Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-03-05 14:06:02
Lượt xem: 102
Diệp Thu Thu thấy Đoạn sư phụ bận rộn trong bếp đến đổ mồ hôi, cô muốn vào giúp đỡ, nhưng La Thời Phương đuổi cô ra ngoài: “Hôm nay em là trạng nguyên, cần gì phải động tay.”
Cửa hàng Nhất Chiêu Tiên ngày hôm nay cũng dán thông báo “Bà chủ có việc vui, tạm nghỉ một ngày”, Lăng Hương nói: “Chị Diệp, trong bếp có chúng em rồi, chị ra xem khách khứa đã đến đông đủ chưa.”
Diệp Thu Thu đành phải đi ra ngoài nhìn quanh một vòng, cô thấy Lưu Hồng Quân và Quý Thuỷ Tụ chưa tới, Cố Vệ Hải thì đã đến còn Cố Vệ Sơn đang làm việc ở Thâm Thị không về kịp nhưng cũng nhờ Cố Vệ Hải mang tiền mừng đến.
Diệp Thu Thu hỏi: “Sao cô Quý vẫn chưa đến, để tôi đi tìm xem sao.”
Có một người bạn học nói, cô Quý đang họp ở trường, chắc là một lát nữa sẽ đến.
Khi Liên Kiều thi đại học phát huy không tệ, cô cũng được nhập học vào nguyện vọng đầu tiên, nhà họ Liên ở nhà bên cạnh đã mở tiệc, nhưng ít nhộn nhịp hơn bên Đường Liên Tử, món ăn cũng không xa hoa như nhà họ Cố.
Phù Nhị Hoa thấy hiệu trưởng Viên đã đi sang nhà họ Cố bên cạnh nên bực bội chửi rủa trong nhà, cùng là học sinh của trường trung học số hai vậy mà hiệu trưởng đích thân đi sang bên đó làm tăng thể diện cho nhà họ Cố, thử hỏi sao mà bà không tức giận cho được.
Người thân bên cạnh khuyên nhủ, “Đừng giận nữa, bên kia có hai trạng nguyên thành phố, hiệu trưởng đi sang đó uống rượu cũng là điều dễ hiểu thôi, thầy cô ban chín vẫn đang ở nhà mình mà.”
Nhưng không đúng, ban chín thiếu một người, đó là Phùng Hà Hương, bà ta đã bị bắt, không những bị đuổi mà còn phải ngồi tù.
Phù Nhị Hoa thấy Liên Kiều cứ nhìn chằm chằm sang bên kia liền kéo cô lại, “Con có nhìn trạng nguyên thành phố thế nào thì cũng không thể trở thành của con được!”
Vốn dĩ con gái bà rất có hy vọng giành được danh hiệu trạng nguyên thành phố năm nay, ai ngờ điểm số lại rớt xuống, dù cuối cùng cũng đỗ vào trường đại học trọng điểm, nhưng bà vẫn rất tức giận, bởi vì sự vinh dự và nhộn nhịp bên nhà bên kia, đáng lẽ phải thuộc về nhà bà.
Liên Kiều không nói gì, thi đại học cô không sánh được với Diệp Thu Thu, nhưng kỳ thi đại học chỉ là điểm khởi đầu, đợi đến khi vào đại học, cô nhất định sẽ không để Diệp Thu Thu vượt qua mình nữa.
Diệp Thu Thu đi đón cô Quý, trên đường đi thì cô Quý nói với cô một chuyện .
“Em Diệp, có lẽ em vẫn chưa biết nhỉ, việc phát hiện Phùng Hà Hương quay lại trường để ăn cắp và sửa nguyện vọng của em đều nhờ công của cháu gái lớn nhà em, Cố Xuân.”
Năm nay Cố Xuân cũng đỗ vào trường trung học Nhị Trung, trong lòng rất cô bé rất phấn khích nên muốn đi tham quan ngôi trường mà cô sẽ học trong ba năm tới, lại đúng lúc thấy Phùng Hà Hương lén lút bước vào phòng lưu trữ.
Cô Quý nói: “Cố Xuân, đứa trẻ đó rất thông minh, em ấy biết Phùng Hà Hương luôn nhắm vào em, liền lập tức tìm cô, phản ứng đầu tiên của cô lúc đó chính là cô ta muốn giở trò với nguyện vọng của em, may mà em nói với cô nguyện vọng đầu tiên của em là Đồng Tế, nếu không cô ta đổi thành Thanh Đại, ai mà nghi ngờ chứ?”
Các trạng nguyên khối văn khối lý trên toàn quốc, có biết bao nhiêu người chọn Thanh Hoa và Bắc Đại, chẳng ai nghi ngờ gì cả.
“Cố Xuân còn dặn cô đừng nói với em, em ấy nói không muốn lấy chuyện này để cầu công với em, em ấy chỉ làm điều mà một người bình thuờng nên làm, không có gì đáng để khoa trương cả.”
