Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:36:05
Lượt xem: 105
Trình Nhạn Sinh không quan tâm, chỉ cần Viên Viên thích là được. Viên Viên nói, “Dì Thu Thu, cứ làm giống như nhà dì là được rồi.”
Cuối cùng, Diệp Thu Thu cũng nhận lời.
Cố Thời Úc liên hệ với chủ thầu Chu, Diệp Thu Thu dặn dò một số yêu cầu về việc sửa sang. Cô muốn giữ nguyên phong cách độc nhất của Nhất Chiêu Tiên nhất ở Hoa Thành, nhưng vật liệu thì nên chọn loại tinh tế hơn. Ông chủ Chu hứa sẽ hoàn thành trong vòng một tháng rưỡi.
Vậy là vừa kịp khai trương khi vào năm học. Diệp Thu Thu dự định nhờ La Thời Phương giúp đỡ trong việc tuyển dụng và đào tạo nhân sự cho tiệm mới. Sau khi năm học bắt đầu, cô sẽ phải ở ký túc xá trường đại học, còn ba đứa trẻ đều vào lớp sáu, nên gia đình cần tìm một bảo mẫu. Nghĩ đến việc này, Diệp Thu Thu cảm thấy có chút lo lắng, vì trước đây bảo mẫu nhà họ Cố đều không đáng tin.
Cô liền bàn bạc với Cố Thời Úc, “Em muốn mẹ sang chăm sóc ba đứa trẻ, vẫn trả lương đầy đủ, anh có đồng ý không?”
Cố Thời Úc không có ý kiến gì, “Em hỏi mẹ đi, mẹ đồng ý là được.”
…
Cố Thời Úc đưa Diệp Thu Thu và các con ra ga tàu, dặn họ sớm quay lại Hải Thị. Diệp Thu Thu dẫn ba đứa trẻ về Hoa Thành và hôm sau cô đến tiệm Nhất Chiêu Tiên, thông báo với mọi người tiệm ở Hải Thị sắp mở chi nhánh.
Tiệm Nhất Chiêu Tiên làm ăn phát đạt, nhân viên trong tiệm ai nấy đều vui mừng. Họ đều là người Hoa Thành, dù không làm việc tại Hải Thị nhưng khi đến đó chơi cũng có chỗ để nghỉ chân.
Ai nấy đều phấn khởi, nhưng Diệp Thu Thu nhận ra mặc dù Lăng Hương cũng vui, nhưng có vẻ như cô ấy có điều gì muốn nói mà ngại ngần.
Tối hôm đó, Đường Liên Tử là người cuối cùng rời tiệm, bà muốn nói chuyện với Diệp Thu Thu. Bà lo rằng Diệp Thu Thu đang đi quá nhanh, vừa học vừa kinh doanh, ba đứa trẻ thì vừa vào lớp sáu, liệu cô có thể lo liệu nổi không.
Đường Liên Tử thở dài, “Con có thấy đang đi quá nhanh không? Vừa học vừa mở tiệm, ba đứa nhỏ vừa lên cấp hai, con làm sao mà lo hết được.”
Diệp Thu Thu nhân cơ hội này nói, “Vậy nên, con và Cố Thời Úc đều muốn mẹ sang chăm sóc ba đứa trẻ. Tìm bảo mẫu cũng được, nhưng con thật sự không yên tâm về bảo mẫu. Con chỉ tin tưởng mẹ thôi, dĩ nhiên là lương vẫn sẽ đầy đủ.”
Cô tôn trọng ý muốn của Đường Liên Tử, không muốn gây áp lực cho bà, cô bổ sung, “Nhưng mẹ đừng ép mình nhé, nếu mẹ không muốn đi thì cũng không sao, khi đó con sẽ tìm một bảo mẫu đáng tin hơn.”
Đường Liên Tử có chút do dự. Ba mươi năm trước, bà trốn chạy đến Hoa Thành và được Cố Trường Thịnh mua về làm vợ, từ đó bà chưa từng rời khỏi nơi này. Giờ lại bảo bà sang một nơi hoàn toàn xa lạ, với lại Diệp Thu Thu phải học năm năm đại học, ba đứa trẻ từ cấp hai đến đại học cũng mất hơn mười năm. Nếu bà quyết định sang đó, thì sẽ không chỉ là một năm hai năm ngắn ngủi.
Đường Liên Tử trách yêu, “Con miệng ngọt quá, định lừa mẹ theo con đến Hải Thị à. Để mẹ về bàn với cha con đã.”
Tối đó, Đường Liên Tử về nhà và bàn với Cố Trường Thịnh, “Ông nói xem, tôi nên đi hay không?”
