Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-03-06 07:33:51
Lượt xem: 100
Người quản lý chạy vào phòng riêng báo cáo tình hình, ông nói mấy người bạn học của cô nữ sinh làm thêm kỳ nghỉ đông có chút quan hệ, họ gọi được luật sư Lộ Minh Lễ tới nên ông đề nghị tốt nhất là trả tiền cho xong chuyện.
Hoa Luật tỏ vẻ hứng thú, người mà ngay cả chị gái của anh cũng không mời được lại đến đây chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy. Người mời được vị luật sư này phải có địa vị lớn cỡ nào đây, anh ta đứng dậy định đi xem thử.
Lộ Mỹ Triệt nghe thấy là Lộ Minh Lễ cũng nhảy bật lên, “Sợ cái gì, luật sư đó là anh họ của tôi, tôi nói một câu chắc chắn anh ấy sẽ quay sang giúp chúng ta.”
Cha của Lộ Mỹ Triệt là Lộ Tiệm Hồng còn có một người anh trai. Hồi trước, vợ chồng anh trai ông đi du học ở nước ngoài và không quay về. Vì có mối quan hệ ở nước ngoài này, cha cô mới bị thuyên chuyển công tác. Sau này khi chính sách thay đổi, gia đình ông bác trở về nước đối xử đặc biệt tốt với chị em Lộ Mỹ Triệt. Anh họ của cô chắc chắn sẽ không giúp người ngoài.
Lộ Mỹ Triệt gặp Lộ Minh Lễ liền nũng nịu: “Anh, mấy người này đều là bạn cùng phòng của em, bình thường họ liên hợp bắt nạt em, anh không được giúp họ.”
Thượng Quan Điềm Điềm cười khẩy: “Tôi thật sự được mở mang tầm mắt rồi, Lộ Mỹ Triệt, giờ cô nói dối còn dễ hơn cả ăn cơm. Nếu cô có thể đưa ra một ví dụ chứng minh chúng tôi bắt nạt cô, tôi sẽ lập tức xin lỗi cô!”
Cô nhìn thấy Từ Mục đứng phía sau Lộ Mỹ Triệt càng bực bội hơn: “Tốt lắm, Từ Mục, đồ khốn kiếp, anh đợi đó, mai tôi sẽ gọi điện về nhà nói chuyện với cha anh về chuyện anh và Lộ Mỹ Triệt hùa nhau bắt nạt bạn cùng lớp, anh biết xấu hổ không hả?”
Từ Mục nghĩ mình thật xui xẻo, anh và Thượng Quan Điềm Điềm lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể. Hai người từ nhỏ đã không hòa hợp, hai gia đình luôn muốn tác hợp cho họ, vì vậy Thượng Quan Điềm Điềm ở trường luôn giả vờ không quen biết anh. Anh càng không chủ động tìm cô. Thượng Quan Điềm Điềm đã học ở Đồng Tế hơn một kỳ, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.
Nếu anh biết trong nhóm bạn cùng phòng của Lộ Mỹ Triệt có Thượng Quan Điềm Điềm, có đánh c.h.ế.t cũng không tham gia vào chuyện của Lộ Mỹ Triệt.
Từ Mục giơ tay đầu hàng, “Tôi chỉ đi ngang qua thôi, cô hỏi bạn cùng phòng của mình và cậu Hoa đi, tôi đã khuyên rồi nhưng không khuyên được.”
Thượng Quan Điềm Điềm hừ lạnh một tiếng.
Diệp Thu Thu thấy người làm khó Hà Tiểu Anh là Lộ Mỹ Triệt, e rằng việc Hà Tiểu Anh bị gây khó dễ tối nay cũng là do liên lụy tới cô.
Diệp Thu Thu áy náy nói: “Luật sư Lộ, lần này làm khó anh rồi, không sao, em sẽ tìm một luật sư khác.”
