới cho con đến công ty.”

“Sao dì không bắt chị và em làm bài?” Cố Niên biết hôm nay không làm xong đề là không được ra khỏi nhà, cậu có hẹn đi họp với Hạ Thành nữa, đành phải cầm bút làm bài.

“Chị và em con tự giác hơn con, khối lượng bài tập này hai đứa nó sớm đã làm xong rồi.”

Cố Thời Úc bước vào, tay cầm hai vé xem phim, “Thu Thu, chúng ta đi xem phim đi.”

Diệp Thu Thu nhìn thấy đó là phim vừa mới ra rạp, bèn hỏi: “Chỉ có hai chúng ta à?”

Cố Thời Úc cười: “Mẹ không thích xem thể loại này, Tiểu Niên bọn chúng muốn xem thì để tự chúng đi.”

Diệp Thu Thu nói với Cố Niên: “Mẹ và cha con đi xem phim, hôm nay con phải làm cho xong mấy bộ đề này.”

Cố Đông ở ngoài phòng khách đang nói chuyện điện thoại với bạn, cô thấy Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc chuẩn bị ra ngoài liền cúp máy rồi chạy ra nói: “Mẹ, mai bạn con muốn đến nhà mình tổ chức sinh nhật cho Thạch Đầu, được không mẹ?”

Diệp Thu Thu cười, quả thật Cố Thạch Đầu rất được mọi người yêu quý, “Được thôi, mai mẹ sẽ ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho các con.”

Cố Niên thực sự gấp gáp, cậu đã hẹn Hạ Thành bàn chuyện, nhìn đống đề không biết đến khi nào mới làm xong, thở dài rồi đi xuống dưới hỏi Cố Đông: “Chị, giúp em làm vài tờ đề đi.”

Cố Đông lắc đầu, “Đó là gian lận, lừa dối, không được đâu. Em phải tự làm.”

Cố Niên lại chuyển ánh mắt sang Cố Thạch Đầu, Cố Thạch Đầu xua tay, “Đừng nhìn em, chữ viết của hai chúng ta khác nhau, mẹ về sẽ phát hiện và cả hai chúng ta sẽ bị mắng.”

Cố Niên tính toán thời gian, Diệp Thu Thu chỉ nói hôm nay phải làm xong, mà đến nửa đêm 12 giờ vẫn được tính là hôm nay. Thời gian Diệp Thu Thu đi xem phim cùng với đi lại chắc sẽ mất hơn ba giờ. Cậu vội vã chạy vọt ra ngoài, “Hai người giữ bí mật cho em, đừng nói em đã ra ngoài, em nhất định sẽ về trong hai tiếng.”

Đường Liên Tử từ vườn sau trở về, ngoài việc trồng hoa và cây cảnh, Diệp Thu Thu còn dành riêng một khoảng đất cho bà để bà có thể thỏa mãn sở thích trồng hoa màu và cây quả.

Đường Liên Tử hái vài quả cà chua, rửa sạch rồi đưa cho Cố Đông và Cố Thạch Đầu, “Tiểu Niên lại chạy đâu rồi, nó đang giấu diếm gì vậy? Lại trốn mẹ nó để chạy đến công ty à?”

Phải nói đứa cháu trai lớn của bà cũng rất giỏi giang, chuỗi nhà hàng phát triển rất tốt, ngay cả Trình Nhạn Sinh cũng đánh giá cao cậu. Không biết Trình Nhạn Sinh coi cậu là con trai hay là ứng cử viên con rể mà bồi dưỡng nữa.

Bà từng hỏi Diệp Thu Thu liệu Trình Nhạn Sinh có ý gì khác không. Diệp Thu Thu nói cứ tùy duyên, mọi chuyện của lũ trẻ thì cứ để chúng tự phát triển tự nhiên. Một đứa đang học lớp 12, một đứa học lớp 9, còn quá nhỏ.

Cố Đông cắn một miếng cà chua, vị ngọt hơn hẳn so với mua ở bên ngoài. Cô ngâm mấy quả còn lại trong nước mát, để dành cho Diệp Thu Thu về là ăn được luôn..

Sau khi xem phim xong, Diệp Thu Thu nói ngày mai mấy bạn của Cố Thạch Đầu sẽ đến để tổ chức sinh nhật cho cậu, cô dự định chuẩn bị một bữa tiệc buffet kiểu Tây. Cô đi mua nguyên liệu cùng Cố Thời Úc.

