Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:40:45
Lượt xem: 8

Qua giữa tháng tám, Tiểu Lâm Khải lại lớn hơn một vòng, bộ dáng cũng càng lớn càng giống Lâm Thiệu Hoa. Đứa bé trắng nõn lại tuấn tú, mặc cho ai nhìn cũng phải tan chảy.

Thời tiết năm nay dường như rất khác thường, cũng sắp đến tháng chín, thời tiết lại không có một chút dấu hiệu chuyển lạnh, thậm chí còn càng ngày càng nóng.

Đại đội trưởng triệu tập lãnh đạo lớn nhỏ trong thôn lại mở một cuộc họp.

"Chúng tôi cũng không sai khiến được ông trời, thời tiết nóng bức bọn tôi có thể có biện pháp gì..."

"Theo tôi thì chuyện này nên được thảo luận ở công xã, nói với mấy người dân như chúng tôi thì có ích lợi gì?"

"Đại đội trưởng, nhà tôi còn có chuyện cần làm, ông cho tôi đi về đi..."...

Sự việc còn chưa đến mức độ kia nên mọi người ai cũng không muốn nghĩ nhiều.

Tất cả mọi người không phối hợp, đại đội trưởng cũng không thể ép bọn họ đưa ra quyết định, dù sao hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra...

Lâm Thiệu Hoa ngồi bên cạnh bác cả Lâm, lẳng lặng nhìn toàn bộ tình cảnh từ khi bắt đầu họp tới giờ.

Hạn chế của giai cấp nông dân là thiển cận.

Chỉ cần không có hạn hán ngay bây giờ, họ sẽ không sẵn sàng ngăn chặn nó trước khi nó xảy ra.

Lâm Thiệu Hoa nhìn về phía đại đội trưởng,"Đại đội trưởng, ngày hôm qua cháu đi qua bờ sông, mực nước ở đó đã giảm xuống sâu hơn so bình thường một bàn tay, không đến hai tháng nữa là sẽ đến vụ thu hoạch mùa thu, nếu như năm nay thật sự có hạn hán, vì sao chúng ta không sớm làm tốt công cuộc chuẩn bị?"

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía anh, có người thì đột nhiên hiểu ra, có người khinh thường, còn có sự nghiêm túc của đại đội trưởng.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-136.html.]

"Cháu nói tiếp đi." Đại đội trưởng gõ gõ bàn.

Dù sao Lâm Thiệu Hoa cũng là người có học vấn cao nhất trong số tất cả mọi người đang ngồi, tuy là những người này lớn tuổi hơn anh rất nhiều, nhưng ở trước mặt anh thì bọn họ cũng không quá tự tin.

"Lấy bảy ngày làm giới hạn, trong vòng bảy ngày, mỗi nhà mỗi hộ đều phải xuống sông tích trữ nước, bảy ngày sau, nếu thời tiết còn chưa chuyển lạnh, cũng không có mưa, vậy thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng ra thượng nguồn để cướp nước."

Tất cả mọi người đang ngồi nghe thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cướp nước?

Việc này cũng từng xảy ra hơn mười năm trước khi hạn hán xuất hiện, nhiều năm như vậy trôi qua, hồi ức đáng sợ về việc cướp nước kia vẫn khắc sâu trong lòng mỗi người.

Khuôn mặt của đại đội trưởng trầm xuống rồi hút mấy hơi thuốc, cuối cùng đánh nhịp nói: "Chuyện này cứ làm theo như Thiệu Hoa nói! Có nghe thấy không? Về nhà thông báo cho các gia đình tích trữ nước, thanh niên trai tráng các nhà cũng làm tốt công tác chuẩn bị cướp nước cho tôi!"

Sự tình liên quan đến vụ thu hoạch mùa thu, cho dù đáng sợ hơn nữa, nước này cũng nhất định phải cướp!

Đại đội trưởng đã khẳng định quan điểm của Lâm Thiệu Hoa, những người khác đương nhiên cũng không dám có ý kiến gì.

Lúc rời đi, đại đội trưởng vỗ vỗ bả vai Lâm Thiệu Hoa, nói: "Thiệu Hoa, cháu là một cán bộ tốt, dám nói dám làm!"

Lâm Thiệu Hoa: "Đó là điều cháu nên làm."

Khi bác cả Lâm và Lâm Thiệu Hoa trở về, tiểu đội trưởng của đội ba và kế toán nhìn Lâm Thiệu Hoa vài lần.

Bác cả Lâm nhìn cháu trai lớn xuất sắc này, thở dài, nói: "Thiệu Hoa, thôn chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng là một xã hội thu nhỏ, cháu có lòng là tốt rồi, ngay cả đại đội trưởng cũng công nhận cháu, về phần đám người thích soi mói, chấp nhặt kia, cháu cứ coi như không nhìn thấy..."

Bác cả Lâm nói rất mơ hồ, nhưng Lâm Thiệu Hoa lại nghe hiểu.

Loading...