Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 439

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:38:30
Lượt xem: 7

Trong đầu cậu ấy, trước kia mọi người đều cùng sống ở một chỗ, lại còn đều là người dân quê nên không ai kém ai. Nhưng giờ người ta mới xuống phía Nam, ngay lập tức đã tạo khoảng cách rõ rệt với những người chân lấm tay bùn như cậu ấy rồi.

Xem việc kinh doanh của người ta tốt thế kia, hẳn là kiếm được không ít tiền rồi!

Triệu Nhị cười cười, hào phóng nói: "Anh có thích món nào không? Tôi bán giá sỉ cho anh."

DTV

"Việc nào ra việc đó, việc này không thể để anh chịu thiệt thòi..."...

Hai người ăn xong bữa liền vội vàng trở lại, đổi ca để Bao Đại Đầu đi ăn cơm, Lâm Nhị và Triệu Nhị bắt đầu bán quần áo ở sạp hàng.

Lần này, Triệu Nhị và Bao Đại Đầu là lần đầu tiên mở quầy bán quần áo ở tỉnh khác, mặc dù mẫu mã không nhiều nhưng ở tỉnh lị nên vẫn bán rất tốt.

Từ hơn 10 giờ trưa cho đến bây giờ, chưa đến ba tiếng đã bán hết phần lớn quần áo, tính theo lợi nhuận thấp nhất là 1, 5 đồng mỗi món thì ít nhất họ đã kiếm được vài trăm đồng!

Chuyến này có thể ngang bằng doanh thu của Triệu Nhị bán hàng trong một tháng!

Sau chuyến này, lòng tin của Triệu Nhị vào loại hình kinh doanh này càng thêm chắc chắn, từ bây giờ cậu ấy sẽ bám nghề đến chết!

Bao Đại Đầu ăn xong trở về, cùng Triệu Nhị bắt đầu thu dọn đồ đạc, người lái xe tải đã sắp phải quay về nên họ cũng không còn nhiều thời gian, phải nhanh chóng thu thập đồ đạc để cùng theo trở về.

"Còn bao nhiêu món không bán được?" Bao Đại Đầu một bên đếm tiền, một bên hỏi Triệu Nhị đang đóng gói quần áo.

Triệu Nhị nói: "Anh Đại Đầu, chỉ còn một ít thôi, một mình tôi cũng mang được."

Nói xong, cậu ấy còn lấy ra cái váy caro hồng trắng cuối cùng từ gian hàng, đặt vào lòng Lâm Nhị và nói: "Người anh em Thiệu Tùng, chiếc váy này tôi tặng cho anh, gia đình chị hai tôi ở Bắc Kinh xa xôi, ít nhiều gì mọi người ở nhà cũng giúp chị ấy trông coi cửa hàng, tôi không nói nhiều lời cảm ơn nữa, chiếc váy này coi như là tôi tặng cho anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-439.html.]

"Anh thật là khách sáo quá, vợ chồng anh chị ấy không ở đây, chúng tôi giúp một chút việc nhà thì cũng không phải là việc gì đáng để nói. Đồ này anh cầm về đi, anh còn phải kinh doanh nữa, sao tôi có thể nhận đồ của anh một cách vô cớ như vậy được chứ?" Lâm Nhị nhanh chóng trả váy lại.

Hai chàng thanh niên cao lớn đứng ven đường vì một chiếc váy mà đẩy qua đẩy lại tạo thành cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Bao Đại Đầu ngồi đếm tiền ở kế bên không thể chịu được nữa, anh ta liếc mắt sang túi quần áo còn lại, sau đó nhìn Lâm Nhị, một ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu anh ta.

"An tử, vậy thế này đi, chúng tôi sẽ không mang những món đồ này trở về, mang đi mang lại cũng phiền phức. Cậu đếm xem túi này còn lại bao nhiêu chiếc, cứ giao toàn bộ cho anh trai này, anh ta tự dùng hoặc bán lại cũng không lỗ." Bao Đại Đầu nhìn Triệu Nhị.

Triệu Nhị hơi bất ngờ, ngay lập tức nói: "Hả, ý tưởng này không tệ."

Cậu ấy quay sang Lâm Nhị, hỏi: "Thiệu Tùng, anh dám không? Dám thì tôi sẽ giao toàn bộ túi quần áo này cho anh, anh có thể mang trở về khu Hoàng Nguyên bán hoặc mang về huyện Cao Điền bán, đều không lỗ!"

"À? Sao?" Lâm Nhị lúng túng.

Cậu ấy không biết tại sao Triệu Nhị lại đột nhiên giao toàn bộ quần áo cho cậu ấy.

Cậu ấy cũng có thể bày sạp bán đồ như vậy?

Không, không được, mở quầy cần phải biết nói chuyện, cũng phải biết tính toán tốt, cậu ấy không thể...

Phải ứng đầu tiên của Lâm Nhị là phủ nhận chính bản thân mình, sau đó đột nhiên cậu ấy nhớ lại cảnh chen chúc đông người trước quầy bán đồ hồi nãy.

Nhưng... bán quần áo thật sự là rất lời, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã kiếm được nhiều tiền...

Hay là thử xem?

Loading...