Cố Thời Úc nhìn những món ăn tinh tế mà Diệp Thu Thu chọn, anh hỏi: “Em mua toàn món giống như cho con gái ăn vậy.”

Diệp Thu Thu cười lớn: “Thì em mua cho các bạn nữ mà! Con trai anh rất được các chị em gái yêu thích đấy.” Cố Thạch Đầu nhỏ hơn các bạn cùng lớp khoảng hai, ba tuổi.

Cố Thời Úc không hiểu nổi suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ. Hồi đi học, chỉ cần nhìn thấy con gái là anh đã đỏ mặt. Chắc đây chính là “khoảng cách thế hệ” mà vợ nói, Diệp Thu Thu bảo không hiểu thì đừng nghĩ, vậy anh cũng chẳng nghĩ nữa.

***

Ngày nhật của Cố Thạch Đầu, phần lớn khách mời đều là bạn nữ. Cố Đông và Cố Thạch Đầu không học cùng lớp. Bạn của Cố Đông đến ba, năm người, còn lại đều là bạn cùng lớp với Cố Thạch Đầu. Cố Niên học ở một trường cấp ba khác, vốn lạnh lùng nên không đưa bạn về tham gia sinh nhật của em trai.

Bạn cùng lớp của Cố Thạch Đầu là Lạc Tiên, lần trước cô có nhìn thấy Cố Niên, cô thấy anh còn lạnh lùng và đẹp trai hơn cả hot boy trường cô. Những mà hôm nay lại không thấy anh ấy đâu cả, cô tò mò hỏi: “Cố Tiểu Ất, anh trai cậu đâu rồi? Sao sinh nhật cậu mà anh ấy cũng không xuất hiện?”

Cố Thạch Đầu đáp: “Anh ấy không thích ồn ào, khi nào ăn thì anh ấy sẽ xuống.”

Lạc Bạch, anh trai của Lạc Tiên, cũng là bạn học của Cố Thạch Đầu, cậu vốn không quen thân với Cố Đông lắm. Khi đến phòng tranh của Cố Đông, cậu thấy trong đó treo đầy những tác phẩm nghệ thuật, cậu nghĩ chỉ có người dịu dàng như Cố Đông mới có thể vẽ ra những bức tranh tinh tế như vậy.

Lạc Bạch hỏi Cố Đông liệu cô có thể vẽ cho cậu một bức chân dung không, Cố Đông nói: “Bây giờ sao?”

Lạc Bạch đỏ mặt, gật đầu.

Cố Đông không tiện từ chối, cô tính toán thời gian và cho rằng có thể hoàn thành bức tranh trước khi ăn.

Diệp Thu Thu dùng hai bàn dài ghép lại trong phòng khách rộng rãi, trải khăn bàn trắng lên. Bữa trưa cô chuẩn bị giống như tiệc buffet rượu, đều là những món nhẹ nhàng. Đồ uống chỉ là nước ép trái cây tươi, còn bánh sinh nhật là bánh hạt dẻ, món mà Cố Thạch Đầu yêu thích nhất.

Khi bắt đầu ăn, cuối cùng Cố Niên cũng xuất hiện. Đêm qua, Diệp Thu Thu thấy đèn trong phòng Cố Niên sáng đến tận khuya, không lẽ làm năm bài tập lại lâu đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-142.html.]

“Cố Niên, sáng hôm qua con có lén ra ngoài không?”

Cố Niên hắng giọng, không thể giấu Diệp Thu Thu điều gì, “Hôm nay có khách mà, đợi họ về dì dạy con sau cũng được mà!”

Vì tiệc buffet nên không khí thoải mái hơn. Tất cả đều là những đứa trẻ mới lớn, sau khi Diệp Thu Thu chào hỏi liền lên tầng hai, để chúng tự do vui chơi.

Lạc Tiên luôn đi theo sau Cố Niên. Bọn họ không học cùng trường nên hiếm khi gặp nhau. Cô hỏi: “Cố Niên, nguyện vọng đại học của cậu định chọn trường nào?”

Thành tích của cô cũng khá tốt trong xếp hạng toàn trường. Nếu Cố Niên có thể đỗ vào trường đại học nào, có lẽ cô cũng đỗ được. Chỉ cần đỗ cùng một trường đại học, sau này cơ hội gặp mặt sẽ nhiều hơn.

Cố Niên lạnh lùng đáp: “Cậu quan tâm tôi chọn trường nào làm gì.”

