Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:27:49
Lượt xem: 79
Diệp Thu Thu bảo Đường Ngốc đứng dậy nói chuyện, “Nhưng mà, mẹ chồng tôi không biết nhiều chữ, cuốn hồi ký này bà ấy làm sao mà đọc được?”
Đường Duệ: … Hắn gần như sắp khóc.
“Vậy, làm phiền rồi.” Đường Duệ thất vọng, định rời đi.
Diệp Thu Thu thở dài, “Anh để lại cuốn sách đi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Đường Duệ xúc động cảm ơn, anh để lại cuốn hồi ký rồi xoa tay hỏi: “Cảm ơn em dâu, vậy em xem khi nào chúng ta có thể sắp xếp để cha và cô gặp nhau?”
Diệp Thu Thu không chịu nổi, đuổi Đường ngốc đi, “Tôi chỉ hứa sẽ mang cuốn sách về thôi.”
Đường Liên Tử không biết nhiều chữ, nhưng dù bà có thể đọc hiểu thì bà cũng sẽ không đọc. Cuối tuần, mấy đứa trẻ về nhà, Diệp Thu Thu gọi Cố Đông vào phòng, đưa cho cô bé cuốn hồi ký, “Đây là câu chuyện về ông cậu của con, con đọc trước đi. Nếu thấy cần thiết thì đọc cho bà nội nghe, nếu thấy không cần thì cứ đem đốt đi.”
Cố Đông đã dành cả đêm để đọc hết cuốn sách, sáng hôm sau mắt cô bé đỏ hoe. Đường Liên Tử dậy sớm đi dạo và mua bữa sáng về nhà, bà nhìn thấy Cố Đông khóc sưng cả mắt thì giật mình, “Cố Niên, con lại chọc giận chị con rồi à?”
“Sao lại là con nữa?” Cố Niên đón lấy bữa sáng từ tay Đường Liên Tử rồi dọn lên, “Chẳng lẽ không thể là Cố Thạch Đầu?”
Cố Thạch Đầu ngẩng đầu vô tội nói, “Con không chọc giận chị mà.”
Cố Đông vội vàng giải thích, “Tối qua con đọc một cuốn sách, câu chuyện trong đó làm con buồn quá, bà ơi, sau khi ăn sáng xong con sẽ đọc cho bà nghe.”
“Chuyện buồn bà không muốn nghe đâu.” Đường Liên Tử khoát tay, “Già rồi, nghe mấy chuyện đó sẽ thấy khó chịu trong lòng.”
Mặc dù nói vậy, nhưng sau khi ăn sáng xong, Đường Liên Tử vẫn khá tò mò về câu chuyện đã làm Cố Đông khóc suốt cả đêm. Hai bà cháu ra vườn sau ngồi nói chuyện.
Diệp Thu Thu pha một bình trà hoa, mang ra đĩa điểm tâm rồi rời đi, trước khi đi còn dặn Cố Nhị và Cố Thạch Đầu, “Không được ra vườn sau làm phiền bà nội và chị gái.”
Cố Nhị nói: “Bí mật ghê nhỉ, dìkhông thể nói cho con biết à?”
Diệp Thu Thu đáp, “Con năm nay học lớp 12 rồi, lo mà ôn thi đi, không đậu đại học thì quyền kinh doanh chuỗi nhà hàng của con mẹ sẽ thu hồi lại đấy.”
Cố Nhị đành nén lại sự tò mò, đoán rằng chắc là có liên quan đến người thân mới xuất hiện bên nhà bà nội.
Hồi ký được viết bằng ngôi thứ nhất, nhưng khi Cố Đông đọc cho Đường Liên Tử thì chuyển sang ngôi thứ ba.
Dưới cảm xúc dạt dào của Cố Đông, Đường Liên Tử dường như thấy được hình ảnh một cặp mẹ con vượt qua muôn vàn khó khăn, xa xứ sang nước ngoài. Vừa đặt chân lên bến cảng, họ đã bị bắt đi làm lao động ép buộc. Bà lão họ Đường dù đang sốt nhưng vẫn phải đi làm thuê giặt quần áo cho người ta. Những cô gái đi cùng chuyến tàu vừa đặt chân đến bến cảng đã bị người ta đưa đi và từ đó không bao giờ gặp lại nữa.
