Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-03-06 07:34:23
Lượt xem: 81
Chuỗi cửa hàng Nhất Chiêu Tiên phát triển thuận lợi nhờ Cố Thời Úc giúp đỡ Cố Niên, vì vậy Diệp Thu Thu không phải bận tâm.
Khoa tổ chức một chuyến du lịch, Thượng Quan Điềm Điềm hỏi Diệp Thu Thu có tham gia không. Diệp Thu Thu trả lời rằng gần đây mẹ Chu thường cảm thấy đau bụng dưới, mà cả Cố Thời Úc và Chu Cẩm đều không ở nhà, nên cô phải đi cùng mẹ Chu đến bệnh viện kiểm tra. Vì vậy, cô sẽ không tham gia chuyến du lịch mùa thu.
Nghe Diệp Thu Thu không đi, Hà Tiểu Anh cũng không muốn tham gia, nhưng Thượng Quan Điềm Điềm muốn đi thăm Chu Trang và khăng khăng đòi Hà Tiểu Anh cùng đi. Diệp Thu Thu khuyên cô cứ đi chơi, những điểm du lịch năm nay vẫn chưa bị khai thác quá mức, nên tranh thủ thời gian mà tham quan.
Vào ngày đi du lịch, Diệp Thu Thu đưa cho Thượng Quan Điềm Điềm và Hà Tiểu Anh một túi bánh do cô tự làm, bảo họ mang theo ăn trên đường. Lúc đó, Thượng Quan Điềm Điềm đang cau có nói gì đó với một nam sinh lớp trên, trông cô có vẻ rất tức giận.
Diệp Thu Thu đưa túi bánh cho Hà Tiểu Anh rồi hỏi: “Nam sinh kia trông lạ mặt vậy, cậu ta muốn theo đuổi Điềm Điềm à?”
Thượng Quan Điềm Điềm và Chu Nguyên đã trao đổi thư từ hơn một năm, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng là tỏ tình để trở thành người yêu. Lần trước, khi Thượng Quan Điềm Điềm nằm trên giường nghiêm túc viết thư trả lời Chu Nguyên, Diệp Thu Thu còn tức muốn đánh cô ấy, bảo nếu muốn yêu thì yêu, không yêu thì thôi, sao cứ dong dài như vậy?
Thượng Quan Điềm Điềm thích cái cảm giác mơ hồ của tình cảm song phương này, cô còn trêu Diệp Thu Thu không có tế bào tình yêu.
Hà Tiểu Anh ôm túi bánh, nhỏ giọng nói với Diệp Thu Thu: “Anh ấy là đàn anh năm năm, sắp tốt nghiệp và được phân công rồi. Lần trước khi tôi và Điềm Điềm đi qua sân bóng rổ, bóng của anh ấy vô tình rơi trúng chân Điềm Điềm. Từ đó anh ấy cứ bám theo mãi. Điềm Điềm đã nói rõ là không thích, tôi nghĩ đàn anh này vẫn chưa từ bỏ.”
Thượng Quan Điềm Điềm xuất thân tốt lại xinh đẹp, nên có nhiều người theo đuổi, nhưng cô ấy chưa chấp nhận ai.
Diệp Thu Thu đùa: “Vậy là tôi phải nhắc Chu Nguyên cố gắng lên, sớm giành được Điềm Điềm kẻo bị người khác cướp mất.”
Sau khi đưa bánh, Diệp Thu Thu đến nhà họ Chu đón mẹ Chu, cô đi cùng bà đến bệnh viện làm thủ tục đăng ký, xét nghiệm m.á.u và kiểm tra. Kết quả cho thấy bà bị viêm ruột thừa, không cấp tính và không quá nghiêm trọng. Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật, vài ngày là có thể xuất viện.
Ở tuổi này, dù là ca phẫu thuật nhỏ cũng không thể xem thường. Diệp Thu Thu không dám quyết định, cô gọi cho Chu Cẩm và Cố Thời Úc. Cả hai đều đồng ý làm phẫu thuật ngay.
