[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-12-01 04:40:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời ý gì , chỉ đơn thuần là đùa giỡn cặp vợ chồng trẻ tình cảm khắng khít .

Người hàng xóm huých cùi chỏ một cái, : "Vợ chồng mới cưới , dậy trễ một chút thì gì là bình thường. Biết ngày nào đó thằng Nhã nó bố . Hahaha."

Vương Kim Hà theo đó nở nụ đầy ẩn ý: "Cũng đúng, thật. Hồi đó còn tưởng đợi đến lúc thằng Lâm Bình nhà bế con , thằng Nhã nó vẫn còn lẻ bóng, ai mà ngờ, mới mấy tháng cưới vợ . Mà Lâm Bình nhà vẫn còn độc đây ."

Lớn lên trong cùng một khu nhà lớn, khó tránh khỏi một hai bạn tâm đầu ý hợp.

Văn Dã và Lâm Bình chơi với từ nhỏ, cùng ít chuyện.

Bố Lâm và Vương Kim Hà con mắt hơn thường nhiều, họ nghĩ con cái do Văn Thành Vinh và Diêu Tú Niên dạy dỗ thì chắc chắn đến nỗi quá tệ, nên hầu như quản đứa con trai suốt ngày theo Văn Dã.

Nghĩ rằng Lâm Bình còn trẻ, cần vội vàng lo chuyện gia đình, cứ ngoài đường giao du thêm để mở mang kiến thức cũng .

Hai nhà qua nhiều, quan hệ cũng tệ. Coi như là chung một hội.

Văn Dã dễ đem trò , thong thả lên tiếng là bán luôn em : "Dì Vương, hai hôm nay thằng Lâm Bình cứ chạy ngoài hoài ? nhớ nó còn nhờ mua một đôi đồng hồ đeo tay, rẻ chút nào ."

Người hàng xóm cũng là nhanh nhạy: "Chị Vương, xem thằng Lâm Bình nhà chị cũng sắp tin vui đó. Chúc mừng chúc mừng."

Vương Kim Hà ngớ : "Hả? Thằng Nhã, chuyện bậy ."

Nghĩ kỹ , con trai bà gần đây đúng là chạy ngoài thường xuyên. Rõ ràng thằng Nhã mấy hôm nay cứ ở nhà. Chẳng lẽ thật như thằng Nhã , con trai bà cô gái thích ?

Chuyện lớn như trời thế , nó hé răng nửa lời nào với họ.

"Cháu bậy , dì về hỏi thằng Lâm Bình là ngay thôi." Thấy ánh mắt rực lửa của Vương Kim Hà hỏi chi tiết, Văn Dã vội vàng phủi sạch quan hệ: "Dì Vương, dì hỏi cụ thể cháu cũng , Lâm Bình ngay cả cháu cũng là ai."

Chuyện dối, ý của Lâm Bình, là nó thích cô gái đó mấy năm .

Trước đây biểu hiện gì, dường như là vì cô gái đó thích. Gần đây vì chuyện gì, nó như tiêm m.á.u gà mà theo đuổi .

Niềm vui mặt Vương Kim Hà chỉ vài giây phai nhạt, mang theo nỗi buồn của : "Thằng Nhã, Lâm Bình nó còn với cháu, thì càng với tụi dì . Nếu cháu chuyện gì, nhất định cho tụi dì nha. Chỉ cần cô gái đó phẩm hạnh , những chuyện khác thành vấn đề. Bố nó và dì chỉ sợ Lâm Bình gặp cô gái ý đồ thôi."

Chuyện của Cát Đại Phân nhà họ Uông, các gia đình con trai trong khu nhà đều thêm một nỗi lo. Sợ con trai cũng cưới một kẻ chuyên gây chuyện về nhà, cho một gia đình yên ấm trở nên yên .

Văn Dã phơi xong ga giường, đồng ý: "Dạ, ."

Về đến nhà, trong phòng khách thấy bóng dáng Thông Thông. Anh nhíu mày, lo là Thông Thông ham chơi chạy ngoài , "Thông Thông?"