Diệp Thu Thu cúi đầu nghĩ ngợi, kiếp trước cô không biết nhiều về Cố Xuân, không ngờ Cố Xuân lại có lòng dạ rộng rãi như vậy.
Sau đó Diệp Thu Thu đến nhà Lưu Hồng Quân gọi Cố Xuân qua nhà ăn tiệc.
Lưu Hồng Quân đi đánh bài, Cố Hạ thì sang nhà bà ngoại, trong nhà chỉ có một mình Cố Xuân, Cố Xuân hơi ngại ngùng, “Thím út, cháu không đi đâu.”
Diệp Thu Thu mỉm cười nói: “Đi đi, đúng lúc thím sẽ đưa hết ghi chú lớp 12 cho cháu, mặc dù bây giờ chưa dùng đến, nhưng vài năm sau sẽ cần đến đấy.”
Cố Xuân phấn khích vô cùng, nếu hỏi cần gì thì cô thật sự không có gì muốn, nhà thím út kiếm tiền nhiều như vậy, cô cũng chưa bao giờ ghen tị, cô chỉ biến nó thành động lực để mình càng chăm chỉ học tập hơn, nhưng đó là ghi chú của trạng nguyên Hoa thành, ngoài kia có bao nhiêu người muốn cầu còn không cầu được.
Cố Xuân thắc mắc hỏi: “Thím út, mẹ cháu đối xử với thím như vậy mà thím không ghét chúng cháu sao?”
Diệp Thu Thu quay đầu nhìn cô bé có tư duy độc lập này, nói: “Mẹ cháu là mẹ cháu, cháu là cháu, chuyện ở trường cô Quý đã nói với thím rồi, nếu không nhờ cháu, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra nguyện vọng của thím bị thay đổi, Cố Xuân, thực sự cảm ơn cháu, lòng dạ rộng rãi của cháu, ngay cả thím cũng phải học đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-101.html.]
Mặt Cố Xuân đỏ lên, thực ra cô học từ Diệp Thu Thu, sau nhiều lần chứng kiến mẹ mình làm loạn, chú út còn bỏ ra mấy vạn để cứu cha cô, năm nay còn chịu để cha về Thâm Thị làm việc, thím cũng không ngăn cha đến công trường của chú làm công nhân.
Mỗi lần cô gọi điện cho cha, cô đều thấy tinh thần của cha càng ngày càng tốt, cha nói ông rất vui vẻ làm việc, bảo cô hãy học tập tốt, mấy năm nữa có thể trả hết nợ của nhà, còn có thể kiếm đủ học phí đại học cho cô.
Vì vậy, cô biết rằng, một mực oán hận không thể làm con người hạnh phúc, huống hồ chuyện của mẹ vốn là vấn đề của chính bà, không thể trách thím được.
Vừa bước vào sân nhà họ Cố, Đường Liên Tử thấy cháu gái lớn đến, cũng không tỏ ra khó chịu mà còn đưa cho cô một phong bao lì xì, nói là thuởng cho cô vì đã thi đỗ vào trường Nhị Trung
Hà Tiểu Anh ôm một hộp giấy đi vào cùng Cố Đông, cô thấy Cố Xuân liền dịu dàng đưa chiếc hộp trên tay qua, “Cố Xuân, cô có món quà muốn tặng cháu, cảm ơn lòng chính nghĩa và thiện lương của cháu.”
Mặt Cố Xuân đỏ bừng, cô chỉ làm việc mà mình nên làm, sao ai cũng muốn thuởng cho cô, cô cảm thấy hơi ngại ngùng, “Cô Tiểu Anh, cô tặng cháu cái gì vậy?”
Hà Tiểu Anh lấy ghi chú từ lớp mười đến lớp mười hai và tài liệu ôn tập hữu ích gom vào một hộp lớn đưa cho Cố Xuân, “Đồ hơi nhiều, cô thấy cái nào hữu ích thì để lại đây, hy vọng sẽ giúp ích cho cháu.”
Cố Xuân vui mừng c.h.ế.t đi được, Hà Tiểu Anh cũng là trạng nguyên thành phố, những thứ này đối với cô bây giờ là những bảo vật vô giá. Ban đầu cô còn cảm thấy lúng túng khi đến dự tiệc mừng của thím út, nhưng giờ lại nhận được cả thùng tài liệu này, cô hoàn toàn mở lòng.
Dường như cô giáo Quý cảm nhận được điều gì đó, Diệp Thu Thu và Cố Xuân đều là những học sinh chăm chỉ, tích cực. Cô mỉm cười nói với Cố Xuân: “Cố Xuân, năm nay cô làm chủ nhiệm ban 9, em vào ban 9 của cô, chúng ta cố gắng ba năm sau lại mang thêm một danh hiệu trạng nguyên về cho trường Nhị Trung nào.”
