Chu Cầm kéo con gái phòng, lộ vẻ lo lắng hỏi: "Xuân Đào, con và thằng Nhã cùng gia đình nó sống với thế nào? Có ấm ức gì ? Mẹ là con, thể ngay cả cũng giấu."
Trần Xuân Đào c.ắ.n hạt lạc khô chia năm ngoái, "Cũng mà. Mẹ cứ yên tâm ."
Chu Cầm vẻ vô tư của cô, "Vậy chuyện công việc của con thỏa ? Cứ ở nhà mãi, chịu việc nhà gì cả, dù cho nhà chồng con đến mấy, lâu dần cũng sẽ ý kiến đấy."
Một ở nhà rửa nổi cái bát, gả sang nhà khác bà tin nó sẽ trở nên chăm chỉ. Con gái , bà nhiều cũng vô ích.
Trần Xuân Đào bĩu môi vui: "Con giúp trông Thông Thông mà, ngày nào cũng trông. Cái đó gọi là việc ."
"Con bớt leo , thằng Thông Thông đó gặp hai , còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn cả con và em con hồi nhỏ. Trông nó chẳng khó khăn gì. Con đừng đ.á.n.h trống lảng nữa, bố chồng con chuyện sắp xếp công việc cho con ?"
"Không , . Mẹ đừng lo lắng vớ vẩn nữa, con tính toán cả ."
Trần Xuân Đào đương nhiên nghĩ đến chuyện công việc, nhưng cô nhớ rõ trong cốt truyện, năm nửa cuối năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, cô thi đại học. Đến lúc đó nghiệp đại học , công việc do Nhà nước phân công chẳng dễ dàng hơn công việc xin bây giờ ?
Có điều, thành tích của cô bình thường, khả năng thi đậu đại học.
Lời "Con tính toán cái gì" của Chu Cầm còn kịp , Trần Xuân Đào chuyển đề tài: "Mẹ ơi, sách giáo khoa cấp hai cấp ba của con còn ?"
Cô ôn tập , cố gắng năm thi đại học đậu ngay đầu.
Chu Cầm chỉ cái hòm gỗ phía cô: "Còn chứ, đều ở trong hết. Sau khi con rời nhà, dọn dẹp phòng con thì cho hết đây. Tự dưng con hỏi cái đó gì?"
Trần Xuân Đào đảo mắt, thần bí : "Mẹ, con mơ, mơ thấy năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học."
Bố cô, và em trai đều là những đáng tin hơn cả Văn Dã, cũng .
Chu Cầm lập tức hiểu ý định của con gái, đến chuyện nó thi đậu , mà nghĩ đến sự tồn tại của nhà chồng cho con gái : "Xuân Đào, con nghĩ đến , bố chồng con đồng ý cho con thi đại học năm ? Mẹ thi đậu đại học xong, còn học mấy năm liền... Thằng Nhã bên đó thì ?"
Trần Xuân Đào hiển nhiên: "Văn Dã chắc chắn sẽ học đại học cùng con chứ. Có Văn Dã ở đó, họ chắc là ý kiến gì ."
Cô kéo Văn Dã cùng tiến bộ, nhà họ Văn khi còn cảm ơn cô kịp chứ.
Chu Cầm vẫn cảm thấy chút , hối hận : "Biết thế thì nên kéo dài thời gian , để con gả chậm thêm chút nữa. Ở nhà bao lâu, gì, bố con chắc chắn đều ủng hộ con."
Mắt Trần Xuân Đào cay cay, ôm lấy bà như : "Mẹ ơi, con sẽ cố gắng để và bố cuộc sống hơn. Em trai cũng sẽ tiền đồ lớn."
Những yêu nhất của cô, tuyệt đối sẽ rơi kết cục bi t.h.ả.m như trong tiểu thuyết.
Những điều đó đều là giả dối.
Chu Cầm cảm nhận sự bất an của con gái, xoa đầu an ủi, nhẹ giọng : "Xuân Đào, cầu con và em con tiền đồ lớn gì, một đời bình an là đủ . Bố con bây giờ mãn nguyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-13.html.]
