Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 658

Cập nhật lúc: 2025-03-31 12:03:11
Lượt xem: 1

Sau khi về đến nhà, Màn Thầu còn đang muốn nói chuyện về kì thi của mình thì Đoàn Tử và Thang Viên lại muốn xem mẹ mua quà gì về cho mình, ba đứa trẻ vừa chạy đến bậc thềm phòng ngủ, đã bị cha ruột đóng cửa ầm một tiếng, ngăn lại ở bên ngoài.

Trong phòng vọng ra giọng nói uy nghiêm và bình tĩnh của cha: "Đều chơi cả ngày rồi, nhanh về phòng đọc sách đi, cha và mẹ mấy đứa có chuyện quan trọng cần nói."

Ba đứa trẻ quay mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau hai chữ: không tin.

Cách cánh cửa, bên trong rất nhanh truyền đến âm thanh ô ô ưm ưm, trong sự kìm nén còn mang theo một chút đau đớn, trong đau đớn còn mang theo một chút sung sướng?

Đoàn Tử cau mày, suy nghĩ nói: "Mọi người nói xem, có phải ba muốn chiếm quà của chúng ta hay không?"

Thang Viên cũng trầm tư nói: "Hình như là vậy, nhất định là do ba muốn độc chiếm, mẹ không cho, cho nên mẹ mới tức giận kêu ô ô như vậy!"

Nói xong, cô nhóc ngây thơ muốn vươn tay đẩy cửa xông vào đòi lại công bằng cho mẹ mình.

"E hèm." Khuôn mặt của Màn Thầu đỏ bừng, vươn tay tóm lấy cái tay đang muốn hành động của em trai em gái mình.

DTV

"Anh đều nghe hết rồi, ba mẹ thực sự đang nói chuyện quan trọng, chúng ta đi trước đi." Nói rồi, tay trái cậu bé nắm lấy Đoàn Tử, tay phải ôm lấy Thang Viên, cưỡng ép kéo hai đứa trẻ rời đi.

Trong phòng, trong không khí toát ra sự nóng bỏng, mãi một lúc lâu sau mới ngừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-658.html.]

Cả người Triệu Uyển Thanh mềm như bún nằm úp trên giường, mái tóc đen dày xõa tung trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, khiến cho làn da của cô trông càng mềm mịn trong suốt hơn.

Cô thở hổn hển mấy cái, kéo chăn đắp lên người mình rồi mới quay người lại véo cánh tay của người đàn ông bên cạnh một cái.

"Anh đó, lớn tuổi như vậy rồi, còn không biết tự chăm sóc bản thân, thật sự cho rằng bản thân vẫn còn là thanh niên 18 tuổi sao?"

Lâm Thiệu Hoa nghe được giọng điệu óan giận của người phụ nữ, đột nhiên mở mắt ra, quay người lại đè lên người cô.

"Cô vợ nhỏ của anh đang chê anh già rồi vô dụng đúng không? Thế thì anh phải cố gắng cứu vớt mặt mũi của mình một chút mới được..."

Tay của người đàn ông vươn về phía chiếc chăn mỏng trên người của Triệu Uyển Thanh, khiến cô sợ đến mức vội vàng túm chặt, cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, em sai rồi, anh mới 18 được chưa? Anh vẫn là chàng trai trẻ đầy sung sức được rồi chứ?!'

Cô vốn dĩ đã mệt mỏi cả một chặng đường, nếu lại thêm một lần nữa, thì e rằng ngày mai cô sẽ không dậy nổi.

Lâm Thiệu Hoa dừng lại, tia sáng trong mắt ám ám, cuối cùng vẫn buông tha cho cô.

Không cần bị lăn qua lăn lại, tất nhiên có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện.

Đầu tiên Triệu Uyển Thanh kể cho Lâm Thiệu Hoa nghe những gì cô đã trải qua trong một tháng ở Thượng Hải, khi nhắc đến tên giám đốc thất hứa của cửa hàng bách hóa, trên mặt cô hiện lên sự tức giận, rõ ràng là cơn giận này vẫn chưa được xả ra hết.

Khi nói đến sự nổi tiếng khắp thành phố của Amanda sau khi quảng cáo được phát sóng, khuôn mặt của cô tràn đầy sự phấn khích và thỏa mãn không sao kìm nén được.

Loading...