Nhắc tới con gái, khuôn mặt của Mễ Khả thêm phần dịu dàng
Mễ Khả: "Tôi nói có thể cô không tin, khi Ôn Vãn biết tôi sắp kết hôn thì con bé rất vui, nó vẫn luôn hy vọng có người ở bên cạnh tôi."
Triệu Uyển Thanh lấy một ít khăn giấy đưa cho Mễ Khả, Mễ Khả cười cười xin lỗi, vội vàng lau nước mắt .
Bất cứ người mẹ nào nghe thấy con mình nói những lời như vậy, trong lòng đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
"Con bé nói không sai, con cái không thể luôn bên cha mẹ, sau này con bé sẽ có sự nghiệp, gia đình riêng, không thể ở bên cha mẹ cả đời được. Cô nên tìm nửa kia của mình, cùng nhau chung sống quãng đời còn lại."
Mễ Khả gật đầu.
Hai người đã lâu không gặp, gặp mặt nói chuyện cả một buổi chiều, đến tận khi buổi tối ăn cơm xong mới tan cuộc.
Lúc gần đi, Triệu Uyển Thanh nhận được thiệp mời kết hôn của Mễ Khả.
"Đến lúc đó tôi sẽ dắt cả gia đình theo!" Triệu Uyển Thanh nói khoa trương.
Mễ Khả cười: "Được đó, đưa cả nhà cô tới nhé, xem có thể ăn đến mức khiến tôi nghèo đi được không!"
"Ha ha ha".
Vào tháng 3, mùa xuân đang nở rộ trong thành đô, khắp nơi cây cối đều đ.â.m chồi nảy lộc.
Mỗi ngày Triệu Uyển Thanh đi làm đều có thể nhìn thấy khung cảnh căng tràn sức sống này, tâm trạng vui vẻ hơn không ít.
Đương nhiên, nếu công việc có thể khiến cô ấy bớt lo thì tâm trạng sẽ càng tốt hơn.
Hôm nay, lúc Triệu Uyển Thanh đi khám bệnh thì gặp một bệnh nhân là phú bà.
Phú bà dáng người hơi béo, cả người đeo không ít trang sức bằng vàng, rất khó để người khác không liên tưởng đến bốn chữ 'nhà giàu mới nổi'.
Đợi đến khi nghe được yêu cầu phẫu thuật thẩm mỹ của phú bà, Triệu Uyển Thanh càng cau mày hơn.
"Nâng trán, nâng mũi, làm đầy khuôn mặt, cắt mắt 2 mí, mở khóe mắt, rút ngắn nhân trung và làm đầy cằm", Triệu Uyển Thanh đếm đầu ngón tay.
Thật đáng khen, đây là trực tiếp đem toàn bộ thư mục phẫu thuật của bệnh viện liệt kê ra mà!
Phú bà đối diện gật gật đầu, hạ kính râm hàng hiệu xuống,"Đúng vậy, những thứ này tôi đều muốn làm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-723.html.]
Triệu Uyển Thanh hít một hơi sâu, không hề nghĩ ngợi mà đáp lại: "Không thể."
Phú bà đặt một cái túi để lên trên bàn, kéo khóa ra, lộ ra bên trong tràn đầy tiền,"Bác sĩ không cần lo lắng vấn đề viện phí, tôi có rất nhiều tiền!"
Triệu Uyển Thanh kiên nhẫn nói: Đây không phải vấn đề có tiền hay là không."
"Cô làm xong những thứ này, tôi có thể khẳng định cô không phải là chỉnh dung – mà là hủy dung."
Cô lật tờ đăng ký xuống, ngẩng đầu nói: "Cô Bạch đúng không, nếu như cô thực sự muốn chỉnh hình, đề nghị cô trước tiên nên làm rõ nhu cầu của bản thân. Nếu chính cô cũng không thể làm rõ ràng, vậy mời cô bỏ kính râm xuống, tôi có thể xem giúp cô"
Môi phú bà run nhẹ, càng lúc càng dữ dội, cuối cùng ôm mặt khóc. Tôi chỉ muốn trông đẹp hơn thôi, sao ngay cả bác sĩ cũng từ chối tôi
"Ông trời bất công. Tôi số khổ quá mà..."
"Lớn lên khó coi là do tôi sai sao. Vì cái gì một cái hai đều phải như vậy đối tôi ô ô..."
Bạch Nguyệt khóc đến mười phần thương tâm đau khổ, khóc làm Triệu Uyển Thanh đều đơ ra ngốc.
Trong phòng quá mức ồn ào lớn, làm bác sĩ ở bên ngoài giật mình.
"Chủ nhiệm Triệu, có chuyện gì sao?" Một vị bác sĩ có lồng tốt bước vào hỏi thử.
Triệu Uyển Thanh khua tay,"Không có chuyện gì đâu, anh đi ra ngoài trước đi, đúng rồi, dời lịch trình của ngày hôm nay sang ngày mai hết đi."
Sau khi vị bác sĩ đó rời đi, Triệu Uyển Thanh mới đứng dậy khoá cửa lại.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt, lẳng lẳng an ủi cô ấy đang khóc, nghe hết những trách móc cô ấy kể ra.
Bạch Nguyệt cũng thật sự đã nhịn quá lâu, bây giờ có thể tìm được một người ngồi an ủi, nghe cô ấy kể lễ, giống như bắt được cộng rơm cứu mạng, không bao giờ muốn buông tay ra.
"Bác sĩ Triệu, lòng tôi khó chịu. Tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ."
"Bác sĩ Triệu, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi cũng không biết bây giờ nên làm như thế nào cho tốt".
DTV
Triệu Uyển Thanh vuốt dọc sống lưng cho cô ấy, rồi lại rót thêm cốc nước: "không có chuyện gì đâu, cứ từ từ nói."
Bệnh nhân phải có sự tin tưởng nhất định với bác sĩ.
Nếu ngay cả cơ sở cơ bản nhất là sự tin tưởng cũng không có, bệnh nhân là sao có thể an tâm để bác ĩ đó chữa bệnh?