Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:17:29
Lượt xem: 3
Trên đời này có rất nhiều loại tình cảm, cho dù là cha mẹ, là bạn bè hay là người yêu thì cơ sở quan trọng nhất để tạo nên đó chính là tin tưởng.
Được người khác luôn kiên định, không chút do dự tin tưởng mình đúng là vô cùng quý giá.
"Nói linh tinh gì vậy, em là vợ anh, anh không tin tưởng em thì tin ai?"
Người đàn ông dùng ngón tay sạch sẽ lau nước mắt của cô, sau đó lại khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành hình cầu vồng, Thẩm Uyển Thanh cảm thấy, dường như gương mặt của anh đang phát sáng lên...
Mà ánh sáng này, lại chiếu lên người cô.
Ánh sáng này cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Tựa như trong phim điện ảnh, nam chính xuất hiện, khiến trái tim của nữ chính đập mạnh, cũng từ đây trong mắt hai người cũng chỉ nhìn thấy đối phương.
Kể từ khi chấp nhận chuyện kết hôn với Lâm Thiệu Hoa, trong lòng cô bắt đầu bị người đàn ông này xâm chiếm từng chút một, tựa như nuôi tằm, từng chút từng chút ăn sâu vào bên trong.
DTV
Nhưng cô vẫn luôn có điểm mấu chốt của mình, điểm mấu chốt này như cái bụng của chó nhỏ vậy.
Cô yêu anh, nhưng không có nghĩa là cô giao toàn bộ cho anh, chia sẽ toàn bộ bí mật của mình cho anh biết.
Trước kia, cô luôn dùng lý do này để lừa gạt chính mình.
Nhưng làm, ở giây phút này, triệu Uyển Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cô cảm thấy mình không có cách nào để tự lừa gạt mình nữa.
Đâu chỉ là tự mình lừa gạt mình, mà cô còn lừa gạt cả anh nữa.
Chỉ là anh đều biết, đều hiểu, nhưng anh nguyện ý không nói gì...
"Thiệu Hoa, anh có muốn biết em..." Người phụ nữ từ từ buông người đàn ông ra, đôi mắt thanh khiết nhìn vào anh có chút mong đợi, nhưng lại càng nhiều hơn sự khẩn trương, thấp thỏm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-502.html.]
Lâm Thiệu Hoa nhìn cô nhưng không nói gì.
Giờ phút này, Triệu Uyển Thanh đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Cô xốc chăn đứng dậy, sau khi đeo giày xong thì liền kéo anh ra cửa.
Hai người vội vàng ra ngoài khiến mẹ Lâm đang cầm xẻng nấu ăn cũng phải chạy ra hô lớn,"Muốn đi đâu? Sắp ăn cơm rồi, mau về nhé!"
Triệu Uyển Thanh lôi kéo Lâm Thiệu Hoa đi vào nhà vệ sinh của tứ hợp viện, sau khi xác định là không có ai thì mới kéo anh vào trong không gian...
Không gian không ngừng mở khóa, ngoại trừ đồ đạc còn có một số dụng cụ mà Triệu Uyển Thanh thu vào lúc ban đầu, phía bên kia...
Bầu trời trong xanh, cỏ tươi tốt, đất đai phì nhiêu. Rất nhiều động vật đang chạy trên mặt đất, tạo thành một đoàn, nhưng cũng có một số tự mình chơi, có sinh vật thì khát nước tự mình đi đến bên suối nhỏ uống nước. Cách đó không xa là mười sáu miếng đất phì nhiêu sáng rực, bên trong là một loại thực vật rậm rạp tươi tốt. Bên cạnh là một cái ao, bên trong có rất nhiều cá chép đang nhảy nhót, thậm chí có con còn cong đuôi như là đang chào hỏi người vậy...
Triệu Uyển Thanh lôi kéo Lâm Thiệu Hoa đi vào bãi cỏ, rồi chỉ vào một mảnh đất như là thế giới thu nhỏ vậy,"Đẹp không?"
Lâm Thiệu Hoa nắm chặt lấy tay cô, tầm mắt chậm rãi nhìn phong cảnh bốn phía, gật đầu nói: "Đẹp."
Triệu Uyển Thanh dẫn anh đi tham quan khu vực công năng của không gian, khi cả hai đi qua bãi cỏ thì ánh mắt anh liền dừng lại ở số đồ nội thất hiện đại đặt ở một bên.
"Đây đều là của em sao?" Anh hỏi.
Triệu Uyển Thanh biết, giờ phút này đã tới.
Rốt cuộc đã đến lúc cô phải thẳng thắn nói ra...
Trong lòng không ngừng cổ vũ, cô nói,"Là của em, không phải của cô ấy."
Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn cô, Triệu Uyển Thanh cũng nâng mắt nhìn anh,"Như anh đã thấy, vợ trước của anh đã không còn tung tích, người đứng cạnh anh hiện giờ chính là Triệu Uyển Thanh, người hiện đại, đến từ vài thập niên sau này.