[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 644 Hết

Cập nhật lúc: 2025-12-24 13:39:38
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Mỹ Thư cuối cùng cũng tay. Bởi vì cô đợi tin tức mà mong nhất.

Năm 1992, dự án tàu điện ngầm Bành Thành chính thức mời thầu quốc tế. Điều quan trọng nhất là lộ trình trọng điểm của tuyến đường xuyên qua chính giữa khu đất Phú Quý Gia Viên. Miếng đất "c.h.ế.t " mười năm ròng rã bỗng chốc hóa thành "mỏ vàng" ch.ói lọi!

Khi nhận tin , Lý lão gia t.ử thể ngờ rằng "thả hổ về rừng" năm xưa để một mầm họa lớn đến thế. Miếng đất rác rưởi mà lão từng khinh miệt, giờ đây trở thành miếng bánh ngọt mà ai cũng thèm khát. Việc Giang Mỹ Thư và Kiều Gia Huy "nhặt" một món hời lớn như ngay mũi chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời kinh doanh của lão.

Lý lão gia t.ử tức đến mức tai biến, nhập viện cấp cứu. Trước khi hôn mê, lão vẫn thều thào hạ lệnh: "Chỉ cần chúng dám khởi công, hãy chỉnh chúng cho đến c.h.ế.t!"

Lão đổ đó bao nhiêu tiền bạc, hao phí bao nhiêu tâm huyết, thậm chí còn Kiều Gia Huy quấy nhiễu đến mức bỏ thêm đống tiền túi để đấu thầu đất Hương Cảng, khiến nhà họ Lý bây giờ đang lung lay tận gốc rễ. Vậy mà chúng định dựa miếng đất nát đó để phất lên ? Không đời nào!

Tại Tiểu Đông Môn.

Kiều Gia Huy mừng đến mức khép miệng. Anh giờ ngoài ba mươi, dáng vẻ phần trầm của trưởng thành, nhưng tin vui vẫn kìm mà nhảy cẫng lên: "Chị dâu nhỏ, chúng phát tài !"

"Ánh mắt của chị thật độc địa, quyết định năm đó quả là thiên tài! May mà bán, nếu thấy cảnh miếng đất tăng giá gấp mười chứ?"

Giang Mỹ Thư vốn nơi sẽ là tuyến tàu điện ngầm huyết mạch, thậm chí kiếp cô còn từng chuyến tàu đó, nên cô tỏ bình thản: "Gia Huy, tin , nhà họ Lý chắc chắn sẽ ch.ó cùng rứt dậu. Thế nên định bán sạch phần đất của , rút về quê lánh nạn một thời gian. Anh thấy ?"

Kiều Gia Huy ngẩn : "Tại ? Nhà họ Lý giờ chẳng đáng ngại nữa, vẫn thể đóng vai 'phân chuột' phá đám bọn chúng mà."

Mỹ Thư lắc đầu: "Chiêu đó dùng một thì bất ngờ, thứ hai sẽ còn hiệu quả nữa. Vì miếng đất mà chúng nhà họ Lý chằm chằm suốt mười năm, cả , và gia đình đều đe dọa nghiêm trọng, bao c.h.ế.t sống . Lúc đất giá trị chúng ác thế, giờ đất hóa vàng , cứ đợi mà xem, sự trả thù của nhà họ Lý sẽ tàn khốc hơn gấp bội."

"Sau lưng là bao nhiêu , bán lấy tiền đưa họ về quê dưỡng già. Đợi sóng yên biển lặng tính tiếp. Đây là ý định của cá nhân , nếu bán, cứ giữ phần đất của ."

Kiều Gia Huy đấu tranh tư tưởng lâu: "Vậy còn sản nghiệp ở Hương Cảng của chị thì ?"

Mỹ Thư thản nhiên: "Chẳng các giám đốc điều hành chuyên nghiệp ? Cứ giao cho họ. Hơn nữa những cơ sở đó hiện vẫn còn nhỏ, cứ để chúng tự phát triển cũng ."

Thấy cô kiên quyết , Gia Huy lộ rõ vẻ đau khổ: "Chị dâu nhỏ, cho một đêm để suy nghĩ ?"

Mỹ Thư mỉm dịu dàng: "Gia Huy, bất kể quyết định thế nào cũng ủng hộ. Hãy cứ cân nhắc cho bản ." Cô khẽ thở dài: "Gia Huy, còn trẻ nữa, năm nay bốn mươi mốt , Lương cũng ngoài năm mươi. Chúng đều đến tuổi 'tri thiên mệnh', chúng nhát gan nhu nhược cũng , mười năm qua xoay như chong ch.óng cũng mệt , chúng nghỉ ngơi."

