Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 539

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:41:13
Lượt xem: 3

Chuyến xe bắt đầu từ phía nam, chở hai người họ đến tận phía Tây nam Trung Quốc.

Sau khi xuống tàu, Triệu Uyển Thanh vừa kéo tay Lâm Thiệu Hoa, vừa hít một hơi thật sâu, nói: "Anh ngửi thử xem, có phải ngay cả không khí cũng có vị cay không?"

Lâm Thiệu Hoa cũng phải bật cười trước những lời bông đùa này của cô, phối hợp ngửi thử, sau đó lắc lắc đầu.

Ba Thục, đất nước của tỉnh Tứ Xuyên- Nơi thoải mái nhất Trung Quốc.

Sau khi ra khỏi ga tàu hỏa, hai người đi đến nhà khách thuê phòng trước, sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Triệu Uyển Thanh liền nóng lòng muốn dẫn Lâm Thiệu Hoa ra ngoài tìm quán lẩu.

"Đến Ba Thục sao có thể không đi ăn lẩu được chứ?" Cô vừa nói, vừa nuốt nước bọt ừng ực.

Từ khi đến đây, cô còn chưa từng ăn thử món lẩu Tứ Xuyên-Trùng Khánh chính hiệu đâu, hiện giờ chỉ nghĩ thôi cũng đã thèm chảy nước miếng rồi.

Lâm Thiệu Hoa chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn như con mèo này của vợ mình, cho nên cũng đi theo cô.

DTV

Nhưng khi hai người họ đi dạo trên đường phố, đi qua đi lại mấy con phố, cũng không thể tìm thấy được một cửa hàng lẩu nào!

"Tại sao ngay cả một cửa hàng cũng không có vậy? Người dân ở đây không phải thích ăn lẩu nhất sao?" Khuôn mặt Triệu Uyển Thanh tràn đầy thất vọng.

Lâm Thiệu Hoa nắm tay cô một cái, nhắc nhở nói: "Hiện tại vẫn đang là thập niên 1970."

Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ra.

Mặc dù học đều ở trên đất nước Trung Quốc, nhưng cũng không phải ai cũng có sự nhạy cảm về việc làm ăn buôn bán.

Người dân ở Dương Thành biết được sắp ban hành chính sở mở cửa, các quầy hàng nối đuôi nhau bày bán khắp đường phố.

Còn ở đây, mặc dù có các quán nhỏ, nhưng mà chưa có người trực tiếp mở cửa hàng...

Không có cửa hàng lẩu nào. Triệu Uyển Thanh buồn rầu vò đầu.

Hử? Không có cửa hàng lẩu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-539.html.]

Tứ Xuyên và Trùng Khánh đều chưa có cửa hàng lẩu, vậy thì chẳng phải là các nơi trên toàn Trung Quốc này cũng như vậy sao?!

Nếu không có cửa hàng lẩu thì cô có thể tự mở mà!

Một con đường thương nghiệp mới được bày ra trước mặt mình như thế này, khung cảnh mà Triệu Uyển Thanh nhìn thấy bây giờ chính là cảnh tượng hoành tráng khắp đường phố đều là cửa hàng lẩu trong tương lai...

Giàu rồi giàu rồi, lúc này cô thật sự lại sắp kiếm được một món hời lớn rồi!!!

"Chẳng lẽ đây chính là ánh sáng của nữ chính trong truyền thuyết sao..." Đi ra ngoài du lịch một chuyến cũng có thể phát hiện ra cơ hội làm giàu?!

Lâm Thiệu Hoa nghe cô vợ nhỏ của mình nhỏ giọng nói thầm,"Em đang nói gì vậy?"

Triệu Uyển Thanh cười: "Hì hì, không có gì..."

Không có cơ hội thưởng thức lẩu tại Ba Thục, Triệu Uyển Thanh buộc phải đến khách sạn quốc doanh cùng Lâm Thiệu Hoa. May mắn là khách sạn quốc doanh tại Ba Thục chủ yếu phục vụ món cay Tứ Xuyên, phần nào đó bù đắp cho tiếc nuối của cô không thể thưởng thức lẩu.

"Nói về ẩm thực Tứ Xuyên thì đầu bếp ở đây là chính tông đó." Ăn xong đi ra ngoài, Triệu Uyển Thanh còn cảm thán với Lâm Thiệu Hoa.

Cô không kìm nén được tưởng tượng về tương lai khi mở một cửa hàng lẩu riêng, chắc chắn sẽ không thể quên mời vài đầu bếp địa phương chất lượng ở đây.

Sau vài ngày du lịch ở vùng Ba Thục, tết Âm lịch cũng đã đến gần.

"Có lẽ nên mua vé trở về nhà rồi." Triệu Uyển Thanh buồn rầu nói.

Sau chuyến đi này, cô trải qua bi thương, đồng thời cũng cảm nhận được niềm vui của du lịch.

Khi sắp quay trở lại, cô có chút tiếc nuối về cảnh đẹp và sự tự do bên ngoài, nhưng đáng giá hơn cả vẫn là tình cảm gia đình.

Khi nghĩ đến ba đứa trẻ còn chờ ở nhà, dù có tiếc đến đâu cũng phải đặt xuống.

Lên chuyến tàu trở về quê hương, Triệu Uyển Thanh tựa vào cửa sổ, quét mắt nhìn một lượt cảnh vật ở Ba Thục lần cuối, bên cạnh cô, một bàn tay vươn tới nắm lấy tay cô.

"Sau này anh sẽ đưa em quay lại đây." Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp mà dịu dàng, anh biết lúc này cô đang rất tiếc nuối.

Triệu Uyển Thanh cười cười và nói: "Dạ."

Loading...