Cố Xuân ngượng ngùng, trạng nguyên đâu phải dễ mà thi đỗ như vậy, hiện tại cô vẫn chưa tự tin với bản thân, nhưng còn ba năm nữa, cô sẽ cố gắng.
Hiệu trưởng Viên ăn một nửa ở nhà họ Cố, sau đó sang nhà họ Liên bên cạnh, chúc mừng gia đình có một sinh viên đỗ đại học trọng điểm. Hiệu trưởng đích thân đến chúc mừng cũng giúp cân bằng tâm trạng bất mãn của Phù Nhị Hoa được đôi chút.
TBC
Hôm nay nhà họ Cố thật sự nở mày nở mặt, những chuyện tệ hại mà con dâu cả và con dâu thứ hai gây ra, cùng với một loạt biến cố như chia nhà, Cố Vệ Sơn gặp rắc rối, đã khiến gia đình bị người xung quanh cười nhạo hơn nửa năm, nhưng tất cả phiền muộn đó đều bị quét sạch bởi bầu không khí vui vẻ của bữa tiệc hôm nay.
Nhà có một trạng nguyên ai mà không ghen tị, Cố Trường Thịnh rất tự hào, ở bàn của các lãnh đạo và đồng nghiệp cũ, ông ấy cũng vô cùng hãnh diện. Đường Liên Tử bĩu môi, ông già này, xem ra sau này không dám chỉ trích con dâu út nữa rồi.
Sau khi Lưu Hồng Quân kết thúc ván bài trở về nhà, hôm nay bên nhà cũ tổ chức tiệc sao không ai gọi cô qua uống rượu, chẳng khác nào không coi cô là người nhà họ Cố nữa?
Lưu Hồng Quân tức giận không thôi, cô cũng chẳng muốn đi, sau này con gái cô cũng có khả năng thi được trạng nguyên thành phố, đến lúc đó, cô sẽ không mời bất cứ ai bên nhà họ Cố.
Trong nhà không có ai, Lưu Hồng Quân đành phải tự nấu cơm, năm nay Cố Xuân thi đỗ trường Nhị Trung, cô rất vui mừng nhưng lại lo lắng. Cô hy vọng con gái mình khi thi phân lớp có thể vào ban 9, ai cũng biết ban 9 là lớp chọn nhưng năm nay cô giáo chủ nhiệm ban 9 là cô Quý, liệu cô ta có cố ý làm khó con gái cô, gây chuyện nhỏ nhặt để không cho con gái cô vào ban 9 không?
Thấy Cố Xuân ôm một Thu Thung đồ về nhà, Lưu Hồng Quân hỏi ngay: “Hôm nay con đi đâu?”
Cố Xuân đáp lại: “Con ở nhà bà nội.”
Lưu Hồng Quân nổi giận, con bé chạy sang bên đó làm gì, “Hôm nay con đến nhà bà nội uống rượu mừng hả? Con tham ăn đến thế sao? Đi làm gì để bị họ nhìn khinh thường.”
Cố Xuân đang bận rộn sắp xếp lại những ghi chú mang về, không để ý đến mẹ mình, “Mẹ nói cái gì vậy, thím út tới đón con đi, thím còn tặng con một thùng ghi chú, có những ghi chú này, duy trì được top 100 của khối chắc không có vấn đề gì.”
Lưu Hồng Quân lập tức cảnh giác, “Con đừng để bị họ lừa, những ghi chú này đáng tin không? Làm gì có chuyện họ tốt bụng đến mức cho con ghi chú, không chừng là cố ý đưa cho con thử linh tinh để làm con tốn công vô ích, mẹ nghĩ tốt nhất nên đốt hết đi.”
Cố Xuân cúi xuống ôm chặt bảo vật của mình, giận dữ nói: “Mẹ điên rồi à, mẹ dám đốt ghi chú của con, con sẽ không nhận mẹ nữa.” Nghĩ một chút, cô vẫn không yên tâm, tâm trạng của mẹ bây giờ thật khó đoán, lỡ mẹ không để ý mà đốt mất thì sao?
“Hè này, con sẽ đến nhà bà ngoại.”
Lưu Hồng Quân tức điên, nhưng đến nhà ngoại cũng được, bà nói: “Con yên tâm, đừng sợ cô Quý làm khó dễ, nếu nhập học mà con không vào được ban 9, mẹ nhất định sẽ làm loạn đến mức cô Quý bị đuổi việc.”
Cố Xuân sắp ngất đi rồi, mẹ cô không phải cũng điên dại như Phùng Hà Hương chứ? Cô Quý còn chủ động muốn cô vào ban 9, còn khuyến khích cô ba năm sau cố gắng giành lại danh hiệu trạng nguyên cho trường.