Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:40:47
Lượt xem: 14

Tiểu đội trưởng đội ba mang theo kế toán đội ba đi ra khe sông, hai người lấy tay đo, phát hiện quả nhiên đúng như lời Lâm Thiệu Hoa nói!

"Cha, Lâm Thiệu Hoa này sao lại chú ý tới nước sông cạn? Giúp cho cậu ta tạo được tiếng vang lớn..." Kế toán đội ba La Chủ Nghĩa vẻ mặt đau khổ.

Nhà anh ta có ba anh em, anh cả của anh ta tên là La Xã Hội, em trai anh ta tên là La Hảo.

Một nhà ba anh em vừa vặn tụ thành một "Xã hội chủ nghĩa tốt".

Trong ba anh em chỉ có anh ta cũng xem như là có một chút thông minh, thuận lợi học xong trung học cơ sở, đã được ba cậu là La Đại Minh sắp xếp cho chức vị kế toán tiểu đội sản xuất số ba của thôn Thủy Truân.

Mặt La Đại Minh không chút thay đổi, trên đường ông dặn dò con trai thứ hai: "Lâm Thiếu Hoa này không dễ lừa gạt, sự thông minh và tài trí của con ở trước mặt người ta cũng không đủ nhìn, sau này con ít gây sự trước mặt nó đi!"

Im lặng mới có thể phát tài, con trai thứ hai của ông cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc quá phô trương, quá kiêu ngạo.

La Chủ Nghĩa cúi mặt, nhưng vẫn gật đầu.

Anh ta chính là không ưa nổi Lâm Thiệu Hoa kia, trước kia lúc đi học đã đè anh ta một đầu, khiến cho anh ta thi lần nào cũng đứng thứ hai thì thôi, mấu chốt là yêu nghiệt Lâm Thiệu Hoa kia không chỉ lần nào thi cũng đứng thứ nhất, mẹ nó còn môn nào cũng đạt điểm tối đa!

Về sau mỗi người đều lập gia đình cưới vợ, anh ta lại tiếp tục thua Lâm Thiệu Hoa...

Dựa vào cái gì mà Lâm Thiệu Hoa nghèo rớt mồng tơi kia có thể cưới được người vợ đẹp như vậy?

Vợ còn nổi tiếng là nấu cơm ngon?!

Còn có thể sinh ra một đứa con trai mập mạp?!

DTV

Không giống vợ anh ta, bộ dạng bình thường, nấu cơm bình thường, còn liên tiếp sinh ba cái của nợ kia!

La Chủ Nghĩa về đến nhà cũng không phát hiện mặt mình đã tức đến méo xệch...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-137.html.]

Mấy ngày sau sau đó, các thôn dân thôn Thủy Truân bắt đầu tích trữ nước.

Việc tích trữ nước này kết hợp với thời tiết nóng bức, mực nước trong sông lại giảm xuống một đoạn, khiến trong lòng người dân lại hoảng sợ không thôi.

Mỗi ngày mọi người đi làm đều nhìn lên trời, khẩn cầu trời mưa để hạ nhiệt độ xuống, bằng không... Bọn họ cũng thật sự phải đi tới bước đường cướp nước kia rồi.

Đúng lúc này, Triệu Uyển Nguyệt và Triệu Đại tới nhà họ Lâm.

Triệu Uyển Nguyệt vừa thấy Triệu Uyển Thanh, nước mắt lập tức rơi xuống dưới.

"Em gái..."

Trước kia ở nhà cô là người chăm sóc các em trai và em gái lớn lên, về sau cô xuất giá, cũng đã nhiều năm không gặp Triệu Uyển Thanh rồi...

Cô ấy vốn yêu thương đứa em gái này, ngày đó nghe cha Triệu nói Triệu Uyển Thanh ở trước mặt nhà họ Tống lấy lại công đạo cho cô ấy như thế nào khiến trong lòng cô ấy đối với Triệu Uyển Thanh càng thân cận.

Triệu Uyển Thanh khuyên giải an ủi cô ấy một phen, lúc này tâm trạng Triệu Uyển Nguyệt mới tốt lên.

Cô mở gói đồ, bên trong là quần áo mấy ngày nay cô ấy may cho Lâm Khải,"Trong tay chị không có vải dệt tốt, làm cũng không được đẹp lắm, nên em cứ cho đại cháu ngoại nhà mình tùy tiện mặc..."

Triệu Uyển Thanh cầm những bộ quần áo này lên ngắm, tức khắc tròng mắt trừng đến to tròn.

Đúng là quần áo không được làm từ loại vải dệt quá tốt mà chỉ là vải dệt bình thường, nhưng tay nghề làm quần áo thì không có gì phải chê, đường may cẩn thận chỉnh tề, chỗ cổ áo còn thêu hoa văn tối, trước n.g.ự.c mỗi một cái áo đều thêu một con cún nhỏ, bộ dáng rất sống động, vô cùng đáng yêu.

Lâm Khải sinh ra là tuổi chó.

"Đẹp như vậy mà chị bảo tay nghề chị không tốt sao? Vì sao cùng là con gái của mẹ, em lại may vá không giỏi bằng chị?"

Cô cố ý nói với giọng điệu ghen tị, thành công chọc cười Triệu Uyển Nguyệt.

Triệu Đại cũng cười ngốc nghếch, đảm bảo nói: "Chị hai chị yên tâm, lời này em sẽ không nói cho mẹ đâu!"

Loading...