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Sau khi hoàn thành, Diệp Thu Thu bảo Chu Cẩm về trước, còn cô và Cố Thời Úc ở lại bệnh viện chăm sóc vài ngày. Đường Liên Tử cũng đến chăm sóc hai ngày, bà cười nói: “Chị Chu, cô con gái này của chị không tệ chứ?”
Tạ Văn Tâm nhìn Diệp Thu Thu bận rộn trong phòng bệnh, trong mắt đầy sự hài lòng. Bà nắm tay Đường Liên Tử, nói: “Em gái à, chúng ta đều là những người có phúc.”
Hôm Tạ Văn Tâm xuất viện, người nhà họ Chu lái xe đến đón. Diệp Thu Thu tiễn bà về nhà rồi đi đến Nhất Chiêu Tiên. Buổi trưa, cô ở lại ăn cơm tại đó và hỏi Lăng Hương: “Bạn trai của em sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Định bao giờ thì kết hôn?”
Lăng Hương là nhân viên đầu tiên của cô. Diệp Thu Thu dự định tặng một món quà lớn nhân dịp Lăng Hương kết hôn, cô đã bàn với Cố Niên, chuẩn bị tặng Lăng Hương 1% cổ phần và cho cô ấy vào ban quản lý.
Lăng Hương bận xong việc, ngồi xuống ăn mì, hơi ngượng ngùng nói: “Anh ấy nói sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm một năm, ổn định công việc rồi mới kết hôn.”
Bạn trai cô biết vợ chồng ông chủ của cô đều là những người có năng lực, còn đề nghị cô nhờ giúp đỡ để khi tốt nghiệp có thể ở lại Hải Thị. Nhưng Lăng Hương không đồng ý, bảo anh ấy đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Dư Hữu và La Thời Phương tình cờ đi công tác đến Hải Thị, cũng có mặt tại quán. Dư Hữu nói: “Lăng Hương này, mấy năm nay bạn trai em đã bao giờ đến đây thăm em chưa? Sao anh chưa nghe ai nhắc về cậu ấy?”
La Thời Phương đá nhẹ Dư Hữu dưới gầm bàn, trong quán có nhiều nhân viên, cả bà Đường cũng ở đó, nhưng không ai tán gẫu về ngoại hình của bạn trai Lăng Hương, chắc chắn là chưa từng gặp.
Sau khi bị đá, Dư Hữu hiểu ra vấn đề, vội vàng nói: “Chắc cậu ấy sắp tốt nghiệp nên bận rộn.”
Diệp Thu Thu nhìn thoáng qua Linh Hương, thấy cô ấy có chút buồn. Dù bận học thế nào thì cũng không thể lấy cớ mà không đến thăm bạn gái.
Sau bữa trưa, Đường Liên Tử tiễn Diệp Thu Thu ra cửa quán, nhân lúc không có ai, mới nhắc đến chuyện của Lăng Hương.
Lăng Hương đã kể với Đường Liên Tử, bạn trai cô là sinh viên đại học. Dù cô là quản lý của một cửa hàng, nhưng trong mắt người ngoài đây không phải là công việc ổn định hay nghề “nhà nước”, nên cả hai luôn lén lút gặp nhau. Lăng Hương chưa bao giờ đến trường của bạn trai vì sợ sẽ làm mất mặt anh ấy.
Đường Liên Tử khẽ nói: “Mẹ có hỏi qua Lăng Hương, mỗi tháng con bé đưa cho bạn trai 50 đồng tiền sinh hoạt phí. Một sinh viên sao tiêu nhiều tiền thế? Thu Thu à, nếu tiện con hãy giúp Lăng Hương xem thử người đàn ông đó thế nào. Mẹ cảm thấy một người đàn ông vì sĩ diện mà không dám công khai bạn gái thì không đáng tin.”
Huống chi, tiền sinh hoạt mỗi tháng còn là tiền của bạn gái, lương tâm cậu ta không cắn rứt sao?