Đường Phong cảm thấy vô cùng may mắn vì đã để em gái lại Hoa Thành. Nếu cô ấy đi theo thì không biết sẽ phải đối mặt với những cảnh ngộ bi thảm gì. Sau đó, Đường Phong tích cóp được một ít tiền và bắt đầu kinh doanh nhỏ, bộc lộ khả năng kinh doanh thiên bẩm. Khi muốn quay lại tìm em gái, tình hình trong nước lại căng thẳng và sau đó họ không dám tìm nữa.
Đường Liên Tử nghe xong ngẩn ngơ, bà từng rất hận mẹ và anh trai, vì đã nói sẽ cùng đi nhưng lại bỏ rơi bà giữa đường. Năm đó, bà đã nói rằng dù c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cùng nhau, nhưng không ngờ mẹ và anh trai của bà lại không muốn bà mạo hiểm sang đất khách quê người, chỉ hy vọng bà có thể sống sót và có một cuộc sống tốt đẹp.
Cố Đông nhẹ nhàng rời đi, cô bé đi rửa mặt, vừa nãy khi đọc sách cô đã không kìm được mà lại khóc. Cô có tấm lòng nhân hậu, dù năm đó bị bỏ rơi ở vùng nông thôn, cô cũng chưa từng hận ai.
Cô nói với Diệp Thu Thu, “Mẹ nhỏ, thực ra ông cậu và bà cố rất yêu bà nội. Năm đó, họ sợ không thể bảo vệ được bà nên mới để bà ở lại. Con thấy mắt bà nội cũng đỏ lên rồi. Bà nội và ông cậu chắc sẽ làm hòa thôi, phải không mẹ?”
Diệp Thu Thu ôm lấy cô, “Sẽ hòa giải, chắc chắn sẽ hòa giải.”
Cũng như cô đã sống lại một đời, gặp Hà Tiểu Anh ở thời thiếu nữ, tận mắt chứng kiến mọi chuyện cô ấy đã trải qua trong năm đó, trong lòng cô cũng đã hóa giải những khúc mắc với Hà Tiểu Anh.
Đường Liên Tử trước tiên tìm Đường Duệ, “Cha cậu cũng đến đây rồi?”
Đường Duệ quỳ xuống dập đầu, “Đúng vậy, ông ấy đang ở khách sạn, cô không nói gặp, ông ấy cũng không dám đến.”
Trong lòng Đường Liên Tử đau nhói, “Nếu tôi nói không bao giờ gặp thì sao?”
Đường Duệ nói, “Cha bảo lá rụng về cội, ông ấy mua nhà rồi, không định trở về nữa.”
Đường Liên Tử bảo anh đứng dậy, “Cậu dẫn đường đi, tôi sẽ gặp ông ấy.”
Đường Duệ mừng rỡ, lập tức đứng lên. Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc cùng đi với Đường Liên Tử. Trong phòng, Đường Liên Tử cầm lấy cánh tay bị mất của Đường Phong mà bật khóc, giọng bà run lên, “Tay của anh…”
Những năm đó khi Đường Phong tự mình kinh doanh, không ít lần tranh giành địa bàn với người khác, có lần bị d.a.o đ.â.m mất một cánh tay.
Đường Phong ôn hòa nói với em gái, “Không sao đâu, em xem, sau này anh cũng cưới vợ, còn sinh được con trai, lại gây dựng được gia sản lớn thế này.”
Nhưng đã hơn ba mươi năm trôi qua, lúc gặp lại cả hai đều đã bạc đầu.
Đường Liên Tử lau nước mắt, mạnh mẽ như anh trai bà mà còn phải hy sinh một cánh tay để tồn tại, nếu năm đó bà cũng đi theo, có khi đã chẳng còn sống đến bây giờ. Giây phút này, Đường Liên Tử cũng buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc đưa các con ra ngoài. Cố Nhị cũng đã đọc cuốn hồi ký, lòng đầy xúc cảm, nói với Cố Đông và Cố Thạch Đầu, “Hai người nghe cho kỹ, nếu có một ngày em rời đi mà không dẫn theo hai người, chắc chắn không phải là do em không muốn, nhất định là có lý do, không được oán hận em.”