Lạc Tiên tức giận uống một ly trà chanh cho hạ hoả. “Cố Đông, em trai cậu nói chuyện khó chịu quá. Nó có bạn gái ở trường rồi à?” Chắc là không, với cái tính cách khó ưa này, không cô gái nào chịu nổi cậu ấy, thật lãng phí gương mặt đẹp trai kia.

Cố Đông đưa cho cô một miếng bánh kem: “Tiểu Niên nói trước khi vào đại học sẽ không yêu đương.”

Lạc Tiên có vẻ hài lòng hơn một chút, “Vậy khi nào em trai cậu chọn trường đại học thì nhớ báo cho tớ với nhé?”

Cố Đông ngơ ngác: “Em trai nào cơ?”

Mặt Lạc Tiên đỏ lên, “Cố Niên chứ còn ai. Cả lớp ai mà chẳng biết Tiểu Ất định chọn Thanh Đại.”

Khi buổi tiệc diễn ra được một nửa, một người bạn khác của Cố Đông là Quý Nam đến. Cậu ta có chút “bệnh tuổi dậy thì” không khác gì Cố Niên, lạnh lùng đặt một món quà xuống, khoanh tay trước ngực, mặt không chút biểu cảm.

“Cố Đông, em trai cậu mời nhiều người thế này mà lại không mời tôi. Ý cậu là gì, chẳng lẽ tôi không xứng?”

Cố Đông:… Đương nhiên là vì không thân lắm mà. Ở trong lớp, cô luôn hoà đồng, nhưng Quý Nam là ngoại lệ. Dù cùng bàn với cậu ấy, nhưng không cách nào thay đổi được “cục đá bốc mùi” này.

Lạc Tiên không ưa nổi Quý Nam: “Đúng đấy, cậu không xứng! Đã không xứng thì còn đến đây làm gì? Tự tìm phiền phức à.”

Quý Nam quay đầu bỏ đi, Cố Đông nghĩ bụng đã đến đây rồi sao lại bỏ đi. Cô nói: “Cậu có muốn ở lại ăn chút gì không?”

Quý Nam dừng chân một chút. Lạc Tiên nhìn vào món quà mà Quý Nam tặng Cố Thạch Đầu là một máy chơi game,cô liền tỏ vẻ khinh thường: “Đã học lớp 12 rồi mà còn tặng máy chơi game. Cậu nghĩ ai cũng như cậu, chỉ chờ về nhà kế thừa gia sản à.”

Quý Nam quay đầu đi mà không nói một lời.

Diệp Thu Thu lén nhìn vài lần từ hành lang tầng hai, sau đó quay đầu nói với Cố Thời Úc: “Aiya, hình như cậu bạn học toàn gai góc đó thích Cố Đông nhà chúng ta rồi.”

Cố Thời Úc nói: “Không thể nào, anh thấy mỗi lần Lạc Bạch nhìn Cố Đông đều đỏ mặt, chắc là Lạc Bạch thích Cố Đông. Với tính cách của Cố Đông, anh nghĩ hợp với bạn học như Lạc Bạch hơn.”

Giống như hồi đó, anh cũng đỏ mặt khi nhìn thấy vợ mình, đó mới là biểu hiện bình thường khi thích một người.

Diệp Thu Thu trêu ghẹo: “Không sai đâu, nhưng bây giờ là năm cuối cấp ba, tụi nhỏ phải tập trung ôn thi. Em đặt cược vào Quý Nam đấy.”

Cố Thời Úc: “… Lạc Bạch có tính cách tốt hơn.”

Tính cách của Cố Đông quá mềm yếu, còn Lạc Bạch, thằng bé này anh thấy khá ổn.

Diệp Thu Thu lườm anh một cái: “Ồ, vậy là anh chê em tính cách không tốt hả?”

Cố Thời Úc vội vàng cười giải thích: “Đang nói về bọn trẻ mà, sao lại nói đến chúng ta rồi? Em đâu đâu cũng tốt, đặc biệt là tính cách của em là tốt nhất.”

Cố Niên xuất hiện phía sau họ, với vẻ mặt chán chường đưa cho họ một đĩa bánh đậu xanh: “Bà nội kêu con mang lên, hai người đừng có ở đó trêu ghẹo nhau nữa.”

Diệp Thu Thu cố tình trêu: “Dù sao con cũng sẽ cuốn gói đi sau khi đậu đại học thôi, cố nhịn vài tháng đi.”

