Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 362

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:30:36
Lượt xem: 3

Khương Mỹ Ni thoát khỏi sự kiềm chế, cô ta lùi sang một bên, vuốt cổ tay mình, không còn dám chống lại Triệu Uyển Thanh mà chình về phía Lâm Yến đang đứng sau lưng Triệu Uyển Thanh, hung ác nói: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, mày còn trốn ở đó làm gì? Mau lăn về đây cho tao!"

Lâm Yến bị tiếng rống này làm cho sợ hãi, cơ thể nhỏ bé của cô bé rung lên bần bật, nước mắt không ngừng trào ra.

Khương Mỹ Ni lại quát: "Đây là... Đây là chuyện nhà tôi, tôi dạy dỗ con của tôi... Các người đừng xen vào!"

Ánh mắt cô ta né tránh, không dám nhìn thẳng Triệu Uyển Thanh nhưng tiếng quát vẫn rất có lực.

Ban đầu Chu Hồng Anh cũng muốn dạy dỗ Khương Mỹ Ni vài câu, kết quả lại bị câu này của cô ta ngăn lại, Chu Hồng Anh cũng khựng lại không biết nên nói gì.

Đúng vậy, chuyện này không phải chuyện nhà mình.

Tuy họ không vừa mắt người chị em dâu này nhưng kia là con của người ta.

"Bà cố, thím ba lại đánh Yến Tử rồi!"

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng nói của mấy đứa bé, cộng thêm tiếng bước chân của chúng.

Đoàn Tử dẫn đầu chạy về phía này trước tiên, dẫn theo Thang Viên, Lâm Tú và Lâm Lượng đã vây quanh Lâm Yến, ngửa mặt trừng mắt nhìn Khương Mỹ Ni.

Phía sau cùng là Màn Thầu đang đỡ bà cụ Lâm, hai người bước không nhanh không chậm đến.

Quải trượng của bà cụ Lâm gõ từng tiếng xuống mặt đất, khí thế vô cùng, vừa nhấc mắt đã nhìn hết xung quanh nơi này, sau đó đứng ngay giữa sân.

Màn Thầu buông bà cụ Lâm ra, ung dung đi đến trước mặt Lâm Yến, hỏi: "Yến Tử, thím ba vừa mới đánh em à?"

Lâm Yến ngẩng đầu nhìn anh cả cao hơn cô bé một cái đầu, cô bé khẽ gật đầu theo bản năng nhưng sau đó đã nhanh chóng lắc đầu: "Không có... Không có..."

Giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-362.html.]

DTV

Nghe thấy càng thêm đáng thương.

Bà cụ Lâm nhìn qua Lâm Yến, lại nhìn về phía Khương Mỹ Ni, cau mày nói: "Chỉ có nhà các người là suốt ngày cãi nhau, không hề có dáng vẻ một ngôi nhà! Đến cùng là có đánh không?"

Khương Mỹ Ni còn chưa kịp mở miệng ngụy biện thì Chu Hồng Anh đã cướp lời nói trước: "Làm sao lại không ạ? Lúc cháu đến đây, trong tay cô ta còn cầm cây củi lửa to thế này..."

Chu Hồng Anh duỗi tay miêu tả cây củi kia to bao nhiêu: "Đuổi đánh Yến Tử trong sân này."

"Tôi... Tôi đánh nó là vì... Vì nó không nghe lời!" Khương Mỹ Ni vội la lên.

Bà cụ Lâm cũng lười nghe cô ta giải thích, bà ấy đã kéo tay Lâm Yến, vén tay áo cô bé lên nhìn, quả nhiên trên cánh tay đã có mất vết xanh tím đan xen nhau, kéo ống quần lên cũng thấy mấy vết ngắt, véo, lỗ tai đã đỏ bừng.

Bà cụ Lâm vừa nhấc mí mắt lên, vung quải trượng trong tay mình, đập mạnh xuống, mạnh đến mức Khương Mỹ Ni không nhịn được run lên.

"Cái thứ phá nhà! Lương tâm cô bị chó tha đi rồi! Cô nuôi con mình như thế sao? nhà họ Lâm chúng tôi không dám cần hạng cháu dâu thế này đâu! Hôm nay cô lập tức thu dọn đồ đạc cút về nhà mẹ đẻ cho tôi! Lập tức cút đi!"

Bà cụ Lâm nổi bão, Khương Mỹ Ni sợ hãi ngây người.

Bảo cô ta quay về nhà mẹ đẻ?

Vậy bước tiếp theo chẳng phải bắt cô ta ly hôn sao?

Bình thường Khương Mỹ Ni hung dữ nhưng đến lúc nói đến ly hôn, cô ta vẫn rất sợ hãi.

Tuy cái nhà này có lắm chỗ không tốt nhưng cô ta ở chỗ này tối thiểu cũng không cần làm việc, nếu bị ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, cô ta có thể được gả đến gia đình tốt thế này không còn chưa nói, sau khi cưới có thể tiếp tục không cần đi làm không?

Khương Mỹ Ni càng nghĩ càng sợ hãi, lúc này lập tức cầu xin bà cụ Lâm tha thứ.

Gương mặt bà cụ Lâm nghiêm túc, không muốn nghe cô ta nói bất cứ câu nào, chống quải trượng quay về phòng cũ, trước khi đi còn ném lại một câu: "Lão nhị trở về thì gọi nó về nhà cũ một chuyến."

Loading...