Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:22:16
Lượt xem: 6

Cửa hàng thứ hai cách cửa hàng thứ nhất không xa lắm, chỉ cách nhau ba con phố nhưng nơi này rõ ràng đã được giữ gìn rất tốt, kiến trúc xung quanh cũng không quá già cỗi.

Chủ nhân của nơi này là một vị nữ sĩ trung niên, tuy ăn mặc đơn giản nhưng cả người đều mang khí chất rất riêng biệt.

"Đây là vị ca trưởng của đoàn nghệ thuật huyện, Lữ Linh." Trâu Hạ Hoa giới thiệu với Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh lễ phép vươn tay ra, tự giới thiệu mình: "Đồng chí Lữ Linh, tôi là Triệu Uyển Thanh."

Tính cách vị ca trưởng đoàn nghệ thuật này hơi im lặng, bà ấy thản nhiên bắt tay với Triệu Uyển Thanh, sau đó mới dẫn cô đi tham quan hết ngôi nhà.

Phía trước của ngôi nhà là cửa hàng hơn ba mươi mét vuông, phía sau có một tiểu viện, trong viện có tất cả ba gian phòng ngủ, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, bố trí rất đầy đủ.

Điểm hấp dẫn Triệu Uyển Thanh chính là trên tưởng của viện này còn trồng trinh đằng ba mũi, dây trinh đằng ba mũi đã leo khắp tường trong viện, tạo cảm giác rất hữu tình.

Lữ Linh nhìn thấy cô dừng chân trước bức tường, bà ấy cũng bước đến nhìn dây trinh đằng ba mũi này, cảm thán nói: "Đây chính là nhà của mẹ tôi, bà ấy yêu thích những loại dây leo cho lá xanh khắp bức tường thế này. Năm đó lúc ngôi nhà bị mất đi, trình đằng ba mũi này đã rất tươi tốt, không ngờ sau vài chục năm nó vẫn giống như trong quá khứ..."

Trong lời nói của bà ấy chứa quá nhiều lượng thông tin, nghe thấy cũng vô cùng thương cảm. Triệu Uyển Thanh quay đầu nhìn bà ấy nhưng Lữ Linh không có ý định muốn nói tiếp nên cô cũng không hỏi.

DTV

Đợi tham quan hết nơi này, trong lòng Triệu Uyển Thanh đã có quyết định.

Trên đường trở về, Triệu Uyển Thanh hỏi Trâu Hạ Hoa: "Trước đây ngôi nhà kia của đồng chí Lữ Linh đã từng bị mất sao?"

Trâu Hạ Hoa nhìn cô vài lần mới nói: "Chính bà ấy nói với cháu à? Đúng là trước đây từng bị mất đi... Năm ngoái bà ấy được gọi lại từ quê nhà, tài sản trong nhà bị mất đi cũng được trả lại, con người bà ấy rất cố chấp, cảm thấy nhìn những món đồ xưa này trong lòng càng phiền nên dứt khoát bán đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-315.html.]

Triệu Uyển Thanh quay về nhà mình, lúc này Tiểu Lâm đã làm cơm xong, người trong nhà cũng ngồi vào bàn cơm.

Hiện nay đầu bếp nấu cơm trong nhà từ mẹ Lâm đã đổi thành Tiểu Lâm.

Bây giờ Tiểu Lâm đã là thiếu niên mười lăm tuổi, đang học năm đầu tiên trong trường cao trung ở công xã, thành tích vẫn khá tốt, bình thường đều đi học ở trường nên không có thời gian về nhà nhưng chỉ cần trở về, cậu sẽ tự mình vào bếp nấu cơm giúp người nhà.

Tuy Tiểu Lâm còn chưa lớn lắm nhưng từ nhỏ đã quen đi theo Triệu Uyển Thanh làm bánh ngọt hoặc làm đồ ăn, cũng không phải học một cách đường đường chính chính nhưng đã thực hành nhiều năm như thế nên khả năng nấu nướng của cậu rất khá.

Ngoại trừ Triệu Uyển Thanh, người có khả năng nấu nướng tốt nhất trong nhà chính là cậu nên mọi người cũng chấp nhận để cậu nấu cơm.

Cơm tối hôm nay là món bún thịt hầm, củ cải sợi xào cay, một món bắp cải xào mỡ heo, còn có một đĩa trứng chiên, cơm bắp và bánh cao lương.

Mẹ Lâm gắp đũa đầu tiên, cả nhà mới bắt đầu ăn.

Đoàn Tử vươn cánh tay ra, gắp một miếng trứng chiên, cậu bé ăn rất ngon miệng.

Hai đứa bé sinh đôi có khẩu vị gần như giống nhau. Thang Viên học theo anh trai mình, cũng gắp một miếng trứng lên nhưng vì vị trí đĩa trứng gà cách cô bé quá xa, cô bé đã cố duỗi cánh tay nhưng không thể gắp đến, gương mặt nhỏ buồn bực đến mức đỏ lên, nước mắt cũng rưng rưng.

Đúng lúc này, một đôi đũa gắp miếng trứng thả vào trong bát của cô bé.

Thang Viên ngẩng gương mặt xinh đẹp của mình lên nhìn cha, nũng nịu nói: "Cảm ơn cha!"

Lâm Thiệu Hoa nhìn gương mặt con gái giống vợ mình, ngón tay không kìm được sờ lên gương mặt non nớt của Thang Viên: "Ăn đi!"

Loading...