Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:38:19
Lượt xem: 7

Lúc này hai người đã vứt hết chuyện quần áo, lập tức chạy nhanh đến phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm là phòng học gần nhất ở tầng này, bên cạnh là cầu thang, bên cạnh cầu thang là một phòng chứa đồ vật thí nghiệm phế thải.

Lúc Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình chạy đến thì nhìn thấy một sinh viên nữ đang kéo lấy cái rương, chuẩn bị đi xuống bậc thang.

Trong rương này... Không phải là mấy miếng hành tây làm thí nghiệm trong phòng vừa rồi sao?

Sinh viên nữ kia nghe thấy có người đi đến cũng vội quay đầu lại, gương mặt cô ấy hoàn toàn luống cuống.

"Lưu Lan?" Triệu Uyển Thanh hoảng hốt thốt lên.

Phạm Hòa Bình nhìn sinh viên nữ này khá quen mắt, bây giờ còn nghe Triệu Uyển Thanh gọi tên, cô ấy lập tức nhớ đến người này chính là sinh viên cùng chuyên ngành với Triệu Uyển Thanh.

Thế này đúng là rất lúng túng.

Lưu Lan bị bắt tại trận, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, cô ấy nhìn Triệu Uyển Thanh nói: "Tôi... Tôi thấy nếu vứt đi tất cả hành tây này thì rất đáng tiếc nên muốn... Muốn lấy về... Tôi biết làm như vậy là không đúng với quy định của trường học. Uyển Thanh, cậu giao tôi cho trường học đi!"

Vốn dĩ Triệu Uyển Thanh vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này nhưng đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt Lưu Lan giống như sắp bị đuổi khỏi trường, trong thoáng chốc đã hiểu rõ.

Thế nhưng với người phát hiện ra là cô mà nói thì chuyện này quá nhỏ.

Hành tây cũng không phải vật quý giá gì, hơn nữa còn là đồ vứt đi nên giá trị càng bị giảm bớt.

Lưu Lan muốn mang nó về, nếu ở hiện đại, chỉ cần nói với giáo viên một tiếng là có thể.

Nhưng nơi này lại khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-433.html.]

Mặc dù quốc gia đã mở cửa cải cách nhưng luật pháp và phong tục vẫn tương đối bảo thủ.

Việc làm này của Lưu Lan có thể nói là nhỏ, cũng chỉ làm trái quy định của nhà trường nhưng nếu nói to thì có thể gọi là trộm cắp.

Triệu Uyển Thanh còn chưa lên tiếng, Phạm Hòa Bình ở phía sau đã phát biểu: "Đồng chí Lưu Lan, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, chuyện này cũng chẳng có gì lớn."

Triệu Uyển Thanh nghiêm túc nói: "Lưu Lan, những hành tây này đều là đồ vật sau khi đã thí nghiệm, sở dĩ trường học muốn thu lại để xử lý là vì cậu hoàn toàn không thể biết được sau khi nó ra khỏi phòng thí nghiệm, nó sẽ mang theo vi khuẩn gì."

Lúc này Lưu Lan mới ý thức được hành động của mình rất ngu ngốc, trong lòng vô cùng hối hận.

Cô ấy chỉ muốn mạo hiểm mang số hành tây này về cho gia đình mình có thêm đồ ăn... Không ngờ muốn làm chuyện tốt lại trở thành việc xấu, quan trọng nhất là còn làm hủy tiền đồ của mình...

Triệu Uyển Thanh nhìn dáng vẻ tự trách của cô ấy thì nhẹ nhàng nói: "Cậu trả hành tây về lại vị trí cũ đi, tôi và vị bạn học nữ này sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu. Thế nhưng cậu phải đảm bảo không được có lần sau, cậu có làm được không?"

Phạm Hòa Bình nghe thấy mình được thần tượng hỏi là "vị bạn học nữ", cảm giác giống như vừa được tiếp máu...

Thậm chí thần tượng của cô ấy còn chưa biết tên cô ấy...

"Ừm, tôi sẽ không ra ngoài nói bậy, cậu yên tâm!" Cô ấy cũng bảo đảm, nói.

DTV

Ban đầu Lưu Lan còn nghĩ rằng mình sẽ bị trường học xử lý, thậm chí còn bị người của đồn công an đưa đi nhưng không ngờ Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình đều đồng ý tha cho cô.

Trong mắt cô ấy đã chứa nước mắt nóng hổi, Triệu Uyển Thanh chờ nhân viên công tác đến thu cái rương phế phẩm thí nghiệm đi rồi, lúc này cô mới yên tâm rời đi.

Lưu Lan ra khỏi trường học, đi trên đường mà như hồn bay phách lạc, đi thẳng đến một quán ăn nhỏ.

"Mẹ Lan Tử à, nhanh chóng kéo hết đất này đi, còn bát trong nhà bếp nữa, động tác nhanh lên một chút! Thật sự cho rằng con gái là sinh viên Bắc Đại là có thể hưởng phúc sao? Số của chị là cả đời lao lực, phải siêng năng làm việc mới là đúng.

"Nuôi hai mẹ con chị ăn uống chùa, sau này Lan Tử nhà chị phải ghi nhớ ân huệ chú ba nhà nó! Chị đã nghe chưa?"

Loading...