Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:20:41
Lượt xem: 14
Triệu Uyển Thanh chưa bao giờ ngờ được có một ngày, bản thân cô thế mà lại bị sinh non.
Cô hít sâu một hơi thật sau, nhanh chóng nhắc bản thân phải bình tĩnh, sau đó lấy viên thuốc trợ sản từ trong không gian ra.
Viên thuốc màu trắng hơi phát sáng, nhìn qua cực kì giống một viên ngọc trai.
Triệu Uyển Thanh một ngụm nuốt vào, nháy mắt, thân thể của nàng bên trong bắt đầu chậm rãi chuyển biến...
Triệu Uyển Thanh nhét vào miệng một phát nuốt luôn, trong nháy mắt, bên trong cơ thể của cô bắt đầu từ từ thay đổi
Bụng không còn đau như lúc nãy nữa, cửa tử cung hơi giãn ra dần dần...
Mẹ Lâm đang ở trong phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu.
Chuyện gì vậy? Con dâu của bà sắp sinh rồi sao?
Mẹ Lâm chưa kịp xỏ xong đôi giày đã vội vã chạy ra ngoài cửa, vừa ra ngoài đập vào mắt là hình ảnh con dâu đang bình tĩnh ngồi trên ghế thả lỏng ...
Mẹ Lâm: "Không phải sắp sinh rồi sao?"
Triệu Uyển Thanh nhíu mi dưới một chút, cảm thấy hình như đứa bé lại muốn đi ra, nói: "Đúng rồi... đây... đây, bây giờ nên làm sao sinh..."
"Bây giờ mẹ đi gọi người đến ngay! Chúng ta đi bệnh viện sinh, đây là cái thai đầu của con, phải cẩn thận một chút, tránh sau này để lại di chứng!"
Mẹ Lâm hoảng loạn, trong lòng rối như tơ vò chạy thật nhanh đến nhà bên cạnh kêu người tới giúp, làm kinh động đến cả nhà chính bên kia.
Giờ này người trong nhà đều đi ra đồng làm việc, chỉ còn hai người lớn tuổi với Lâm Lục muội, Lâm Tứ muội ở nhà.
Bà cụ Lâm lập tức chỉ huy nói: "Lâm Lục, con đi về nhà tìm cáng, Lâm tứ, con đi ra ngoài ruộng kêu mọi người mau trở về, nhanh hết mức có thể về nhà đưa chị dâu con đi vào trong bệnh viện huyện, mau nhanh lên!"
Lâm gia có một bộ cáng làm bằng thân cây trúc, để ở trong nhà bác hai Lâm.
Hai người lập tức chia thành hai hướng hành động, bước chân chạy nhanh như bay, không dám chậm trễ một giây một phút nào.
Bà cụ Lâm chống gậy, bước chân nhanh nhẹn đi vào trong phòng ngủ, từ ngăn tủ phía bên dưới móc ra một cái rương bằng gỗ nhỏ, mở rương gỗ ra, lật vải bông màu xanh ở phía trên ra...
Một pho tượng Bồ Tát hiện ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-116.html.]
Thời đại này không cho phép mê tín dị đoan, thứ này là bà cụ Lâm giấu đi.
Bà Cụ lâm thành kính thắp lên một nén nhanh dâng lên bồ tát, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, phù hộ cho cháu trai đích tôn của con sinh ra thật là mập mạp ..."
Bà mở mắt nhìn lên Bồ Tát, lần nữa nhắm mắt lại tham lam nói: "Còn phải thật thông minh!"
Mắt lại nhìn Bồ Tát lần nữa, nhắm mắt lại nói thêm: "Còn muốn cơ thể thật khỏe mạnh cường tráng... Tốt nhất còn có thể tham gia vào quân đội!!"
DTV
Nói xong, bà cụ Lâm liền đem tượng Bồ Tát nhét vào trong ngăn tủ, đi ra ngoài cửa kéo mẹ Lâm tiến đến phòng của Lâm thiệu Hoa. ...
Triệu Uyển Thanh nuốt thuốc dễ sinh sản không bao lâu, liền cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, đứa bé cũng đang dần dần di chuyển xuống bụng dưới...
Cô nín thở... Dùng sức...
Lại nín thở... phù, lại dùng sức thử lại...
Cuối cùng, không biết là cô đã nín thở hết bao nhiêu lần, đứa bé rốt cuộc mới chịu đi xuống tầng bụng dưới cùng.
Triệu Uyển Thanh mặt đỏ bừng, lại càng cố gắng dùng sức hơn nữa...
"A! Sao thế này... Tại sao lại không thể nào sinh được thế này?" Triệu Uyển Thanh dùng sức tới choáng váng.
Lại dùng sức, vẫn là không sinh được!
Triệu Uyển Thanh bắt đầu lo lắng, trước kia cô từng nghe qua ở đâu đó một trường hợp là 'Thai Nhi kẹt ở cửa sinh quá lâu khi sinh ra thì bị ngốc'.
Không kịp nghĩ nhiều, Triệu Uyển Thanh lấy từ không gian lấy ra một viên thuốc tăng thể lực.
Do dự một giây, cô quyết định vẫn chỉ bẻ một nữa ra ăn thôi... ...
Dưới cái nắng như thiêu đốt, Lâm Thiệu Hoa làm cỏ trên cách đồng
Tay thì đang làm việc, nhưng mà trong lòng lại vẫn suy nghĩ về chuyện nên đặt tên con là gì ...
Mới suy nghĩ ra mấy cái tên hay, liền nghe thấy tiếng kêu từ xa truyền đến của Lâm Tứ muội: "Anh cả, chị dâu sắp sinh rồi! Anh quay về nhanhh lên!"
Lâm Thiệu Hoa không kịp suy nghĩ, lập tức theo bản năng ném cái cuốc xuống đất chạy thật nhanh về nhà.