Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-03-05 12:36:13
Lượt xem: 115

Chung Văn Hội thấy con trai bảo bối bị Diệp Thu Thu kềm chế, trán bà đau đến toát mồ hôi, thương con đến c.h.ế.t được. Người phụ nữ đó nghĩ mình là ai chứ, sao lại dám động tay động chân với con bà. Bà vội vàng chạy đến, “Diệp Thu Thu, cô mau buông tay, cô làm con trai tôi đau rồi.”

Chung Đỉnh đau đến không chịu nổi, từ trước đến nay cậu chưa từng phải chịu thiệt lớn thế này, ấm ức gọi một tiếng: “Mẹ…”

Diệp Thu Thu nhấc bổng cậu lên mắng: “Sao hả? Phạm lỗi rồi lại tìm mẹ để giải quyết cho à? Giỏi quá nhỉ, con trai của mình thì tự dạy, còn con là con người khác, cô không rảnh mà dạy giùm. Chỉ có điều, sau này tránh xa Cố Niên nhà cô một chút, lỡ như hai đứa mà đánh nhau, cô đánh con trai cô, còn con thì trốn trong vòng tay mẹ mà khóc, thế có phải bất công với Cố Niên không?”

Cố Nhị cười nhạo Chung Đỉnh, “Mày chỉ có chút khả năng đó thôi hả, thôi đi, cứ về mách mẹ đi, với cái kiểu của mày sau này tao lười đánh, chả thú vị.”

Chung Đỉnh đỏ bừng mặt, từ trước đến giờ chưa có ai dám cười nhạo cậu như thế, cậu ta hét vào mặt Chung Văn Hội, “Chuyện hôm nay mẹ đừng xen vào, con sẽ tự giải quyết.”

Chung Đỉnh còn gào lên với Diệp Thu Thu: “Cô muốn thế nào mới thả cháu ra?”

“Cả hai xin lỗi lẫn nhau, hứa là gặp nhau ở trường sẽ không đánh nhau, không trả thù. Sau đó Chung Đỉnh phải xin lỗi Viên Viên và Tiểu Hồi Hương nữa, vốn dĩ là con làm sai, nếu con không xin lỗi thì cô cũng không làm gì cậu được, nhưng con thử nghĩ xem, chuyện này mà đồn tới trường thì không ai có thể nhìn con ra làm sao đâu.”

Cuối cùng, Chung Đỉnh không tình nguyện xin lỗi, rồi chạy ra vườn nhỏ ngồi buồn bã.

Diệp Thu Thu nghĩ một lát, đứa trẻ này có vẻ cũng không phải người xấu, nên khi Cố Đông đi tìm cô cũng không ngăn cản.

Cố Đông cầm một miếng bánh đã cắt sẵn, tìm thấy Chung Đỉnh ở bên bồn hoa ngoài sân sau. Cô bé đưa bánh cho cậu rồi nói: “Chung Đỉnh, thật ra cậu cũng không muốn đánh nhau, cậu chỉ ghen tị với Viên Viên. Em ấy cũng như cậu đều từ nước ngoài về đây học, Viên Viên đã có bạn tốt, cậu cảm thấy Viên Viên là người đồng loại với mình, nhưng ngay cả Viên Viên cũng không muốn chơi với cậu, nên cậu rất tức giận đúng không?”

Chung Đỉnh bị nói trúng tim đen, làm thế nào cô ấy biết được? Cậu bé lảng tránh: “Tôi không có ghen tị, tôi không cần bạn bè.”

Cố Đông ngồi xuống, cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay, không đồng ý với quan điểm của Chung Đỉnh, “Ai cũng cần bạn bè, Viên Viên giỏi hơn cậu, lần trước ở tiệm hoành thánh, em ấy cũng đẩy Tiểu Hồi Hương, nhưng sau đó em ấy chịu thừa nhận lỗi lầm và xin lỗi. Cậu nhìn xem bây giờ em ấy với Tiểu Hồi Hương thân thiết biết bao. Nếu cậu muốn có bạn, thì phải chân thành hơn một chút.”

Chung Đỉnh lại hỏi một câu khác, “Diệp Thu Thu là mẹ kế của cậu, tại sao các cậu lại nghe lời cô ấy như vậy? Tôi thấy Cố Niên chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, ngay cả mẹ cũng không chịu gọi, thế mà lại nghe lời cô ấy. Các cậu không ghét cô ấy đột nhiên xông vào nhà mình, sợ cô ấy cướp mất cha các cậu sao?”

