Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:13:27
Lượt xem: 1

Cha Lâm là Lâm Mãn Điền không phải hi sinh trên chiến trường, mà là c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe cộ vào mười năm trước.

Ở những năm đó, các phương tiện đều rất lạc hậu, tài xế gây ra vụ tai nạn thì bỏ trốn, khiến phần đùi của Lâm Mãn Điền là vết thương mới chồng vết thương cũ, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã c.h.ế.t vì mất quá nhiều máu.

Chuyện này đối với toàn bộ nhà họ Lâm là một đòn đả kích rất lớn, đặc biệt là mẹ Lâm.

Bà vẫn luôn nhận định trong lòng rằng, nếu không phải năm đó chồng của bà bị thương trên chiến trường, có thể lúc xảy ra tai nạn còn có một con đường sống.

Tiểu Lâm nghe tiếng khóc xen lẫn lời kể lể của mẹ mình, tâm trạng như rơi xuống vực sâu.

Một bên là chí hướng của cha gửi gắm, một bên là nước mắt của mẹ mình, Tiểu Lâm không biết nên lựa chọn như thế nào cho đúng...

Trong phòng chính, sau khi ông cụ Lâm với bà cụ Lâm biết chuyện cũng im lặng không nói lời nào.

Bà Cụ Lâm lau khóe mắt, muốn nói chuyện gì đó nhưng lại nghẹn không nói ra được.

Còn ông Cụ Lâm thì ngồi xổm một mình ở cửa hút thuốc.

Qua ngày hôm sau, ông cụ Lâm kiền kêu mẹ Lâm và cháu trai của mình đến nhà chính.

"Muốn gia nhập quân ngũ sao?" Ánh mắt ông cụ Lâm nặng nề nhìn cháu trai mình.

Chỉ vừa chớp mắt thôi, cháu trai nhỏ nhất từ khi nào đã lớn đến như vậy rồi...

Ông nhìn kĩ tướng mạo với thân hình của cháu trai, phảng phất như con trai út của ông năm đó đang đứng trước mặt ông.

Năm đó, con trai út của ông nhìn bộ đội đang đi diễu hành giơ cao tấm biểu ngữ trên xe, về nhà liền cười hì hì kể cho ông nghe: "Cha, gia nhập quân ngũ, vinh quang vô hạn, con muốn đi báo danh tham gia!"

Lúc đó ông không hề ngăn cản, bây giờ ... chẳng lẽ bắt ông ngăn cản cháu trai mình?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-461.html.]

Tiểu Lâm khi nghe được câu hỏi của ông nội mình, vô thức gật đầu theo bản năng. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mím môi sắp khóc của mẹ mình đang ngồi một bên thì cậu lại ngay lập tức lắc đầu.

Hai hành động nhỏ này của cậu đều rơi vào mắt của ông cụ Lâm, ông già như ông còn cái gì không hiểu nữa.

"Vậy thì đi đi. Gia nhập quân ngũ, là vinh quang vô hạn, đàn ông nhà họ Lâm chúng ta đều không phải loại hèn nhát!".

Ông cụ Lâm đã đồng ý, chuyện này cứ như thế được quyết định.

Ông bảo cháu trai đi ra ngoài trước, rồi lại nhìn mẹ Lâm mặt đẫm nước mắt không phân biệt rõ hai hàng lệ nữa nói: "Con dâu, con đừng trách cứ cha tàn nhẫn. Nếu lão tam còn sống, chuyện ngày hôm nay nó cũng sẽ không ngăn cản."

Mẹ Lâm nghe xong càng khóc to hơn.

"Đất nước lớn như thế này, nhà con không muốn gia nhập quân ngũ, nhà người khác cũng không muốn gia nhập quân ngũ, ai ai cũng đều không muốn cầm súng, tất cả đều không muốn ra chiến trường, vậy thì ai bảo vệ tổ quốc? Thằng nhóc Thiệu Tư còn trẻ, người trẻ tuổi phải mạnh dạn thực hiện hoài bão của bản thân, năm đó cha cũng nói với thằng ba như vậy. Nó ở trên chiến trường, mặc dù cận kề cái c.h.ế.t đâu đâu cũng là cửa tử, nhưng thằng ba chưa từng hối hận vì quyết định của mình."

"Cho thằng bé đi đi."

Mẹ Lâm nghẹn ngào một hồi, cố nuốt nước mắt vào trong,"Cha, con biết rồi ..."

DTV

Sau khi tiễn con dâu thứ ba của mình đi, ông cụ Lâm thở dài, nhìn về phía bà cụ Lâm hỏi: "Bà có phải muốn trách tôi quá mức vô tình không?"

Bà cụ Lâm lau nước mắt trên mặt, nói: "Trách ông làm gì?" Lão tam nhà mình vẫn luôn là niềm tự hào của tôi ..."...

Bắc Kinh.

Sau khi có kết quả cuộc thi cấp thành phố, Triệu Uyển Thanh lại bắt đầu đi tham gia cuộc thi cấp quốc gia.

Đi được tới bước này, đây đã là cuộc đọ sức của những sinh viên tài năng xuất sắc nhất của Hoa Quốc.

Không hổ là kì thi cấp quốc gia, độ khó của toán học tăng lên rất nhiều, Triệu Uyển Thanh thi xong cũng không dám chắc chắn đạt được thành tích sau khi thi.

Cấp độ khó của Tiếng Anh cũng được nâng lên rất nhiều, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi Triệu Uyển Thanh có thể tiếp nhận được.

Loading...