Lần này, Cố Trường Thịnh không phản đối. Ông nói, “Tôi không muốn nói vậy, nhưng lão tam gan lớn quá. Vợ nó ba làm gì thì nó đều ủng hộ, mà trong trường đại học thì toàn người trẻ tài năng, ai cũng giỏi giang và xuất sắc. Lão tam gan lớn, bà không qua đó giúp nó trông nom, bà yên tâm được sao? Bên lão tam quan trọng hơn tôi nhiều, bà không phải lăn tăn, chắc chắn là bà nên đi.”
Câu nói này khiến Đường Liên Tử thấy đúng tâm trạng của mình. Thu Thu vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, mà con bé và Cố Thời Úc chỉ là vợ chồng nửa đường, tình cảm không có nhiều nền tảng. Đường Liên Tử thương con trai, sợ rằng nếu Diệp Thu Thu bỏ đi thì Cố Thời Úc sẽ rất khổ sở.
Đường Liên Tử không còn do dự, ngày hôm sau nói với Diệp Thu Thu bà sẽ cùng mọi người đi Hải Thị.
Cố Đông vui mừng nhất, ôm lấy bà làm nũng, “Bà ơi, sau này chúng con sẽ hiếu thảo với bà, đợi khi nhà mới sửa xong, có thể đón ông qua luôn, bà và ông sẽ không phải xa nhau nữa.”
Lòng Đường Liên Tử mềm nhũn, cô cháu gái lớn này thật sự có tấm lòng nhân hậu, đối xử tốt với mọi người, luôn nghĩ cho người khác.
TBC
Diệp Thu Thu tìm đến La Thời Phương, bởi vì trước đây cô ấy từng làm việc tại nhà hàng Thiên Nga Trắng nên có kinh nghiệm trong việc quản lý nhân sự, Diệp Thu Thu nói với La Thời Phương, khi gần hoàn tất việc sửa chữa, cô có thể qua để giúp tuyển dụng nhân viên và huấn luyện.
La Thời Phương nói: “Không vấn đề gì, nhưng tốt nhất em nên mang theo một người quản lý từ Hoa Thành qua.”
Diệp Thu Thu thở dài, “Nhân viên của Nhất Chiêu Tiên đều là người địa phương của Hoa Thành, e là không ai muốn cùng em qua Hải Thị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-107.html.]
Sau khi La Thời Phương rời đi, Lăng Hương đến tìm Diệp Thu Thu để bàn chuyện, ngập ngừng mãi không nói.
Diệp Thu Thu bảo cô đừng lo lắng, pha cho cô một tách trà hoa, “Lăng Hương, chị sắp đi Hải Thị học đại học, Hoa Thành sau này giao lại cho em nhé.”
Lăng Hương ngập ngừng nói: “Chị Diệp, cảm ơn chị đã tin tưởng em, nhưng tôi em sự muốn đi làm ở Nhất Chiêu Tiên ở Hải Thị hơn…”
Diệp Thu Thu không hiểu, Lăng Hương là người địa phương Hoa Thành, năm nay em ấy đã hai mươi hai tuổi, ở tuổi này, đáng lẽ gia đình cô đã sốt sắng tìm đối tượng rồi, sao lại còn nghĩ đến việc đi Hải Thị?
“Lăng Hương, ở Hải Thị có ai đang chờ em sao?” Cô gái trẻ như vậy, ngoài chuyện tình yêu, chắc không có lý do nào khác khiến bản thân phải rời xa quê hương.
Mặt Lăng Hương đỏ bừng, không giấu được gì trước Diệp Thu Thu, cô liền kể hết bí mật giấu kín trong lòng cho Thu Thu nghe.
Lăng Hương hồi học cấp ba đã yêu một chàng trai. Cô thi lại một năm nhưng không đậu, gia đình không cho cô thi tiếp mà bắt ra ngoài làm việc. Chàng trai đó gia cảnh không tốt, nói rằng tốt nghiệp cấp ba cũng không tìm được việc, muốn thi lại một năm nữa nhưng gia đình không thể chu cấp nổi.
Tiền lương của Lăng Hương một nửa đưa cho gia đình, nửa còn lại bí mật chu cấp cho bạn trai. Chàng trai đó thi lại hai năm liền, cuối cùng năm ngoái cũng đậu vào trường đại học yêu thích, nhưng chi phí ngày càng lớn. Lúc đó, Lăng Hương đi làm thêm, một tháng chỉ kiếm được ba bốn mươi tệ, còn phải đưa hai mươi tệ cho gia đình, không đủ để chu cấp cho bạn trai học đại học.
Đúng lúc ấy, Diệp Thu Thu mở cửa hàng đồ ăn nhanh tuyển dụng người, lương cao hơn hẳn nên tay cô mới có phần dư dả.
“Chị Diệp, bạn trai em năm ngoái đậu vào Đại học Đồng Tế, trùng hợp là cùng trường với chị. Em muốn đi Hải Thị để được gần anh ấy hơn.”