Cố Đông nói: “Cậu chưa hiểu được hoàn cảnh mà mẹ kế tôi đến nhà chúng tôi. Lúc đó tôi đang ở dưới quê, bị bà ngoại bán cho một gia đình làm con dâu nuôi từ bé. Là mẹ kế tôi đã cứu tôi ra khỏi hầm dưới đất. Tôi nói cho cậu biết, dù có ngày cha tôi và mẹ kế tôi ly hôn, tôi cũng sẽ đi theo mẹ kế mà sống.”

“Cậu từng bị bán sao?” Điều này vượt quá tưởng tượng của Chung Đỉnh, Cố Đông đã kể hết bí mật của mình, cậu bé cũng dần dỡ bỏ phòng bị. Cậu nói: “Thật ra, tôi biết họ hay bàn tán chuyện gì. Mọi người đều nói tôi là con riêng của cậu tôi, được nuôi trong nhà mẹ tôi. Tôi hận điều đó lắm. Tôi giống như công cụ trong tay họ, không biết ai mới là cha mẹ thực sự của mình. Ngay cả người giúp việc nhà cậu tôi cũng lén nói: Nhìn kìa, thằng con riêng lại đến rồi.”

Cố Đông sững sờ, cô từng nghe cha và mẹ nhỏ nói qua, hóa ra Chung Đỉnh cũng đã nghe được. Cô nói: “Nhưng những chuyện đó đâu phải lỗi của cậu. Sau khi tôi được cứu về, mẹ kế tôi nói, chuyện cũ thì cứ để nó qua, phải nhìn về phía trước, sống tốt hơn. Cậu không thể chọn được nơi sinh ra, vậy tại sao lại nghĩ đến những chuyện mà mình không thể thay đổi?”

Chung Đỉnh không biết phải nói gì, cậu thật sự muốn kết bạn, nhưng ai sẽ chịu kết bạn với cậu đây, khi mà trước đó cậu đã gây thù với hầu hết các bạn cùng lớp và những người bạn cùng trang lứa mà mình quen biết.

“Vậy, nếu cậu đã nói thế, thì làm bạn với tôi nhé, được không?”

Chung Đỉnh không có nhiều hy vọng, Cố Đông là chị của Cố Niên, có thể làm bạn với cậu mới là lạ.

Cố Đông đưa bánh cho Chung Đỉnh, “Được thôi, nhưng sau này cậu nói chuyện với bạn bè thì đừng có gai góc nữa.”

***

Trên đường về nhà, Cố Đông tuyên bố một tin: cô đã kết bạn với Chung Đỉnh, sau này có khi còn mời cậu đến nhà chơi nữa. Cô hỏi Diệp Thu Thu xem có được không.

Cố Nhị tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chị, em thật lười nói với chị, chị đâu có thiếu bạn bè, sao phải quan tâm đến cậu ta!”

Cố Đông nói: “Thật ra Chung Đỉnh cũng không xấu, hơn nữa, cậu ấy chỉ muốn tìm một người bạn thôi, nếu chị từ chối thì cậu ấy sẽ thất vọng lắm đấy.”

Cố Nhị tức giận, quay đầu không thèm để ý đến chị mình nữa.

Cố Đông quay lại hỏi Diệp Thu Thu, “Mẹ, lúc con bị nhốt trong hầm, con đã cầu xin mẹ ruột đến cứu con, nhưng chính mẹ lại đến. Con nghĩ, Chung Đỉnh cũng chỉ muốn có một người bạn, mà đúng lúc con ở đó, nên con đã đồng ý. Tại sao em trai lại tức giận? Con đã làm sai điều gì sao?”

Diệp Thu Thu thở dài trong lòng, Cố Đông thật sự quá tốt bụng. Nhưng Chung Đỉnh bản tính không xấu, lại học cùng trường, chuyện của người lớn không nên để bọn trẻ con gánh chịu, nếu làm bạn thì cứ làm bạn đi. Biết đâu, có thể thay đổi được Chung Đỉnh. Dù sao sau đó Chung Đỉnh cũng đã xin lỗi Viên Viên và Tiểu Hồi Hương rồi.