Lộ Minh Lễ cười nói: “Không có gì làm khó tôi cả. Tôi là luật sư, khi có vụ kiện thì tôi không nhận người thân.”
Diệp Thu Thu ngạc nhiên, bởi cô biết mẹ con nhà bà Chu đều là những người rất khó chơi. Nếu Lộ Minh Lễ giúp người ngoài làm Lộ Mỹ Triệt tức giận, chắc chắn bà ta sẽ gây sự.
Cô hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
“Vậy cảm ơn luật sư Lộ.”
Lộ Mỹ Triệt tức run người, “Lộ Minh Lễ, tôi nhất định sẽ mách bác chuyện anh giúp người ngoài bắt nạt tôi.”
“Được thôi, tôi cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với cha cô. Cô ỷ vào gia thế để bắt nạt bạn cùng phòng, nhà họ Lộ không giáo dục con cháu như vậy.”
Hoa Luật vẫn chăm chú nhìn Diệp Thu Thu, cô gái này lại chẳng thèm liếc anh lấy một cái, khiến anh phải tự tìm đường thoái lui.
“Lộ tiểu thư, chính cô cầu xin tôi cố ý làm khó bạn cùng phòng của cô và yêu cầu chỉ trả nửa lương. Tôi đã hỏi liệu cô có chịu nổi hậu quả nếu họ biết không, cô nói cô không sợ. Bây giờ họ đã mời luật sư đến rồi, tôi nghĩ chuyện này coi như xong.”
Anh ta ra hiệu cho quản lý tính đủ tiền lương cho Hà Tiểu Anh, rồi nói: “Bàn của tiểu thư Diệp, tôi mời.”
Diệp Thu Thu rút 20 tệ trả hóa đơn, “Anh nghĩ chuyện này coi như xong sao? Chúng tôi không chấp nhận hòa giải, tôi nhất định sẽ kiện đòi lương và bồi thường. Nhà hàng của các anh cứ đợi lên báo đi.”
Lộ Minh Lễ nghiêng người, nói nhỏ với Diệp Thu Thu: “Thu Thu, Hoa Luật là em trai của Hoa Nhiễm. Chủ của nhà hàng này thực ra là Trình Nhạn Sinh, cô chắc chắn muốn kiện không?”
Nhà hàng của Trình Nhạn Sinh ư? Cô không biết, nhưng cho dù có là nhà hàng của Trình Nhạn Sinh thì đã sao? Cô liếc nhìn Hoa Luật, chẳng phải anh ta cũng chỉ là em vợ danh không chính ngôn không thuận của Trình Nhạn Sinh thôi sao, anh ta kiêu ngạo cái gì chứ.
“Em chắc chắn, nếu anh Trình có hỏi tới, em sẽ tự mình giải thích.”
***
Vụ kiện này thực ra không có gì đáng ngại, phía nhà hàng còn cử luật sư đại diện tới xin lỗi Hà Tiểu Anh. Những yêu cầu bồi thường về tổn thất tinh thần mà Lộ Minh Lễ đưa ra cũng được đáp ứng. Hà Tiểu Anh nhận lại tiền lương và tiền bồi thường, toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ đến mức bất ngờ.
“Thu Thu, lúc nào cũng vì chuyện của tôi mà làm phiền cậu. Cả đời này chắc tôi không trả hết nợ cậu. Số tiền 500 tệ tôi nợ cậu, tôi đã gom đủ rồi, cuối cùng có thể trả lại cho cậu.”
Hồi đó để thoát khỏi sự kiểm soát của Lôi Thải Vân, Diệp Thu Thu đã cho cô mượn 500 tệ làm sinh hoạt phí để yên tâm thi đại học. Cô không dùng hết, còn lại hơn 300 tệ. Sau kỳ thi đại học, hè năm đó, cô làm hai tháng ở quán cá của thầy Đoàn, để dành được 100 tệ. Tháng này làm thêm được hơn 100 tệ nữa, cộng với bồi thường thì đã đủ 500 tệ rồi. Cô luôn ghi nhớ việc trả lại tiền.