Dù khóe mắt hằn những nếp nhăn thời gian, nhưng Mỹ Thư vẫn toát lên vẻ thanh nhã, xinh . Cô dứt bỏ gánh nặng để đổi lấy những ngày tháng bình yên. Mười năm qua, cô và Lương Thu Nhuận luôn sống trong trạng thái căng như dây đàn, thực sự quá mệt mỏi.

Kiều Gia Huy quyết. Anh nghẹn ngào: "Chị dâu nhỏ, đây là duy nhất lời chị. Phú Quý Gia Viên sẽ giữ một nửa. bán."

Mỹ Thư mỉm : "Được, cứ giữ . với tư cách là chị dâu, cho một lời khuyên cuối cùng."

Gia Huy cung kính: "Chị ạ."

"Lý lão gia t.ử c.h.ế.t thì tuyệt đối khởi công. Lão còn sống, im; lão c.h.ế.t , mới động."

Đó là lời trung cáo cuối cùng của cô dành cho em trai gắn bó suốt hai mươi năm. Có lọt tai , tùy bản lĩnh của Gia Huy.

Cảm giác chua xót dâng trào, Gia Huy cúi đầu lau nước mắt: " sẽ ghi nhớ. Chỉ là... nỡ xa chị và Thu Nhuận." Những năm còn là một tên phế vật, chính Mỹ Thư và Thu Nhuận dìu dắt để trở thành một huyền thoại tại Hương Cảng như ngày nay. Anh rõ, bản chẳng tài cán gì xuất chúng, cái giỏi nhất của chính là chọn đúng "đùi" để ôm.

Mỹ Thư đầu tiên một hành động vượt ngoài lễ nghi, cô xoa đầu Gia Huy, híp mắt: "Gia Huy, đường đời tự . Làm gì cũng suy tính kỹ, đừng tham công nôn nóng. Chỉ cần nhớ kỹ: Trên đời miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống từ trời, thà kiếm tiền còn hơn là để mất tiền."

Gia Huy càng càng nức nở như một đứa trẻ: "Chị dâu nhỏ..."

"Được ." Mỹ Thư đưa cho chiếc khăn tay: "Chúng , nhưng còn chị Toàn mà. Chị giờ là Ảnh hậu lẫy lừng của showbiz Hương Cảng , nhanh tay cầu hôn là khác rước mất đấy."

Gia Huy gật đầu, giọng khản đặc: " . Sau thể đến thăm chị ? Có khó khăn thể gọi điện xin cứu trợ ?"

Mỹ Thư dịu dàng: "Dĩ nhiên . Chúng rời , nhưng Gia Huy , và Thu Nhuận mãi mãi là nhà của ."

Nghe đến đó, Kiều Gia Huy kìm nén nữa, sụp xuống đất rống lên như một đứa trẻ. Mỹ Thư dỗ nổi, đành sang Lương Thu Nhuận cầu cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-my-nhan-ca-muoi-ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-644-het.html.]

Thu Nhuận trầm giọng: "Cứ để . Gia Huy, và chị dâu , việc kinh doanh ở Bành Thành và Dương Thành giao cho chú để mắt tới. Cả căn Bạch Lầu nữa. Chúng cần chú giữ gìn cơ nghiệp ở đây giúp. Anh lạc quan về tương lai của đại lục, lời khuyên của là chú nên tập trung phát triển ở đây. Hương Cảng tuy nhưng đất hẹp thưa, sức mua hạn. Muốn lớn, chỉ thể bám trụ thị trường đại lục thôi."

Sau khi dặn dò xong xuôi, Mỹ Thư chính thức rao bán một nửa phần đất của tại Phú Quý Gia Viên. Cô thu về một trăm bảy mươi triệu tệ. So với cái giá đấu thầu mười năm , con tăng vọt mười mấy . Đây là khoản đầu tư thành công nhất đời cô.

Có tiền trong tay, cô vội rời mà mang tiền đến Cục Quy hoạch, mua thêm hai miếng đất ở Tiền Hải – một nơi còn hẻo lánh hơn cả Phú Quý Gia Viên năm xưa. Hai miếng đất rộng ba ngàn mét vuông chỉ tốn hai mươi triệu tệ. Mọi đều lắc đầu hiểu cô mua cái nơi khỉ ho cò gáy đó gì, duy chỉ Kiều Gia Huy lặng lẽ mua theo cô một miếng.