Cố Đông nói, “Nhưng em cũng phải nói rõ với bọn chị, cũng phải hỏi ý kiến bọn chị nữa, không được tự quyết định một mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-141.html.]
Cố Thạch Đầu nói: “Anh có đi hay không không quan trọng, chỉ cần mẹ nhỏ không đi là được.”
Diệp Thu Thu vốn đang buồn bã, nghe Cố Thạch Đầu nói vậy thì bật cười: “Cố Tiểu Ất, sao con đột nhiên nói như vậy?”
Cố Thạch Đầu không đùa, mặt mày ủ rũ nói: “Mấy ngày nay con cứ mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy mẹ nhỏ đi rồi, đi đến một nơi rất xa, còn nói với bọn con rằng mẹ không quay lại được, bảo bọn con phải sống tốt.”
Có lẽ là do đã đọc hồi ký của ông cậu ngoại, Cố Thạch Đầu nghĩ thầm.
Diệp Thu Thu an ủi: “Giấc mơ không chính xác đâu, đừng suy nghĩ lung tung.”
Lũ trẻ thì không nghĩ gì, nhưng Cố Thì Úc lại để tâm, lặng lẽ nói với cô: “Thu Thu, chúng ta hãy hứa với nhau, dù em đi đâu, cũng phải đưa anh theo.”
***
Đường Liên Tử cùng Đường Duệ và Đường Phong đi ra nước ngoài một chuyến. Cụ Đường gần tám mươi tuổi, mắt đã mờ, nhìn không rõ người, lại còn mắc bệnh Alzheimer*, nhưng bà vẫn nhận ra con gái mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
*Bệnh đãng trí, mất trí của người già.
Cụ Đường vui mừng khi nhìn thấy Đường Liên Tử, bưng ra một đĩa bánh gạo kê: “Vân Nhi à, lại đây ăn bánh, mau lên kẻo anh con thấy.”
Nước mắt Đường Liên Tử rơi như mưa, năm đó nhà nghèo quá, mẹ phải dùng số gạo kê ít ỏi và đường trắng quý giá tích góp được để làm bánh cho cô ăn.
Đường Duệ bước lên giải thích: “Từ khi bà nội mắc bệnh này, bà không nhận ra ai cả, nhưng ngày nào cũng muốn làm bánh gạo kê, bảo là đợi cô về ăn.”
Đường Liên Tử tiến lại gần, nghẹn ngào nói: “Mẹ, Vân Nhi về rồi.”
Cụ Đường vui mừng như một đứa trẻ, cụ kéo Đường Liên Tử vào bếp: “Con mau ăn đi, chỉ có chút bánh gạo kê thôi, lát nữa anh con về sẽ giành mất.”
Khoảnh khắc đó, mọi oán hận trong lòng Đường Liên Tử đều tan biến, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi: “Mẹ cũng ăn đi.”
Cụ Đường nhìn cô âu yếm: “Mẹ ăn rồi, trước khi con về mẹ đã ăn rồi.”
Đường Phong dẫn Đường Liên Tử đi thăm nơi mà ông từng làm công chui, thăm quầy hàng nhỏ nơi ông kiếm được số tiền đầu tiên, dẫn bà đi xem xưởng, cửa hàng, và khách sạn bây giờ. Đường Liên Tử ở lại đó hơn ba tháng, cho đến khi cụ Đường qua đời.
Cụ Đường ra đi rất thanh thản, khi mất còn nở một nụ cười. Đường Phong mang tro cốt về, nói rằng mẹ muốn được chôn cất ở quê nhà.
Ở quê cũng tổ chức một lễ tang đơn giản, Đường Liên Tử, Cố Trường Thịnh, Cố Vệ Sơn, và Cố Vệ Hải đều đến. Đường Duệ ngốc nghếch hỏi Diệp Thu Thu: “Em dâu, ở Hoa Thành không phải còn hai chị dâu nữa sao, sao họ không đến? Cha em nói sau khi bà nội an táng xong sẽ chia gia sản.”
Diệp Thu Thu: … Tên Đường ngốc này.
“Họ không đến đâu, với lại chia cái gì mà gia sản?”