Diệp Thu Thu đẩy lại 500 tệ rồi kéo Hà Tiểu Anh đi học: “Sau này nghỉ hè đừng đi làm nữa, đợi tốt nghiệp đi làm rồi hãy trả.”
Hà Tiểu Anh đỏ mặt, “Sao mà được.”
Thượng Quan Điềm Điềm nói: “Sao lại không được? Cậu cứ coi như Thu Thu gửi tiết kiệm có kỳ hạn 500 tệ chỗ cậu, sau này khi tốt nghiệp, cậu trả cả gốc lẫn lãi theo lãi suất gửi ngân hàng 5 năm là được rồi.”
Diệp Thu Thu quay sang Thượng Quan Điềm Điềm, “Đúng, mình cũng nghĩ như vậy, cậu cứ coi như mình gửi tiền tiết kiệm chỗ cậu.”
TBC
Hà Tiểu Anh nắm chặt tờ tiền, “Thu Thu, cảm ơn cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-115.html.]
Sau khi thắng kiện, Lộ Mỹ Triệt bị tổn thương lòng tự tôn lại bắt đầu gây chuyện. Cô ta nói rằng mâu thuẫn giữa mình và Diệp Thu Thu quá lớn, không thể tiếp tục ở chung một phòng ký túc xá, yêu cầu giáo viên phụ trách chuyển Diệp Thu Thu đi. Cô giáo đã lần lượt gặp riêng từng người để tìm hiểu tình hình.
Diệp Thu Thu nói: “Chỉ là những âu thuẫn nhỏ trong gia đình nhưng bạn Lộ lại cứ mang vào trường học. Ở trường em chưa bao giờ chủ động gây chuyện. Nếu bạn ấy không muốn ở chung ký túc xá, cứ để bạn ấy chuyển đi, em không muốn chuyển.”
Cô không muốn chiều theo kiểu công chúa này, ai thích chiều thì cứ chiều, còn cô sẽ không để ý đến.
Thượng Quan Điềm Điềm thì không lịch sự như vậy: “Cô ta kiêu căng ngạo mạn, chúng em vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta. Tiểu Anh đi làm thêm ở nhà hàng vào kỳ nghỉ đông, cô ta quen người nhà của ông chủ và nói thẳng muốn dạy cho Tiểu Anh một bài học, cố tình khiến ông chủ trả thiếu nửa tháng lương cho Tiểu Anh. Thua kiện rồi mà vẫn nghĩ chúng em bắt nạt cô ta rồi đòi đổi phòng à. Vậy thì cứ để cô ta chuyển đi, em cũng không muốn ở chung với cô ta nữa.”
Hà Tiểu Anh nói: “Em cũng không biết mình đã đắc tội với bạn ấy thế nào. Tất cả là nhờ Thu Thu giúp em tìm luật sư. Nếu phải bầu chọn, em sẽ bầu chọn để bạn Lộ chuyển phòng, hoặc cả chúng em cùng chuyển.”
Sau khi nghe tình hình, giáo viên phụ trách cũng cảm thấy Lộ Mỹ Triệt vô lý: “Hay là em tự chuyển đi, phòng 216 vẫn còn một giường trống.”
Lộ Mỹ Triệt không muốn chuyển, chuyển đi thì chẳng phải thừa nhận mình sai sao? Cô quyết định đối đầu với Diệp Thu Thu, ai sợ ai chứ.
Từ Mục đến tìm Thượng Quan Điềm Điềm, anh ngồi chờ dưới ký túc xá nữ. Khi Diệp Thu Thu và Thượng Quan Điềm Điềm quay về, Thượng Quan Điềm Điềm đá một viên đá đúng vào đầu Từ Mục.