"Thông Thông?"

Anh mở từng cánh cửa phòng xem, cuối cùng tìm thấy đứa cháu trai nhỏ đang ngoan ngoãn xiên táo đút cho vợ ăn trong phòng ngủ của . Cái vẻ mặt hớn hở nịnh nọt đó, trông đặc biệt đáng đòn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-15.html.]

Mặt Văn Dã thối chịu : "Văn Thông! Nãy giờ tao gọi mày khắp nhà, mày trả lời?"

Thông Thông chớp chớp đôi mắt to như quả nho, "Chú út, cháu thấy. Nãy giờ cháu đang chuyện với thím út mà."

Trần Xuân Đào nuốt miếng táo đứa cháu nhỏ đút, đồng tình Văn Dã : "Văn Dã, hung dữ gì thế hả? Thông Thông lớn mấy , ngày nào cũng dọa nó. Anh ở đây, Thông Thông còn chu đáo đút táo cho ăn nữa kìa."

"Đâu như , mở mắt thấy bóng dáng , hừ!"

Văn Dã xong câu , chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Táo là gọt vỏ cắt miếng, tăm xiên táo là chuẩn , quần áo ga giường là giặt sạch phơi khô, cuối cùng chẳng đành, còn mắng một trận.

Đậu Nga cũng oan bằng .

"Vợ ơi, phơi quần áo mà." Văn Dã giải thích trong lòng tan nát. Anh thật sự ngờ Tiểu Đào T.ử đúng lúc tỉnh dậy khi ở đây.

Thông Thông thấy tình hình , liền : "Thím út, chú út dối ạ. Trước khi cháu phòng, chú út đang giặt quần áo đấy."

Trần Xuân Đào kẻ ngốc, đương nhiên Văn Dã chắc chắn cố ý, nhưng bây giờ cô chỉ kiếm chuyện. Tối qua cô bao nhiêu , đàn ông cứ như điếc, lọt một câu nào.

Hành hạ đến nửa đêm mới chịu dừng, nửa cái mạng nhỏ của cô suýt nữa tong . Ngủ một giấc dậy, khắp chỗ nào cũng đau nhức. Cái kiểu ngày cứ hai ba hôm xảy một , cô chịu nổi nữa .

Trước khi kết hôn, cũng ai cho cô chuyện hành hạ đến .

Trần Xuân Đào thèm Văn Dã, vén chăn lên che kín mặt. Giọng nghèn nghẹn: "Thông Thông, thím út vẫn còn buồn ngủ, ngủ thêm một chút nữa. Cháu ngoan ngoãn nhé, chiều thím út chơi với cháu ."

Thông Thông tuy nhỏ nhưng tinh ranh lắm: "Vâng , thím út ngủ ạ."

Nói xong nó bưng cái đĩa loạng choạng ngoài.

Lúc qua Văn Dã, nó khẽ khàng nhắc nhở: "Chú út, thím út hình như đang giận chú đó. Chú mau dỗ thím út ạ."

Văn Dã hậm hực véo má nó một cái, chỉ cái đĩa : "Thằng nhóc con, mày còn dám bép xép, cướp công của tao hả?"

Thông Thông thè lưỡi: "Cháu mà. Cháu với thím út là táo do chú út chuẩn . Còn là chú ăn quả gọt vỏ nữa cơ. Chú út, chú thím út xong ?"

Văn Dã âm thầm rụt tay , vẻ quan tâm hỏi: "Cái gì?"

Thông Thông thấy hứng thú, chẳng gì nữa mà bước chân nhỏ bé thẳng.

Văn Dã thấy dùng lưỡi đẩy đẩy răng, đành chịu thua bước tới cầm lấy cái đĩa , chấp nhận: "Thông Thông ngoan, cháu trai của chú, chú út sai , mau ."

Thằng nhóc ranh rốt cuộc học cái trò của ai thế!!! Khốn thật!

Thông Thông đắc ý, trả lời chạy xa: "Hi hi, thím út gì hết, chỉ quả táo thôi."

Loading...