***

Sinh nhật của Cố Thạch Đầu và Trình Nhạn Sinh rơi vào cùng một ngày. Viên Viên vừa từ nhà cha cô bé trở về, buổi tiệc sinh nhật ở đây sắp kết thúc, cô mang theo ba món quà. Quà cho Cố Thạch Đầu và Cố Niên đều là đồng hồ đặt làm riêng, còn quà cho Cố Đông là một bộ lễ phục đẹp lộng lẫy đến chói mắt.

TBC

Viên Viên nói: “Chị Đông à, tặng chị để mặc trong buổi tiệc tốt nghiệp, đảm bảo sẽ làm mọi người lóa mắt hahaha.”

Trình Viên Viên mở quà của Cố Niên ra, nói: “Anh Niên, anh đeo luôn đi.”

Cố Niên nhíu mày: “Thật ra anh có mấy cái đồng hồ rồi, đeo không hết.”

“Nhưng cái này khác, vì là quà của em tặng mà.” Trình Viên Viên không nói hai lời, tháo đồng hồ trên tay anh xuống và thay chiếc mới vào, Cố Niên chịu đựng mà không động đậy.

Cố Thạch Đầu chạy lại nói: “Viên Viên, tại sao của anh lại khác của anh Cố Niên? Anh thích cái của anh ấy hơn, có thể đổi không?”

Viên Viên ngừng lại một chút, nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy em sẽ đặt lại cho em một cái khác được không?”

Cố Thạch Đầu vội nói: “Không cần, không cần, cái này cũng rất tốt rồi.”

Lạc Tiên đứng đó chứng kiến toàn bộ, cô rất sốc. Cô gái này có thể chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng như vậy sao? Chuyện gì thế này, thậm chí cô còn thấy cô gái đó đuổi theo Cố Niên vào phòng bắt anh ấy ăn kẹo, Cố Niên nhăn mặt nhưng vẫn ăn.

Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Cố Đông, sao cô gái đó có thể vào phòng em trai của cậu?” Hôm nay cô định vào phòng Cố Niên xem thử nhưng bị Cố Niên từ chối thẳng thừng.

Cố Đông không cảm thấy có gì bất thường: “Đúng vậy, Viên Viên được phép mà.” Vì là em gái mà.

Lạc Tiên về nhà, mẹ cô hỏi: “Sinh nhật của em trai một người bạn học thôi mà, con đến đó làm gì?”

Lạc Tiên không muốn mẹ biết cô muốn gặp Cố Niên – nhân vật nổi tiếng ở trường trung học bên cạnh. Cố Niên từ hồi trung học đã quản lý một chuỗi tập đoàn, chưa bao giờ có tin đồn về việc anh có bạn gái. Cô rất tò mò về anh.

“Bởi vì là em trai của bạn thân con mà, cậu ấy là hạng nhất trong trường, nhỏ hơn con hai ba tuổi lận.”

Lúc này người mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ Lạc Tiên thầm thích cậu học sinh nào đó tên là Cố Tiểu Ất, một gia đình bình thường không xứng với nhà họ Lạc. Nghe nói cậu bé đó còn nhỏ, cô yên tâm hơn rồi, có lẽ là cô đã lo nghĩ nhiều quá.

Vài ngày sau, Diệp Thu Thu nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Cố Đông, nói rằng Cố Đông gặp chút rắc rối ở trường. Có một phụ huynh đến trường tìm cô, trách móc Cố Đông đang yêu đương, con trai nhà họ tuyệt đối sẽ không phân tâm trong năm cuối cấp ba, mong rằng gia đình Cố Đông có thể quản lý con mình.

Diệp Thu Thu lập tức lái xe đến trường, cô đến thẳng văn phòng của cô giáo Giang. Cô Giang đang trấn an vị phụ huynh kia: “Không thể chỉ dựa vào một bức tranh mà nói Cố Đông làm ảnh hưởng đến việc học của con trai chị. Cố Đông là học sinh đang chuẩn bị thi vào trường mỹ thuật, cô bé đã vẽ rất nhiều chân dung cho các bạn trong lớp.”

Diệp Thu Thu đậu xe xong, gần như chạy vội vào, nói Cố Niên yêu đương thì cô tin, bảo Cố Thạch Đầu yêu sớm thì cô cũng không ngạc nhiên, nhưng Cố Đông thì tuyệt đối không có chuyện đó. Cố Đông luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, ngay cả khi nhận được thư tình cũng sẽ kể với cô một tiếng, không thể nào có chuyện yêu đương mà không nói với cô.

“Chuyện gì thế này, cô Giang?” Diệp Thu Thu vừa vào cửa đã hỏi.

Loading...