Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:22:08
Lượt xem: 10

Sau khi nghe hết một trận tâng bốc này, trên đầu Triệu Uyển Thanh chính là hình ảnh anh da đen có dấu chấm hỏi trên đầu.

Cô quét sân hai lần mỗi ngày khi nào? Lúc nào thì xách nước đến nhà bác gái kia? Làm cơm ngon c.h.ế.t người ở đâu?

Thì ra tất cả mọi người đều là chuyên gia nói dối...

Chuyến đi lần này của ký giả không hề uổng phí, nội dung phỏng vấn có rất nhiều điều có ý nghĩa. Cuối cùng khi rời khỏi thôn Thủy Truân, nhìn thấy vẻ mặt mất đắc dĩ của thôn dân, ký giả cảm nhận được sự giản dị nhưng sâu sắc của người dân thôn này.

Mang tài liệu phỏng vấn về đến Địa Khu, trên mặt báo tuần thứ hai, sự tích của Triệu Uyển Thanh đã được đăng lên.

Người cầm báo về thôn đầu tiên chính là đại đội trưởng Đổng Phong Niên.

Đại đội trưởng họp công xã, lãnh đạo đã cầm tờ báo, khen ngợi thôn Thủy Truân của họ hết lời, sau đó mới phân một bản cho ông.

Đại đội trưởng còn chưa kịp nhìn kỹ, ông vội vã ôm báo quay về thôn, muốn chia sẻ niềm vui mới mọi người trong thôn.

Tờ báo vừa được đưa đến nhà họ Lâm, người cả thôn cũng đã vây quanh bốn phía. Mọi người nhìn thấy lít nha lít nhít chữ trên báo, cộng thêm mấy bức ảnh lớn, mà bức ảnh lớn nhất chính là ảnh Triệu Uyển Thanh ngồi giữa nhà, còn lại là ảnh chụp ngoài ruộng hoặc là các thôn dân.

Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào số ảnh này, họ cẩn thận tìm kiếm ảnh của mình, cho dù chỉ là một chấm đen nhỏ xíu nhưng cũng khiến họ vui đến mức cười híp cả mắt, có người không tìm thấy mình thì hơi thất vọng...

Đại đội trưởng ho khan hai tiếng, bắt đầu đọc bài viết trên báo: "Đồng chí Triệu Uyển Thanh của đội sản xuất thôn Thủy Truân, công xã Hồng Kiều, Huyện Cao Điền đã trồng ra loại khoai lang khổng lồ..."

Người cả thôn đang tụ tập ở tam phòng nhà họ Lâm, có người đứng người ngồi, không thể đứng hết trong phòng khách, thế là họ chen chúc ở trước cửa để nghe.

Từng người nông dân đều tập trung lắng nghe, nghe được những lời khen ngợi Triệu Uyển Thanh, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, giống như chính họ cũng là người được khen ngợi.

Đại đội trưởng đọc hết tờ báo, các thôn dân mới lưu luyến không rời mà ra về.

Đại đội trưởng đưa tờ báo cho Triệu Uyển Thanh, dặn dò cô cất giữ cẩn thận, đây chính là giây phút vinh quang nhất trong đời cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-311.html.]

Triệu Uyển Thanh cầm tờ báo thô ráp trên tay, trong lòng cũng tự nhủ, đúng là rất vinh hạnh!

Cô cất tờ báo phỏng vấn mình vào trong ngăn tủ.

Mẹ Lâm hơi do dự: "Hay là chúng ta dán nó lên tường đi! Chuyện vinh quang thế này phải dán lên chứ!"

Triệu Uyển Thanh nhìn thấy vẻ mặt khát khao của mẹ Lâm, cô nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa.

Lâm Thiệu Hoa khẽ gật đầu, nói: "Ngày mai anh đến công xã lấy thêm một tờ nữa về."

Mẹ Lâm nghe vậy thì vô cùng phấn khởi.

Cầm tờ báo về, mẹ Lâm lập tức dán nó lên tường trong phòng khách.

Thời gian tươi đẹp dừng lại trên tờ báo, cuộc sống thực tế thì vẫn tiếp tục...

Thời gian trôi qua rất nhanh,

Trong lúc không hay không biết, thời gian đã đến năm bảy mươi bảy...

Thời gian bên ngoài sắp thay đổi rồi...

Đầu năm bảy mươi bảy, thôn Thủy Truân, huyện Cao Điền.

"Cường Tử, kẹo này là vị mới trong năm nay, nếu cầm một que kẹo thế này đến cửa hàng bán, thế nào cũng phải hai hào một que, còn phải tốn phiếu đường. Nhưng mà..."

Một đứa bé trai với gương mặt tuấn tú đang giơ que kẹo trong tay mình lên, nói với các bạn, đứng bên cạnh cậu bé là một cô bé có gương mặt tương tự nhưng càng xinh đẹp hơn, trong tay cô bé nắm một bó kẹo với đủ màu sắc, cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

DTV

Cậu bé trai vỗ n.g.ự.c mình, lớn tiếng nói: "Nhưng Cường Tử cậu chính là bạn tốt nhất của Lâm Đoàn Tử tôi, làm sao tôi có thể bán giá đó với cậu? Nể tình anh em chúng ta, tôi chỉ bán cho cậu giá một hào năm một que kẹo thế này, cậu cũng không cần tốn phiếu đường, có thể tùy ý chọn vị cậu thích ăn."

Loading...