Trần Xuân Đào c.ắ.n môi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, nếu một ngày nào đó con lạc, hoặc bọn buôn bắt , và bố tìm con ?"
Chu Cầm vỗ nhẹ lưng cô, "Nói linh tinh cái gì thế. Mấy lời may mắn đừng nữa."
Yên lặng hơn mười giây, bà vẫn đưa một câu trả lời của một .
"Con là con gái yêu thương từ nhỏ đến lớn, đương nhiên sẽ tìm con chứ. Bất kể con đường đó gian nan, trắc trở đến , và bố cũng sẽ luôn tìm."
Trần Xuân Đào hít hít mũi, : "Mẹ ơi, ngay là nhất mà! Chiều nay con và Văn Dã sẽ về, con mua cho bố mấy bộ quần áo đấy, thích thì cứ mặc, bây giờ con tiền , bố cần tiết kiệm như nữa ."
"Còn nữa , con vẽ thêm mấy bản phác thảo quần áo , hi hi."
Cô lấy bản vẽ khỏi túi xách đặt giường, hề ngượng ngùng: "Mẹ ơi, cứ từ từ , con vội mặc ."
Chu Cầm bật , nhận lấy giấy tờ xem xét: "Được, rảnh rỗi sẽ cho con. Con tiêu nhiều tiền như ..."
"Đây đều là tiền Văn Dã kiếm ở bên ngoài, tự để con tùy ý tiêu xài. Con tiêu hết , còn để dành hơn nửa cơ."
Hai con chuyện đùa một lúc lâu, cho đến khi tiếng loa báo giờ việc của làng vang lên, Chu Cầm dặn dò kỹ lưỡng vài câu, cùng Trần Đại Phú ngoài.
Trần Thiếu Dương , Chu Cầm bảo nó ở nhà bầu bạn với hai vợ chồng trẻ.
Trần Xuân Đào chuyện cần với em trai, nên bảo Văn Dã phòng bê những cuốn sách giáo khoa quan trọng lên xe đạp, còn bảo tìm cách cố định cho chắc chắn, đừng để nửa đường sách rơi mất.
"Sách cấp ba cũng mà, vợ ơi, bê mấy thứ về gì?" Văn Dã lật xem sách giáo khoa, bên những dòng chữ ghi chú rõ ràng. Ở trống phía cùng, còn vẽ một con mèo nhỏ đáng yêu đang ve vẩy đuôi.
Trần Xuân Đào trả lời, nghiêm mặt: "Anh bê ?"
Văn Dã đóng sách , thức thời cúi việc: "Bê, bê, bê ngay đây."
Khoảng năm giờ chiều, trong sự quyến luyến rời của Trần Thiếu Dương, Trần Xuân Đào leo lên xe đạp. Trước khi , cô đặt năm mươi tệ gối của Chu Cầm.
Chưa khỏi làng, cô thấy Chương Trạch Lãng ôm một chạy về từ ngoài đồng, vẻ mặt đầy lo lắng. Cô liếc Trần Oánh đang nhắm mắt trong vòng tay nam chính, rõ vì cảm xúc gì mà hỏi: "Trần Oánh thế?"
Chương Trạch Lãng thở dốc chạy ngang qua, trả lời một câu: "Vẫn , dân làng là đột nhiên ngất."
"Vậy ôm cô ? Hay là xe đạp cho các dùng ?"
Sau khi Trần Oánh là nữ chính, Trần Xuân Đào thể lý giải suy nghĩ của về cô . Một mặt cô chút bực bội với nữ chính dùng sự bi t.h.ả.m của cô để nổi bật sự của , một mặt cảm thấy, những nội dung tiểu thuyết đó căn bản liên quan đến Trần Oánh.
Thật mâu thuẫn.
Đôi khi nghĩ đến việc nam nữ chính sẽ vô vinh hoa phú quý, cô từng nghĩ, nên chủ động quen với Trần Oánh, dựa sớm. nhanh Trần Xuân Đào phủ nhận ý nghĩ , cô đời nào chịu hạ lấy lòng khác!