Trong lòng Diệp Thu Thu mtrầm xuống, khoa kiến trúc của Đại học Đồng Tế là chương trình năm năm. Cậu ấy mới vào học năm ngoái, đến khi tốt nghiệp, Lăng Hương đã hai mươi lăm tuổi rồi. Với con gái thời bấy giờ, những năm thanh xuân quý giá nhất sẽ bị hao phí. Nếu lỡ sau này cậu ấy tốt nghiệp rồi chia tay với Lăng Hương, thì thiệt thòi lớn biết bao.
Dù sao cũng là nhân viên đã đi theo mình lâu năm, Diệp Thu Thu giả vờ hỏi một cách vô tình: “Vậy à, tốt quá nhỉ. Chỉ cần gia đình em không phản đối việc em đi Hải Thị thì chị không có ý kiến. À, hai người có định khi nào kết hôn chưa?”
“Anh ấy nói đợi tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.”
Lăng Hương thẹn thùng vuốt má, bạn trai cô rất xuất sắc, dù đã thi lại ba năm nhưng cuối cùng cũng đậu vào trường đại học trọng điểm. Sau này có thể phân công vào một công việc tốt, cuộc sống sẽ ổn định hơn, những năm tháng vất vả của cô cũng đáng giá.
“Chuyện ở nhà em sẽ thuyết phục được.” Lăng Hương thấy Diệp Thu Thu đồng ý, lòng cô tràn đầy phấn khích. Cô không ngờ mình cũng có cơ hội đi làm ở Hải Thị, dù gia đình phản đối, cô cũng quyết tâm đi.
Diệp Thu Thu biết nói gì đây, chỉ đành đồng ý. Hy vọng sau này cậu trai đó sẽ không vô tình phụ lòng Lăng Hương.
Quán “Nhất Chiêu Tiên” ở Hải Thị đã sửa xong, Diệp Thu Thu bảo Lăng Hương qua đó trước cùng với La Thời Phương tuyển dụng và huấn luyện nhân viên. Cửa hàng khai trương thuận lợi, đến tối khi đóng cửa, Lăng Hương phấn khởi báo cáo doanh thu cho Diệp Thu Thu, “Diệp lão bản, doanh thu ngày đầu tiên ở Hải Thị cao hơn ở Hoa Thành nhiều lắm.”
Hiện tại doanh thu hàng ngày của quán “Nhất Chiêu Tiên ” ở Hoa Thành khoảng năm, sáu trăm, còn ở Hải Thị trong ngày khai trương đã đạt chín trăm. Vị trí quán ở đây rất thuận lợi, khi ổn định, doanh thu hàng ngày chắc sẽ giữ ở mức khoảng tám trăm. Lăng Hương đến Hải Thị sớm để lo việc tuyển dụng và đào tạo nhân viên, cô phát hiện ra giá thuê mặt bằng ở Hải Thị đắt hơn nhiều so với Hoa Thành. May mà chị Diệp đã mua được mặt bằng, sau này tránh được nhiều rắc rối. Bọn họ làm việc cũng yên tâm hơn, không lo bị chủ nhà tăng giá hoặc hủy hợp đồng.
Không lâu sau khi khai trương “Nhất Chiêu Tiên”, Diệp Thu Thu phải nhập học. Cố Nhị hỏi: “Diệp Thu Thu, dì đi một mình có ổn không? Bọn con đưa dì đi nhé?”
Diệp Thu Thu nói: “Thôi đi, dì tự đi được, đến mùng một tháng Chín dì sẽ trốn ra để đưa các con đi báo danh.”
Cố Nhị lắc đầu, “Không cần đâu, bọn con lớn cả rồi, không cần dì đưa đi. Dì cứ ngoan ngoãn ở trường, cuối tuần nhớ về nhà.”
Diệp Thu Thu nhập học sớm một ngày, chủ yếu là để tìm được chỗ nằm ưng ý. Cô thích nằm trên giường tầng gần cửa sổ.
Cổng trường có các anh chị khóa trên đón tân sinh viên. Diệp Thu Thu xinh đẹp nổi bật, nhiều người bước tới muốn dẫn đường cho cô. Nhưng cô đã học ở đây năm năm ở kiếp trước, dù đã quay về ba mươi năm trước, cô vẫn cảm thấy khá quen thuộc. Cô lần lượt từ chối lời giúp đỡ của các anh chị khóa trên, tự mình làm thủ tục nhập học và nhanh chóng tìm được phòng ký túc xá.
Cô một mình mang chăn đệm và đồ dùng cá nhân, mang ít quần áo, vì mỗi tuần đều có thể về nhà một lần. Khi đến phòng 313, đã có người đến sớm hơn cô, chọn giường dưới cạnh cửa sổ và đang trải giường gấp chăn.
Diệp Thu Thu cảm thấy khó diễn tả thành lời, cô chọn chiếc giường trên đối diện. Cô gái kia quay lại liếc nhìn cô, nhăn mặt lẩm bẩm, “Đen đủi thật, sao lại phải chung phòng với cô chứ.”