Đường Duệ nói: “Cha em bảo sẽ chia một phần cổ phần trong tài sản của gia đình cho cô, còn có nhà cửa đất đai ở nước ngoài cũng có phần của cô.”
Diệp Thu Thu nói: “Việc này để cha em bàn với mẹ chồng. Còn mấy thứ các người định chia cho bà chẳng liên quan gì đến ba người con trai của bà . Anh cả đã ly hôn rồi, còn chị dâu kia (ý chỉ Quý Thuỷ Tụ) thì không cần đến.”
Đến rồi lại gây chuyện thôi.
Sau lễ tang, Đường Phong và Đường Liên Tử bàn nhau chia gia sản, đây cũng là ý nguyện của cụ Đường, bà nói năm đó không cho cô của hồi môn, nên tài sản của nhà đều có phần của cô.
Đường Liên Tử không muốn: “Em không thiếu thứ gì cả. Thứ em muốn, con trai con dâu chị đều có thể kiếm cho em, còn cháu đích tôn của em bây giờ rất giỏi, quản lý một chuỗi nhà hàng, còn xây một khách sạn lớn, kiếm được rất nhiều tiền. Nhà em đã chia tài sản từ lâu rồi, hai cô con dâu riêng mới yên ổn chưa được bao lâu, anh đừng chia gì cho em, làm vậy là muốn phá hoại sự yên ổn của em sao?”
Đường Phong dở khóc dở cười: “Vậy để anh tiếp tục giữ cho em, sau này em muốn cho ai thì cho.”
Đường Liên Tử rất chắc chắn: “Thật sự không cần.”
Bà chỉ vào ba đứa cháu đang chơi ngoài kia. Cố Đông thì chu đáo, việc gì cũng nghĩ thấu đáo, bà chưa từng gặp đứa trẻ nào hiền lành đến vậy.
Cố Niên thì rất tài giỏi, vừa học vừa quản lý chuỗi nhà hàng, còn muốn mở rộng ngành nghề mới. Nếu không phải Diệp Thu Thu ngăn cản, ép thằng bé tập trung vào kỳ thi đại học, nó còn định bàn chuyện đầu tư mới với Trình Nhạn Sinh nữa.
Còn Cố Thạch Đầu, đứa cháu nhỏ của bà vừa chất phác lại đẹp trai nhất trong ba chị em, ai gặp cũng quý. Mấy cô bạn học mỗi lần đến nhà chơi đều hỏi ngay “em trai đâu?”, thằng nhỏ rất được yêu thích.
Bà có ba đứa cháu tốt như thế, đời này chẳng cần gì thêm nữa. Đường Liên Tử nói: “Anh à, khi em mới gả cho Cố Trường Thịnh đã chịu không ít khổ. Nếu cho em chọn lại, em vẫn sẽ chọn gả cho ông ấy, không phải vì ông ấy, mà là vì mấy đứa trẻ tuyệt vời này.”
TBC
Cuộc đời mỗi người đều có ý nghĩa, cuộc đời bà cũng không có gì hối tiếc, ông trời đã cho bà rất nhiều rồi.
Diệp Thu Thu bước vào gọi ăn cơm: “Mẹ, cơm xong rồi, mẹ với cậu vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đường Liên Tử cười đồng ý, rồi đùa với Đường Phong: “Cô con dâu này của em ngốc quá, lúc mới vào nhà chẳng có gì cả, còn phải làm mẹ kế cho ba đứa trẻ nửa lớn nửa nhỏ, em thật không hiểu sao lúc đó nó lại chấp nhận.”
Đường Liên Tử đột nhiên nhớ ra, nhà họ bắt đầu khởi sắc từ khi Diệp Thu Thu bước vào. Nếu không phải con bé bảo Cố Đông đọc hồi ký của Đường Phong cho bà nghe, bà sẽ không thử bước ra một bước để tháo gỡ vết thương trong lòng, không thể hòa giải với mẹ và anh trai, cũng không có cơ hội ở bên mẹ trong ba tháng cuối đời.
Nhờ Diệp Thu Thu, bà mới tha thứ cho anh trai, tha thứ cho mẹ và tha thứ cho chính mình. Cuộc đời bà đến giờ đã rất tốt, rất mãn nguyện.