Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 525

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:40:01
Lượt xem: 5

Triệu Uyển Thanh không biết rằng, cái thái độ này của cô vừa vặn lấy được lòng của Phạm Vệ Cương.

Người thật sự có quyền có thế có năng lực giống như Phạm Vệ Cương thì người có một chút ý xấu a dua nịnh nọt đều giống như người tàng hình ở trước mặt bọn họ vậy.

Mấy cái dạng người nịnh hót lấy lòng bọn họ đã gặp nhiều, người có thể thật sự ở trước mặt bọn họ không nịt nọt lấy lòng cũng không kiêu ngạo gây mất lòng, mới thật sự làm cho bọn họ cảm thấy coi trọng một chút.

Mục đích chính của chuyến đi này là Lâm Thiệu Hoa, nhưng mà nhìn thấy hậu bối ưu tú giống như Triệu Uyển Thanh thì ông ấy vẫn không kìm được lòng mà nói chuyện với cô thêm vài câu.

"Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể nói với Phạm Hòa Bình, nó có thể giúp bọn cháu cái gì thì cứ để nó giúp." Phạm Vệ Cương nhìn đứa con gái nhà mình đang ngồi ngây ngốc ở trên băng ghế dài, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một chút tức giận.

Đây chẳng lẽ chính là sự khác biệt của con nhà mình với con nhà người ta sao?

Cũng không khỏi cảm thấy có chút thảm ...

Triệu Uyển Thanh người ta cũng không lớn hơn con gái nhà mình mấy tuổi, nhưng cách đối nhân xử thứ, tính tính, cách xử lí, tu dưỡng cái gì cũng giỏi hơn con bé không ít ...

Phạm Vệ Cương càng xem càng tức, đành phải xua tay ý kêu Phạm Hòa Bình dẫn theo Triệu Uyển Thanh đi dạo một vòng quanh nhà, để Lâm Thiệu Hoa ở lại nói chuyện với ông.

Phạm Hòa Bình vừa kéo Triệu Uyển Thanh ra sân, cả người lập tức tràn đầy sức sống, trong đôi mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao,"Uyển Thanh, tớ kêu dì giúp việc đi siêu thị mua cực kì nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng ta thử đi xem dì nấu món gì ngon đi!"

Triệu Uyển Thanh quay đầu đưa mắt nhìn lại vào phòng trong, không biết Phạm Vệ Cương nói chuyện gì với Lâm Thiệu Hoa nữa...

Trong phòng, hai người đàn ông đều nhìn nhau, trong lòng đều biết được đối phương muốn nói gì.

Cao thủ so chiêu, không cần ba hoa giải thích quá nhiều làm gì.

Phạm Vệ Cương bắt đầu từ mấy bài luận văn của Lâm Thiệu Hoa viết trước, nói ông đồng ý với quan điểm về chính trị của anh, sau đó tung ra một đòn hiểm.

"'Chính sách mở cửa vừa ra, toàn quốc đều đang thảo luận, thậm chí một thôn tên là Hiểu Cương của tỉnh An Trung đã bắt đầu thăm dò lập giấy cam kết thực thi phân ruộng cho từng hộ gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-525.html.]

Lâm Thiệu Hoa lập tức cảm thấy hứng thú,"Đã có chỗ tự bắt đầu tìm hiểu? đổi sang phân ruộng cho từng hộ gia đình ... còn có cách tốt như vậy sao, có thể khiến nông dân tích cực tăng gia sản xuất."

Phạm Vệ Cương cười nhìn anh,"Thấy thế nào, có hứng thú đến đó nghiên cứu thử một phen hay không?"

Trong phòng lập tức rơi vào yên lặng.

Lâm Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt không giống như đang giả bộ cười của Phạm Vệ Cương, trong lòng có chút bất ngờ.

Từ khi đất nước tự tuyên bố mở cửa cho tới bây giờ, chưa từng thật sự bắt đầu thăm dò một lần nào.

Mà cái thôn Hiểu Cương này, chính là khu vực đầu não độc nhất của toàn bộ Hoa Quốc. Một mặt sở dĩ không có quản hành vi của bọn họ, đơn giản là vì cũng muốn thử xem bọn họ làm được gì, nếu thôn Hiểu Cương này thực hiện chính sách phân ruộng tới từng hộ gia đình có thể giải quyết vấn đề dân sinh no ấm hay là không.

Ngay bây giờ đây, Phạm Vệ Cương cứ như thế bày một cơ hội ngàn năm có một này ở trước mặt anh.

Nếu nắm bắt được, con đường thăng quan tiến chức của anh chỉ có lợi mà không có hại.

Vừa rồi nói chuyện cùng với Phạm Vệ Cương vài câu, Lâm Thiệu Hoa đã có thể cảm nhận được đây thật sự là một quan chức tốt.

Cùng chí hướng, nói chuyện hợp nhau.

"Vậy làm phiền ngài rồi." Lân Thiệu Hoa chân thành nhìn Phạm Vệ Cương.

Phạm Vệ Cương đứng lên, cười ha hả, vỗ vỗ vai anh,"Người trẻ tuổi, không cần cảm ơn tôi, trong tương lai còn rất nhiều người tự nguyện nâng đỡ dìu dắt cậu."

DTV

Lâm Thiệu Hoa nhìn ông làm động tác chỉ chỉ lên trời, cũng không quá để ý.

Bất luận là ai dìu dắt anh, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ rồi.

Không quên sơ tâm, nhớ kỹ sứ mệnh của mình.

Hai người nói chuyện cho tới khi cơm trưa là làm xong hết.

Loading...