Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:30:30
Lượt xem: 9

Triệu Uyển Thanh đang choáng váng vì tin tức này quá đột ngột, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà mẹ đẻ tìm em trai út mình đến ngay lập tức. Lúc này cô nói với Trâu Hạ Hoa: "Đương nhiên ạ! Nếu em trai út nhà cháu không biết hát, cháu vô duyên vô cớ đi xin người ta dạy làm gì ạ?"

Nói xong cô đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà mẹ đẻ.

Thôn Hoàng Thổ và thôn Thủy Truân rất gần nhau, Triệu Uyển Thanh chạy bộ như thế, còn chưa đến nửa giờ đã về đến nơi.

"Em trai, mau ra đây! Đi theo chị vào huyện một chuyến!" Triệu Uyển Thanh vừa đến cửa đã gọi.

Sau đó cô nhìn thấy Tiểu Triệu mặc bộ quần áo dính đầy bụi đất đi ra: "Chị hai, làm gì vậy?"

Sau lưng cậu, những người khác của nhà họ Triệu cũng đi ra, thấy dáng vẻ gấp gáp này của Triệu Uyển Thanh thì nhao nhao hỏi nguyên nhân.

Triệu Uyển Thanh không có thời gian giải thích, cô lập tức kéo em trai út của mình chạy về thôn Thủy Truân trước.

Vào nhà mình, cô vội đi tìm một bộ quần áo mới của Lâm Thiệu Hoa, bảo Tiểu Triệu đi rửa mặt rồi thay đồ mới vào.

Sau một hồi kỳ cọ, Tiểu Triệu đã quay lại dáng vẻ chàng trai nhỏ tuổi tuấn tú giống như trước đây.

Trâu Hạ Hoa đứng một bên nhìn thấy, hai mắt cũng mở trừng lên, nói: "Em trai này của cháu đúng rất có cảm giác của một nhà nghệ thuật."

Ba người đi vào huyện, Lữ Linh ở trong nhà chờ đợi họ.

"Cháu từng học ca hát chưa?" Sau khi đã giới thiệu, Lữ Linh đi thẳng vào vấn đề.

DTV

Trên đường đến đây, Triệu Uyển Thanh đã nói rõ mục đích của chuyến đi này với Tiểu Triệu, dặn dò một lát nữa cậu phải thể hiện cho tốt.

Lúc Tiểu Triệu mới biết chị gái dẫn mình đến gặp người đứng đầu đoàn nghệ thuật trong huyện thì trong lòng đã vô cùng kích động, cậu nhìn Triệu Uyển Thanh bằng ánh mắt đã ngập nước, trông giống như một chú chó con đang cảm động nhìn chủ nhân của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-359.html.]

Lữ Linh ngước mắt nhìn cậu, bà ấy tùy tiện chọn một bài hát nổi tiếng, bảo cậu hát vài câu.

Tiểu Triệu lấy giọng, làm theo yêu cầu của bà ấy mà hát lên.

Cậu mới vừa mở miệng, Lữ Linh đã ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó vẻ mặt mới bình tĩnh lại và tiếp tục lắng nghe.

Càng nghe, vẻ mặt Lữ Linh càng thay đổi nhiều hơn, mãi đến khi cậu đã hát xong, trên mặt đã hiện vẻ kích động hiếm thấy.

"Cháu thật sự chưa từng học ca hát?" Bà ấy hỏi lại một lần nữa, giọng nói giống như hơi run.

Tiểu Triệu lắc đầu một cách vô tội, Triệu Uyển Thanh cũng giải thích thay cậu, nói: "Em trai cháu là con nông dân, chỉ đi học văn hóa mấy năm, hoàn toàn chưa từng học ca hát."

Lúc này Lữ Linh mới tin tưởng. Bà nhìn chằm chằm Tiểu Triệu, chân thành nói: "Nếu cháu thật sự chưa từng học ca hát thì đúng là có thiên phú, tiếng hát tốt, chuẩn âm, khống chế âm cũng tốt, đợi một thời gian..."

Nói đến đây, Lữ Linh chợt im bặt.

Bà ấy chợt nhớ đến trước đây giáo viên của mình cũng từng khen bà ấy như thế, sau đó nửa đời trước của bà ấy đúng là công thành danh toại, tuổi còn trẻ nhưng đã đứng ở vị trí ca trưởng trong đoàn nghệ thuật Địa Khu, mãi đến sau này mới gặp tai họa thế kia, cũng vì vậy mà cuộc đời nghệ thuật của bà ấy bị bẻ gãy như vậy...

"Sau này em đến chỗ tôi học hát đi!" Lữ Linh nuốt xuống những lời hy vọng kia, bà ấy chỉ dặn dò câu này.

Triệu Uyển Thanh biết em trai mình đã bái sư thành công, lúc này mới biểu thị muốn mời Lữ Linh đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, xem như bữa tiệc bái sư.

Lữ Linh từ chối: "Tiệc bái sư thì không cần đâu, tôi cũng đâu phải sư phụ đường đường chính chính, chỉ bớt chút thời gian tùy tiện dạy vài thứ mà thôi."

Triệu Uyển Thanh: "Cho dù không ăn tiệc bái sư thì vẫn phải đóng học phí, sao có thể để ngài dạy không công như vậy?"

Lữ Linh sửng sốt, sau đó nói: "Học phí à... Sau này mỗi lần nghỉ học ở trường thì em đến đây học, lúc đến chỉ cần mang một ít bánh ngọt đến xem như đóng học phí là được rồi."

Loading...