Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 534
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:40:21
Lượt xem: 3
"Làm phiền rồi ạ, cho tôi hỏi ở đây có hộ gia đình nào họ Triệu không?" Lâm Thiệu Hoa nắm bàn tay nhỏ trong tay, thay cô hỏi.
Người phụ nữ trẻ tuổi gật gật đầu,"Là nhà chúng tôi, hai người tìm nhà tôi có việc gì sao?"
Khi nói chuyện, trong phòng còn có một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay còn ôm một bé gái nhỏ,"Hai người là ai?"
Triệu Uyển Thanh ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Đây không phải nhà Triệu Phú Quốc sao?"
Người đàn ông nhíu mày,"Triệu Phú Quốc nào chứ? Tôi không tên là Triệu Phú Quốc! Hai người thật kỳ lạ..."
Người đàn ông ôm đứa trẻ , ra kéo người vợ vào nhà, trực tiếp đóng cửa lại.
Cửa nhà khép lại trong nháy mắt, Triệu Uyển Thanh giương mắt thấy được vào trong phòng, trên tường có treo một bức ảnh gia đình, người đàn ông trẻ tuổi, người phụ nữ trẻ, cùng với con gái của bọn họ.
Đây là ảnh gia đình.
Triệu Uyển Thanh giơ tay bưng kín đôi mắt, nước mắt dính ướt tay cô, tay áo cô, còn nhân tiện làm ướt luôn trái tim của cô.
Trước kia, nơi đó treo ảnh gia đình của ông bà...
Không thấy nữa rồi, tất cả đều không thấy nữa.
Ông bà nội, ông bà ngoại, bố mẹ, thật sự đều không tồn tại...
DTV
Một chút ngọn lửa cuối cùng trong tim cô giờ phút này đã tắt, sau này, vĩnh viễn cũng sẽ không sáng lên nữa.
Triệu Uyển Thanh không nhớ rõ cuối cùng mình đi ra khỏi tòa nhà này như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rõ cô bị Lâm Thiệu Hoa ôm lấy, một đường từ tòa nhà khóc trở về nhà khách khiến không ít người ở trên đường chú ý tới.
Ngày đầu tiên trở về quê hương là ngày giấc mơ tan biến của Triệu Uyển Thanh.
Ban đêm, cô mở to mắt không ngủ được, trong miệng lẩm bẩm: "Thiệu Hoa, em thật sự sẽ không còn được gặp lại ba mẹ sao..."
Đây là một thế giới hoàn toàn song song, mọi thứ vẫn như trước, nhưng lại xóa đi người thân của cô.
Lâm Thiệu Hoa nghiêng người qua, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay đặt ở bờ lưng mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ. Giống như là mẹ đang dỗ dành em bé, từng chút từng chút, mang đến cho người cảm giác an toàn khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-534.html.]
"Uyển Thanh, quá khứ đã không thể thay đổi, nhưng tương lai thì còn rất dài."
Triệu Uyển Thanh cọ cọ trước n.g.ự.c anh, cọ rớt trên má nước mắt.
"Em còn nhớ năm đó em sinh Màn Thầu không? Mọi người đều bê người em muống mang đi bệnh viện, kết quả là em trực tiếp sinh em bé ở sân luôn, anh chạy từ đồng về nghe nói rằng em sinh rồi mà anh hoảng sợ ..."
"Phụt ——"người con gái trong lồng n.g.ự.c anh phụt cười.
Cô cũng nghĩ tới, năm đó sinh Màn Thầu thật đúng là mọi người xung quang đều hoảng loạn cả lên, kết quả là cô khẽ cắn môi một cái đã sinh Màn Thầu ra rồi...
"Về sau em sinh Đoàn Tử và Thang Viên, mọi người đều phải đợi một lúc, thế mà hai đứa nhỏ này lại không chịu ra đời. Vừa ở bệnh viện trở về nhà, hai ngày sau em đã sinh hai đứa rồi..."
"Ha ha ha, đúng vậy, lúc đó anh còn xin nghỉ một tuần để ở cùng em, nhưng hai đứa nhóc này lại không chịu ra đời! Anh nói kỳ nghỉ đó không phải là vô ích rồi sao?"
"Màn Thầu khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, anh cố tình đưa con đi học, để đứa nhóc sợ tới mức không dám quấy rối..."
"Ha ha ha ha..."
"Thằng nhóc Đoàn Tử này còn cùng Thang Viên trộm đường đi bán, còn tưởng rằng chúng ta không biết, mấy đứa trẻ trong thôn đều bị thằng nhóc này lừa rồi..."
"Ha ha ha ha ha..."
Người đàn ông nói vài chuyện phiếm, làm Triệu Uyển Thanh cười haha.
Đợi đến khi anh nói về mấy đứa nhỏ xong, Triệu Uyển Thanh cũng ngừng cười, lẳng lặng ghé vào trong lòng n.g.ự.c anh.
Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài im ắng.
"Thiệu Hoa, những ngày về sau sẽ ngày càng tốt..."
Lâm Thiệu Hoa trước đây mà cô biết chưa từng nói nhiều như vậy.
Cô biết, anh đang dỗ dành cô, cho nên cố ý nói về mấy đứa nhỏ, để cô có hy vọng về tương lai, làm cô thoát khỏi sự mơ hồ hoàn toàn mất đi người thân ở kiếp trước.
Có những người, không bao giờ mở miệng nói một câu 'anh yêu em'.
Nhưng cô thực sự biết rằng, anh rất yêu cô.