Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 557
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:12:32
Lượt xem: 3
"Tiểu nha đầu đáng c.h.ế.t này! Còn không phải là đồ quê mùa đến từ nông thôn sao? Ở đây lại còn khoe mẽ với tôi ư? Mua một cái nhà mà hết chọn đông lại chọn tây, ngay cả năm vạn cũng không thể lấy ra mà còn định ở lại thủ đô sao? Có rắm mau thả đi! Tốt nhất là các người mau cút về quê đi! Đừng ở lại đây làm ôi nhiễm người kinh thành chúng tôi!" Người bán nhà chỉ vào mặt Triệu Uyển Thanh, rồi dùng giọng Bắc Kinh mắng lớn.
Lâm Thiệu Hoa đứng dậy nắm lấy cổ áo anh ta,"Anh nói lại một lần nữa xem?"
Nếu lúc bọn họ mới đến thủ đô thì hẳn là không thể hiểu được hết hàm ý trong lời nói của người này.
Nhưng hai người đã ở Bắc Kinh hai năm rồi, rất nhiều chuyện cũng đã hiểu rõ.
Ví dụ như câu "Tiểu nha đầu đáng chết" kia, chính là câu chửi thề vô cùng thô tục.
Nha đầu có nghĩa là gì? Một cô bé chưa lấy chồng được gọi là nha đầu. Nhưng ngoài ra, người Bắc Kinh gọi mấy cô gái chuyên làm chuyện mua vui cho người khác cũng là nha đầu.
Từ này cũng có nghĩa là đứa nhỏ không biết thân phận cha mẹ là ai, cũng như là đang nói người đó là tạp chủng vậy.
Triệu Uyển Thanh tức đến đỏ mặt, liền vén tay áo lên chuẩn bị xông lên dạy cho người đàn ông này một bài học.
"Hừ, người từ chỗ sa cơ thất thế nào mà dám ở đây tự xưng là người Bắc Kinh vậy?" một giọng nói bình tĩnh thanh thanh từ trong sân truyền ra.
Mấy người cũng theo tiếng nói nhìn lại... Là bà Từ.
Lúc này bà Từ đang ngồi trên chiếc xích đu trong góc vườn, nhẹ nhàng vừa đẩy nhẹ chiếc xích rồi vừa ăn điểm tâm, mắt cũng không hề nhấc lên mà chỉ liếc nhìn qua bên này.
Cảnh tượng này khiến cho người ta cảm thấy có một áp lực vô hình đè ép không thể nói ra lời được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-557.html.]
Thật ra bà Từ đã nghe được toàn bộ câu chuyện từ lúc bọn họ bắt đầu nói, chẳng qua vị trí xích đu bên này là góc khuất, nên mọi người không nhìn thấy được bà ấy mà thôi.
"Nói đi, tổ tiên của anh là gia tộc hào môn nào? Có mấy người tiến sĩ? Phú quý được mấy thế hệ? Hiện giờ ở Bắc Kinh có bao nhiêu gia sản?? Bà Từ xoa tay vừa nói vừa đứng dậy chậm rãi đi đến chỗ bọn họ đang ngồi.
Người bán nhà vẫn đang bị Lâm Thiệu Hoa nắm lấy cổ áo, siết chặt yết hầu của anh ta, bên kia thì lại phải đối mặt với mấy câu thẩm vấn xảo quyệt của bà Từ, do vậy mà gương mặt của anh ta lập tức đỏ lên, thậm chí còn lan xuống tận lỗ tai cùng với cổ.
"Bà, bà, bà... Bà là ai? Bà quản nhà tôi là gia tộc nào làm gì? Nhà bà thì được mấy người tiến sĩ?" Người bán nhà chột dạ chỉ vào bà Từ nói.
Bà Từ xoa mái tóc bạc nói,"Tổ tiên của tôi là Từ gia ở Kim Lăng, một trăm năm trước tổ tiên mới di dời đến thủ đô làm quan, từ đó bốn đời nhà tôi đều ở đây, đời nào cũng có tiến sĩ, tính từ thời kỳ ở Kim Lăng thì Từ gia chúng tôi có không dưới sáu vị, hiện giờ ở thủ đô có bao nhiêu mặt bằng hả, có chín dinh thự, tòa nhà nhỏ thì có khá nhiều..."
"Mới vừa nghe anh nói tứ viện trong nhà muốn bán với giá bốn vạn rưỡi sao?"
"Một tứ hợp viện mà muốn bán bốn vạn rưỡi, không biết xấu hổ sao? Diện tích cũng chỉ như vậy, hay là lấy lý do nó nằm ở đằng sau của hoàng thành?"
"Không có thực lực thì đừng giả làm người mập ăn nhiều, anh cho rằng là người thủ đô thì có quyền kiêu ngạo sao? Trên thực tế anh mới chính là người khiến người thủ đô chúng tôi bị sỉ nhục!"
"Hai người trước mặt anh chính là những học sinh giỏi giang của Thanh Hoa, Bắc Đại, đây mới chính là người mà thủ đô muốn nhận..."
Bà Từ hùng hồn nói, lời nói ra vô cùng trôi chảy như là một vị ca sĩ đang xướng ca vậy.
DTV
Tứ hợp viện ầm ĩ đã sớm khiến mọi người xung quanh chú ý, trong phút chốc ngoài cửa chật kín người hàng xóm xung quanh vây xem.
Người bán nhà bị nói, bị nhiều người vây nhìn như vậy thì vô cùng nhục nhã, anh ta cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Lâm Thiệu Hoa, sau đó đẩy đám người đang nghe chuyện ra đi về.