“Ôi da!” Từ Mục nhảy dựng lên, định mắng, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thay đổi thành nụ cười: “Điềm Điềm, bạn Diệp, tối nay hai người có rảnh không? Hoa Luật nói tối nay mời mọi người ăn cơm để tạ lỗi, cho bọn anh chút mặt mũi nhé.”
Diệp Thu Thu và Thượng Quan Điềm Điềm đồng thanh: “Cho anh cái tát thì có, không rảnh.”
Thượng Quan Điềm Điềm từ lâu đã nghĩ Từ Mục là kẻ ngốc, cô chẳng buồn để ý đến chiêu trò này.
“Hừ, chỉ vì chúng tôi tìm được luật sư làm các anh biết chúng tôi không phải dạng dễ chọc nên mới đến xin lỗi. Nếu chỉ có Tiểu Anh, chẳng phải cậu ấy đã bị các anh bắt nạt rồi sao? Không tha thứ.”
Không gọi điện mách cha mẹ đã là nể mặt lắm rồi.
Bây giờ Từ Mục bây giờ cũng hối hận, nếu chuyện này bị gia đình biết, chắc chắn không tránh khỏi trận đòn. Anh vốn thích Lộ Xuyên Quỳnh, nhưng cô chỉ thích Tống Thanh Diễn. Anh mãi chưa chinh phục được nên cảm thấy tức tối. Lộ Mỹ Triệt là em gái của Lộ Xuyên Quỳnh, tối hôm qua anh lại uống chút rượu khiến đầu óc mụ mẫm nên để Lộ Mỹ Triệt gây sự.
Anh cười gượng: “Hoa Luật nói chỉ cần bạn Diệp đi, cậu ấy sẽ tự phạt ba ly, còn bao mọi người ăn tối cả tháng.”
Vì Thượng Quan Điềm Điềm và Từ Mục quen nhau, Diệp Thu Thu mới nghe anh lải nhải mấy câu. Lúc này cô dừng lại, nói: “Anh về nói với Hoa Luật rằng chúng tôi không rảnh, chồng tôi còn không có thời gian ăn cơm cùng tôi, một tuần mới gặp con cái một lần. Tôi không có dư thời gian để gặp người không liên quan, ai cũng là người lớn rồi, nói thẳng ra thì mất mặt lắm. Anh hiểu chưa?”
Thái độ thay đổi trước sau của Hoa Luật hôm qua không chỉ vì Lộ Minh Lễ, mà còn có vẻ như anh ta đang có ý đồ với cô. Diệp Thu Thu không thể nhầm được ánh mắt đầy tự tin muốn chiếm đoạt như thể cô là con mồi của anh ta làm cô chỉ muốn tát vào mặt anh ta một cái. Chắc hẳn Hoa Luật thích gương mặt này của cô.
Từ Mục tái mặt, chẳng lẽ Hoa Luật thực sự có ý với Diệp Thu Thu? Cô ấy đã nhận ra mà anh lại ngu ngốc làm trung gian không biết gì. Không được! Nhìn chiếc nhẫn trên tay cô ấy rõ ràng là cô đã có gia đình.
Thượng Quan Điềm Điềm cũng nhận ra: “Thu Thu, hai món tráng miệng ở nhà hàng hôm đó là do Hoa Luật gửi đến?”
Diệp Thu Thu “ừ” một tiếng.
Thượng Quan Điềm Điềm nổi giận, Thảo nào Thu Thu không thèm ăn một miếng, may quá, hôm đó vì no quá nên cô chưa ăn, lỡ như ăn rồi giờ có muốn nôn cũng nôn không được.
Cô đạp vài cái khiến Từ Mục ngã lăn ra, “Thu Thu của chúng tôi đã kết hôn rồi, tự xem lại mình đi, anh quen toàn thứ vớ vẩn, mau biến đi cho tôi!”