“Con không sai, em trai con nghĩ vài ngày sẽ hiểu thôi.”

Phía Chung Đỉnh, hắn lại chạy về nhà lấy một chiếc máy chơi game mới, khi đến tiệm bánh canh, Tiền Xuân Mai đã chuẩn bị đóng cửa. Cô nhận ra Chung Đỉnh bèn hỏi: “Chung thiếu gia, sao cậu lại đi một mình vào buổi tối thế này? Cho tôi số điện thoại nhà cậu để tôi ra quán điện thoại bên cạnh gọi cho người nhà đến đón cậu nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-111.html.]

Chung Đỉnh đỏ mặt, “Thiếu gia gì chứ, giờ đâu còn gọi như vậy nữa. Cô có gọi Viên Viên là tiểu thư, gọi Cố Niên là thiếu gia không? Cô cứ gọi tên cháu thôi.”

Tiền Xuân Mai cười, đứa trẻ này khi không còn gai góc thì trông khá tốt. Tuy nhiên, cô vẫn hỏi số điện thoại nhà họ Chung để gọi, đầu dây bên kia rất lo lắng, nói sẽ lập tức cho tài xế đến đón.

TBC

Tiền Xuân Mai hỏi: “Chung Đỉnh, con ăn tối chưa? Để cô làm cho con tô hoành thánh nhé.”

“Viên Viên bọn họ cũng ăn rồi à?” Chung Văn Hội từ trước đến nay không cho phép cậu ăn hàng quán ven đường, những tiệm hoành thánh như này trong mắt bà chỉ là quán vỉa hè.

Tiền Xuân Mai nghe tiếng bụng cậu sôi ùng ục, biết cậu đói rồi, nên làm cho cậu một tô hoành thánh lớn. “Viên Viên và Cố Đông rất thích ăn hoành thánh nhà cô, con thử đi, mùi vị không tệ đâu.”

Chung Đỉnh ăn vài miếng, thực sự rất ngon, ăn một mạch không dừng lại được. No bụng rồi, cậu mới nhớ ra việc cần làm liền đưa máy chơi game cầm tay cho Tiểu Hồi Hương đang nhìn cậu ăn hoành thánh với đôi mắt lấp lánh.

“Cái trước bị hỏng rồi, anh vừa lấy cái mới từ nhà, tặng cho em đấy. Cái này phải nối vào ti vi mới chơi được, em còn nhỏ, lớn hơn chút rồi hãy chơi nhé.”

Ti vi ư? Nhà Tiền Xuân Mai làm gì có ti vi, dù có, cô cũng không biết làm sao kết nối. Cô vội từ chối, nói không cần.

Chung Đỉnh nói: “Tặng rồi thì sao có chuyện mang về.”

Cậu ngồi xổm ở cửa đợi tài xế tới đón, Tiểu Hồi Hương cũng ngồi xổm ở cửa dùng nhánh cây vẽ nghịch đất. Chung Đỉnh hỏi cô: “Tiểu Hồi Hương, Cố Niên đối xử với em có tốt không?”

Tiểu Hồi Hương nói: “Tốt lắm, nhưng Cố Niên không phải anh trai, anh ấy nói chỉ làm anh trai của mỗi chị Viên Viên. Tiểu Hồi Hương cũng muốn có một anh trai.”

Chung Đỉnh khinh thường Cố Niên: “Tên đó keo kiệt thật, sau này anh làm anh trai của em, thế nào?”

Tiểu Hồi Hương vui mừng nhảy cẫng lên: “Được, em sẽ học chị Viên Viên, đóng dấu cho anh, từ giờ anh sẽ là anh trai của riêng Tiểu Hồi Hương.”

Ồ, đóng dấu à. Chung Đỉnh từng nghe nói về chuyện này, năm đó Viên Viên còn hôn Cố Niên một cái để đóng dấu, Chung Đỉnh mang ảnh mắt ghét bỏ nhìn cô bé ngốc nghếch, thôi kệ, con bé mới hơn ba tuổi, hôn thì hôn vậy. Cậu nói: “Vậy em đóng dấu đi.”

“Được.” Tiểu Hồi Hương nói rồi nắm lấy một nắm bùn vừa mới trộn kỹ, bôi thẳng vào đầu và mặt Chung Đỉnh, “Xong rồi, dấu bùn đã đóng xong.”

