Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:21:00
Lượt xem: 9
Dưới mái hiên, Màn Thầu kê chân lên đệm, ghé đầu vào cạnh chiếc nôi đang giao động, chăm chú nhìn em trai và em gái nằm bên trong.
"A..." Đoàn Tử kêu lên một tiếng, cánh tay trắng nõn như củ sen giơ lên.
Màn Thầu nghe thấy em trai gọi, lập tức nện bước chân ngắn ngủn của mình chạy đến cạnh nhìn Đoàn Tử, sờ lên cánh tay nhỏ bé của Đoàn Tử, miệng nói: "Đoàn Tử ngoan nhé!"
"A..." Thang Viên không cam lòng yếu thế cũng kêu lên.
Màn Thầu lại chạy đến bên cạnh Thang Viên bên này, nhóc con sờ lên gương mặt nhỏ bé của em gái, an ủi Thang Viên.
"A a!" Đoàn Tử lại gọi.
"A a a!"Thang Viên cũng gọi theo.
"A!"
"A!"...
Triệu Uyển Thanh nhìn thấy Màn Thầu bận rộn chạy đến chạy lui không ngừng cạnh cái nôi đang lắc lư như thế thì cười đến đau bụng.
Không ngờ con trai cả thông minh, lanh lợi của cô cũng sẽ bị hai hạt đậu kia làm cho chạy vòng quanh như thế.
"Màn Thầu, đến đây!" Triệu Uyển Thanh vẫy tay gọi nhóc con.
Gương mặt Màn Thầu tỏ vẻ do dự, nhóc con nhìn về phía mẹ mình nhưng cuối cùng vẫn nện những bước chân lộc cộc chạy đến.
"Mẹ!" Màn Thầu nhào vào trong n.g.ự.c Triệu Uyển Thanh.
Triệu Uyển Thanh ôm chặt con trai mập mạp, rắn chắc của mình: "Màn Thầu đến chơi với mẹ, được không?"
Màn Thầu: "Được!"
Hai đứa bé sơ sinh nằm trong nôi bên kia không nhìn thấy Màn Thầu nữa, lòng dạ tranh giành tình cảm như vừa rồi cũng không còn, tay chân quờ quạng một lúc, trong lúc không hay không biết đã ngủ thiếp đi...
Thời tiết nóng lên từng ngày, trên cây, cành lá càng um tùm, tiếng ve kêu đột nhiên vang lên vào một ngày.
Mùa hè cứ như vậy mà đến rồi.
Mùa hè trong quá khứ luôn là những ngày tháng mệt nhọc nhất nhưng cũng là lúc thích hợp trồng cây vụ hè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-287.html.]
DTV
Lao động dưới ánh mặt trời nắng gắt nhất, người nông dân đổ mồ hôi như mưa, cả người ướt đẫm.
Trồng vụ hè năm nay, lúc Triệu Uyển Thanh đưa cơm trưa cho mẹ Lâm, cô vẫn làm món canh đậu xanh giải nhiệt như cũ.
Mẹ Lâm giúp Triệu Uyển Thanh làm bánh ngọt nên điều kiện kinh tế hiện tại đã khá hơn rất nhiều.
Tuy điều kiện trong nhà đã tốt hơn, có tiền hơn nhưng bình thường những lúc rảnh rỗi bà vẫn sẽ ra đồng làm việc kiếm công điểm.
Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa đã từng khuyên bà không cần mệt nhọc quá sức như vậy nhưng mẹ Lâm vẫn không nghe theo.
Kiếm công điểm đến cuối năm mới được phân chia lương thực, mẹ Lâm không quan tâm chia được bao nhiêu lương thực nhưng có một ít vẫn tốt hơn là không được nhận gì.
Cả đời này của mẹ Lâm cũng không chịu được cảnh bản thân mình rảnh rỗi, giống như bà có cảm giác nếu rảnh rỗi là có tội.
Triệu Uyển Thanh đặt cơm trưa xuống gốc cây lớn, gọi người đổi chỗ cho mẹ Lâm, để bà đến ăn cơm.
"Mẹ uống canh đậu xanh trước đã!"
Mẹ Lâm bị phơi nắng khiến hai gò má đã đỏ bừng, mồ hôi trên trán to như hạt đậu.
"Được được..."
Mẹ Lâm nhận lấy canh đậu xanh, uống liên tiếp mấy ngụm.
Canh đậu xanh này được Triệu Uyển Thanh ướp lạnh bằng nước giếng, lại cho thêm chút đường trắng nên có vị ngọt, lành lạnh, uống vào cảm giác có thể giải được cái nóng.
Triệu Uyển Thanh lại lấy ra hai cái bát từ trong giỏ, một bát to đựng đầy cơm bắp, phía trên chất đầy đồ ăn như thịt kho, cà tím om, một ít rau xanh xào.
Trong một cái bát khác là hai chiếc bánh cao lương màu vàng cam.
Mẹ Lâm ngửi thấy mùi thơm, bưng bát lên đã ăn ngấu nghiến, sau khi ăn đã thèm bà mới ăn chậm rãi để nhấm nháp mùi vị.
"Đoàn Tử và Thang Viên đâu?" Mẹ Lâm nuốt hết cơm xuống mới hỏi.
"Ở nhà ạ, trước khi ra khỏi nhà con đã nhờ bà nội đến trông giúp ạ."
Mỗi lần Triệu Uyển Thanh ra ngoài, nếu trong nhà không có người, cô sẽ đến nhà cũ bên kia nhờ bà cụ Lâm đến trông chừng mấy đứa bé.
Bà cụ Lâm ở nhà rất rảnh rỗi, rất nhàm chán nên có thể đến trông hai đứa bé sinh đôi, quả thực cầu còn không được.
Trước đó bà cụ Lâm trông chừng một lần, sau đó bà ấy đã căn dặn Triệu Uyển Thanh sau này bận việc thì gọi bà ấy đến trông giúp cho.