Xong xuôi, Mỹ Thư bắt đầu đóng gói hành trang. Cô trả nhà thuê của Cục Xúc tiến đầu tư, cho thuê bộ cửa hàng ở Tiểu Đông Môn. Cuối cùng, cô về Dương Thành đón Lương.

Mẹ Lương giờ ngoài tám mươi, sức khỏe tuy còn nhưng họ còn nhiều thời gian nữa. Mỹ Thư gục đầu lên gối bà, thủ thỉ: "Mẹ, năm xưa con đưa đến Dương Thành, giờ con đưa về nhà nhé." Bà cụ tóc bạc phơ, tai nghễnh ngãng nhưng vẫn hiền từ: "Mẹ cứ theo cái Mỹ thôi."

Thấy cô sắp , bác Lâm cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Cô Mỹ , cô thì cũng định xin về. Chúng già , c.h.ế.t ở xứ ."

Mỹ Thư đến chào tạm biệt Vương Lệ Mai và Giang Trần Lương. Giang Mỹ Lan , gốc rễ của chị cắm sâu ở Dương Thành, chị còn vẫy vùng thêm nữa. Vương Lệ Mai cũng , bà mới ngoài bảy mươi, vẫn còn kiếm thêm tiền cho con trai lấy vợ nên nhất quyết ở .

Mỹ Thư ôm tạm biệt : "Bố , chị, chúng con về thủ đô . Khi nào ăn nữa thì về nhà với chúng con."

Vương Lệ Mai bịn rịn nỡ rời, Mỹ Thư chỉ : "Mẹ, con kiếm đủ tiền dưỡng già , con đây. Khi nào về, con sẽ phụng dưỡng ." Cô , với sản nghiệp hiện tại, Vương Lệ Mai thực sự chẳng cần đến tiền của cô để dưỡng già nữa.

 

Vương Lệ Mai kiên quyết: "Mẹ , còn kiếm thêm ít tiền nữa."

Giang Mỹ Thư hiểu tính bà nên cũng ép, cô nhẹ nhàng lời từ biệt: "Vậy con sẽ ở nhà đợi về."

Vương Lệ Mai gật đầu, đôi mắt nhòe vì lệ.

Từ nhà đẻ trở về, đồ đạc phía bên nhà Mỹ Thư đóng gói xong xuôi, chất đầy mấy chục thùng gỗ lớn để chuẩn ký gửi tàu hỏa. Đầu tiên là Lương, bác Lâm và Lương Lan Hương lên tàu .

Giang Mỹ Thư và Lương Thu Nhuận là những cuối cùng còn nán . Họ sân ga, phóng tầm mắt những tòa nhà cao tầng của Dương Thành đang dần lùi xa. Cả hai đều im lặng, mỗi đều theo đuổi một dòng hồi tưởng riêng.

Hồi lâu , Mỹ Thư khẽ lên tiếng: "Anh Lương, chúng ở Dương Thành mười lăm năm ."

Lương Thu Nhuận gật đầu, thanh âm trầm ấm: "Lúc đến em bên cạnh, lúc vẫn là em ở bên ."

Giang Mỹ Thư trầm mặc một lát. Nghĩ về chặng đường hai mươi năm vợ chồng đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi, cô chợt cảm thấy giấu giếm thêm điều gì nữa. Cô xoay , sâu đôi mắt : "Anh Lương, ?"

"Em là Giang Mỹ Lan. Em tên là Giang Mỹ Thư."

Lương Thu Nhuận khựng , nghiêng đầu cô, trong ánh mắt hề hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Giang Mỹ Thư ngẩn : "Anh... từ bao giờ?"

Lương Thu Nhuận đưa tay lên, giống như thói quen khi họ còn trẻ, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Đồ ngốc, dĩ nhiên là ."

"Vậy giận ? Em lừa dối ."

Lương Thu Nhuận mỉm , nụ đầy bao dung và mãn nguyện: "Anh thấy vui vì em lừa ."

"Giang Giang."

Anh ôm c.h.ặ.t cô lòng, trong giọng mang theo sự may mắn vô ngần: "Thật may là năm đó em đồng ý đổi hôn với cô , nếu , chúng chẳng thể cùng đến ngày hôm nay."

Giang Mỹ Thư , giọng chút nghẹn ngào: "Vậy chúng về nhà thôi."

Lương Thu Nhuận nắm c.h.ặ.t lấy tay cô: "Về nhà!"

Lúc đến nàng. Lúc vẫn nàng.

CHÍNH VĂN HOÀN

Loading...