Diệp Thu Thu quay đầu nhìn Lăng Hương đang bận rộn trong quán, nghĩ thầm: Tên đàn ông đó cùng thành phố mà không đến gặp một lần sao? Sinh viên thì sao? Có bạn gái đi làm ở ngoài thì đáng xấu hổ lắm à? Nếu có tự trọng thì đừng tiêu tiền của Lăng Hương!
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-132.html.]
Cô gật đầu, “Đúng rồi, đối tượng của Lăng Hương tên gì nhỉ? Lần trước nghe mọi người nói chuyện phiếm có nhắc đến nhưng con quên mất rồi.”
Đường Liên Tử nói: “Tên là Tiền Thế Quý, bây giờ chắc đang bận tìm mối quan hệ để xin phân công công việc. Cậu ta nói bận lắm đã hai ba tháng rồi không gặp Lăng Hương.”
Diệp Thu Thu gật đầu, Tiền Thế Quý? Hình như trong khoa kiến trúc không nghe thấy tên này, lát nữa về cô sẽ hỏi thăm. Sau khi rời khỏi Nhất Chiêu Tiên, cô quay lại ký túc xá, tình cờ gặp Chu Nguyênn ở dưới lầu, cô ngạc nhiên hỏi: “Về cũng không gọi điện nói một tiếng.”
Chu Nguyên đang cầm một túi hồ sơ, nở nụ cười hiền lành, “Chị dâu, chị giúp em xem thử, em định tỏ tình với Điềm Điềm.”
Ồ, cuối cùng cũng chịu tỏ tình rồi. Mấy ngày trước Diệp Thu Thu có gọi điện cho Chu Nguyên, cô nói có một đàn anh sắp tốt nghiệp đang theo đuổi Thượng Quan Điềm Điềm ráo riết, chắc Chu Nguyên nóng lòng rồi.
“Để tôi lên gọi cô ấy xuống cho cậu.”
Diệp Thu Thu quay lại ký túc xá, gõ lên giường Thượng Quan Điềm Điềm, “Điềm Điềm, Chu Nguyên đến rồi, đang ở dưới lầu đó.”
Thượng Quan Điềm Điềm nhảy từ giường trên xuống, vội vàng chải chuốt, thay đồ, “Sao lại đến mà không nói trước, làm tôi trở tay không kịp.”
Khi Điềm Điềm sắp ra cửa, Diệp Thu Thu theo cô ra ngoài, hạ giọng để không ai nghe thấy, “Đúng rồi, lát nữa nhờ cậu giúp tôi điều tra một chút về người tên Tiền Thế Quý, đàn anh năm thứ năm.”
“À, cái tên này…” Điềm Điềm nói: “Thế Thế Phú Quý, chắc gia đình anh ta kỳ vọng nhiều lắm.”
Diệp Thu Thu nói: “Cậu đừng có đùa, anh ta là vị hôn phu mà Lăng Hương đã đợi nhiều năm nhưng chưa bao giờ đến Nhất Chiêu Tiên tìm cô ấy, cũng không cho Lăng Hương đến trường tìm. Hai người đều hẹn nhau ở ngoài, nói rằng tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng bây giờ người ta lại bắt đầu trì hoãn, nói phải đợi đến khi công việc ổn định mới kết hôn. Lăng Hương đã hai mươi lăm tuổi rồi, không thể tiếp tục chờ nữa, tôi sợ Lăng Hương sẽ bị thiệt thòi.”
Diệp Thu Thu thở dài, “Cậu cứ đi gặp Chu Nguyên trước đi, tôi quay lại phòng. Đợi Chu Nguyên về rồi cậu hãy điều tra.”
Điềm Điềm nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi tìm Từ Mục nhờ anh ấy điều tra giúp. Anh ấy có nhiều mối quan hệ, chắc trong nửa ngày là điều tra ra được thôi.”
Thượng Quan Điềm Điềm quay về lúc hơn chín giờ, khi về mặt mũi đỏ bừng vì giận, Diệp Thu Thu đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn bàn, ngẩng đầu lên giật mình hỏi: “Cậu cãi nhau với Chu Nguyên à?”