***

Căn nhà kiểu Tây đã gần hoàn thiện, Cố Thời Úc chọn một ngày cuối tuần đưa Diệp Thu Thu và mấy đứa trẻ đi nghiệm thu.

Trên đường đi, Cố Đông nói: “Mẹ nhỏ, bây giờ Cố Niên và Chung Đỉnh ở trường đã bắt đầu nói chuyện được với nhau rồi.” Vì hai người đó không hợp nhau, thầy cô cũng đau đầu, tức quá nên cho họ ngồi cùng bàn.

Diệp Thu Thu nói: “Đó đều là nhờ công của con, hai đứa đó nể mặt con nên không dám cãi nhau nữa.”

Cố Đông nhớ lại chuyện buồn cười, chỉ kể với Diệp Thu Thu: “Mẹ nhỏ, hôm đó Chung Đỉnh hỏi con xem hồi đó chị Viên Viên đóng dấu cho Cố Niên như thế nào, con liền nói thật, sau đó mặt Chung Đỉnh đen như sắp mưa, gần một tuần không nói chuyện với con và Viên Viên. Mẹ biết tại sao không?”

Thực tế là, hồi Viên Viên nhận Cố Niên làm anh trai thì hôn một cái, đến lượt cậu thì bị bôi đầy mặt bùn. Trong lòng cậu làm sao cân bằng được. Không chỉ không thèm để ý đến Cố Đông và Trình Viên Viên, mà thực ra suốt tuần đó cậu không nói chuyện với ai, trọn một tuần câm như hến.

Diệp Thu Thu nào biết được tâm lý của đứa trẻ tuổi dậy thì, cô hỏi: “Thế giờ cậu ta có nói chuyện đàng hoàng với bọn con chưa?”

Cố Đông gật đầu: “Giờ thì tốt rồi, Viên Viên còn chịu chơi với cậu ta. Nhưng nếu Cố Niên ở đó thì Viên Viên lại không nói chuyện với Chung Đỉnh nữa. Viên Viên nói, cô bé sẽ luôn đứng về phía Cố Niên.”

Ài, lũ trẻ này, Diệp Thu Thu nghĩ, trải qua chuyện này thì chắc bọn chúng sẽ không đánh nhau nữa, cũng tốt.

Đến kỳ nghỉ đông, Diệp Thu Thu đưa mấy đứa trẻ trở về Hoa Thành. La Thời Phương từ lâu đã dọn dẹp nhà ở khu giáo viên mới, kể từ khi Diệp Thu Thu đi học ở Hải Thành, cô không cho ai thuê căn nhà đó nữa. Cô và Chu Cẩm thay phiên nhau đến dọn dẹp, chỉ để Diệp Thu Thu có chỗ ở mỗi dịp lễ tết về nhà.

Diệp Thu Thu về nhà, nhìn một vòng, thấy nhà sạch bóng mà cảm thấy ngại ngùng: “Chị La, phiền chị quá.”

“Chị với cô giáo Chu cùng dọn mà.” La Thời Phương nói: “Chị còn là dì của bọn trẻ, đừng khách sáo như vậy.”

Tiệm Nhất Chiêu Tiên ở Hoa Thành được nghỉ vào ngày 26 tháng Chạp, trưa ngày 25 đã ngừng kinh doanh. La Thời Phương nói tiệc tất niên sẽ tổ chức tại Nhất Chiêu Tiên, mọi người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng. Diệp Thu Thu tự tay nấu một bàn đầy món ngon, Lăng Hương và Dư Hữu kê bốn cái bàn thành một bàn dài, vừa đủ cho mười mấy người ngồi.

Mọi người đã ngồi vào bàn, Tiểu Dư trêu đùa yêu cầu Diệp Thu Thu làm một tổng kết cuối năm và triển vọng phát triển năm sau.

Diệp Thu Thu không giỏi kiểu ăn nói này. Ở kiếp trước, cô chỉ làm công việc kỹ thuật, làm việc giỏi nhưng ăn nói thì không, cô vẫn nhớ có lần sau khi mở một xưởng thiết kế, cô rất muốn đánh cho khách hàng một trận vì cứ bắt cô sửa đi sửa lại bản thiết kế nhưng đều bị cộng sự của cô ngăn lại.

Loading...