***
Cuối tuần, theo thường lệ, Diệp Thu Thu về nhà ở. Hà Tiểu Anh quay lại ký túc xá lấy sách chuẩn bị lên thư viện tự học. Lên lầu xong, cô giục Diệp Thu Thu xuống nhanh, “Tôi gặp Cố Thời Úc ở dưới ký túc xá, anh ấy đến đón cậu đấy.”
Diệp Thu Thu vội vàng thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống, quả thật là Cố Thời Úc. Anh đến bất ngờ quá, không nói trước gì cả.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, cất giọng vang lên, “Anh đợi em một chút.”
Cô chạy nhanh xuống lầu, Cố Thời Úc đã bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm một lúc, khiến anh cũng có chút không thoải mái.
Diệp Thu Thu mỉm cười hỏi: “Sao anh lại đến?”
Cố Thời Úc nhấc balo của cô lên: “Có một ông chủ nợ tiền công trình của anh, người ta không có tiền trả nên đưa anh một chiếc xe để trừ nợ. Xe mới, chỉ chạy được năm trăm cây số, em đi thi bằng lái đi, sau đó xe sẽ là của em.”
Năm nay mới bắt đầu cho phép đăng ký xe tư nhân, thực ra Diệp Thu Thu biết lái xe, Cố Thời Úc cũng biết điều đó, nhưng đó là ở kiếp trước, còn bây giờ cô vẫn cần đi thi lấy bằng lái.
Diệp Thu Thu theo Cố Thời Úc đi xem thử, đúng là xe mới. Hiện tại, mua một chiếc oto vẫn còn khá đắt, xe trừ nợ không lấy thì thật lãng phí. Diệp Thu Thu nói: “Em còn đi học không cần đâu, quá phô trương rồi, anh cứ dùng đi.”
Cố Thời Úc lái xe về nhà và đỗ ngoài sân nhỏ. Cố Nhị phấn khích, “Cha ơi, dạy con lái xe đi.”
Cố Thời Úc đáp: “Chờ con mười tám tuổi, chiếc xe này sẽ tặng cho con, được chưa? Bây giờ con còn nhỏ, cho con học lái xe là gây họa cho người đi đường, như vậy là cha không có trách nhiệm với con và với mọi người đâu.”
Sau bữa tối, khi mọi thứ đã dọn dẹp xong, Cố Thời Úc mới nhắc đến chuyện lần trước Hà Tiểu Anh bị gây khó dễ ở nhà hàng, còn có cả Hoa Luật – người luôn quấy rầy. Lộ Minh Lễ đã cảnh giác và báo cho Cố Thời Úc, nên anh lập tức đi điều tra về Hoa Luật.
“Lộ Minh Lễ nói với anh, Hoa Luật rất sốt sắng xin lỗi, bảo anh nên để ý một chút. Nghe vậy anh liền đi tra hồ sơ phát hiện Hoa Luật từng nhận hai bà goá giàu có ở nước ngoài làm mẹ nuôi, sau đó thừa kế tài sản của họ. Hai chị em nhà này đều rất giỏi lấy lòng người khác, em phải cẩn thận, loại người như thế này không thể kết giao sâu được.”
Diệp Thu Thu khựng lại một chút, “Ấn tượng của em về anh ta vốn đã không tốt rồi. Anh ta tìm luật sư Lộ làm trung gian để mời em, Điềm Điềm và Tiểu Anh đi ăn để xin lỗi, nhưng bọn em đã từ chối. Anh ta lại nhờ Từ Mục làm trung gian, nhưng Điềm Điềm đã mắng rồi đuổi đi. Những gì anh có thể tra được, chắc chắn Trình Nhạn Sinh cũng biết, sao anh ấy còn giữ Hoa Nhiễm bên cạnh?”
Cố Thời Úc suy nghĩ một chút, “Có lẽ người trong cuộc thì u mê, hoặc Trình Nhạn Sinh nghĩ rằng mình không bị Hoa Nhiễm thao túng.”