“Không phải, Từ Mục đã giúp tôi điều tra ra rồi…”
Lộ Mỹ Triệt nằm trên giường trở mình, không kiên nhẫn nói: “Hai cậu cãi gì mà cãi? Người khác không cần ngủ sao?”
Thượng Quan Điềm Điềm tức giận trong lòng, “Mới hơn chín giờ, bình thường cô đâu có ngủ giờ này, sao bây giờ lại không cho người ta nói chuyện?”
“Muốn nói thì ra ngoài mà nói, hôm nay tôi muốn ngủ sớm.”
Diệp Thu Thu kéo tay Thượng Quan Điềm Điềm lại, bảo cô đừng cãi nữa. Hai người đi xuống dưới ký túc xá, Diệp Thu Thu mới hỏi: “Cậu nói tiếp đi, Từ Mục điều tra được gì?”
Vừa nói tới đây Thượng Quan Điềm Điềm đã tức giận. Trước khi đi chơi với Chu Nguyên, cô đã nhờ Từ Mục điều tra, buổi tối cô vui vẻ cùng Chu Nguyên thổ lộ hết mọi chuyện, chính thức xác định mối quan hệ yêu đương.
Chu Nguyên nói đợi cô tốt nghiệp, anh cũng sẽ về Hải Thị phát triển, Điềm Điềm cũng quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Hải Thị làm việc. Hai người cùng nhau mơ về tương lai tươi đẹp, Chu Nguyên ngốc nghếch lần này trở về còn giao hết sổ tiết kiệm cho Điềm Điềm, bảo cô giữ, nói rằng nếu có một ngày anh đối xử không tốt với cô, anh sẽ giống như anh trai, tay trắng rời đi (Lời hứa của Cố Thời Úc trước khi kết hôn đó). Điềm Điềm thực sự cảm động, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Tâm trạng vốn rất tốt, sau khi Chu Nguyên về khách sạn, Điềm Điềm đến ký túc xá nam tìm Từ Mục, hỏi anh có tìm được đàn anh năm thứ năm tên Tiền Thế Quý không.
Từ Mục có chút quyền lực, không chỉ tìm được mà còn điều tra ra tình hình của Tiền Thế Quý rất rõ ràng. Người đó là thành viên của đội bóng rổ trường, quả thực ngoại hình rất điển trai.
Từ Mục nói: “Tiền Thế Quý chê tên mình không đủ cao quý, ngay học kỳ đầu tiên nhập học đã đổi tên thành Tiền Văn Thanh. Trong lớp có không ít nữ sinh có cảm tình với cậu ta, nhưng Tiền Văn Thanh không để ý ai cả. Tôi điều tra ra mới biết, dạo này cậu ta đang theo đuổi em đúng không?”
Thượng Quan Điềm Điềm: … Tiền Văn Thanh chính là Tiền Thế Quý? Chính là cái người đàn anh năm thứ năm mấy lần đeo bám cô, lần trước khi khoa tổ chức du lịch, cô đã từ chối thẳng thừng anh ta rồi, vậy mà anh ta lại là đối tượng của Lăng Hương!
Thượng Quan Điềm Điềm lập tức đen mặt, cảnh cáo Từ Mục không được đi nói lung tung, cũng không được nói với ai rằng cô từng đến nhờ điều tra.
Thượng Quan Điềm Điềm giẫm mạnh lên một cành cây gãy dưới chân, như thể đó chính là Tiền Văn Thanh, “Đồ khốn, đã có đối tượng rồi còn đi tán tỉnh lung tung. Anh ta không xứng đáng với sự hy sinh của Lăng Hương.”
Diệp Thu Thu bảo cô ấy nói nhỏ thôi: “Được rồi, cậu đạp thế chắc chân cũng tê rồi. Chúng ta cần nghĩ ra một kế hoạch.” Vì Lăng Hương có lòng tự tôn rất cao, Diệp Thu Thu và Thượng Quan Điềm Điềm bàn bạc một hồi rồi mới vạch ra được một kế hoạch.