[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 539

Cập nhật lúc: 2025-12-24 02:14:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Thu Nhuận hỏi: "Xong xuôi cả chứ?"

Giang Mỹ Thư gật đầu, hạ thấp giọng: "Dàn xếp xong xuôi ạ, nhưng em với bố . Nói chắc chắn ông sẽ tiếc tiền cho , thôi thì cứ tiền trảm hậu tấu ."

Đây là bí quyết mà Giang Mỹ Thư tự đúc kết bao năm chung sống với các bậc tiền bối.

Lương Thu Nhuận xoa đầu cô, nụ hiền hòa: "Chỉ em là nhanh trí thôi."

"Giờ về nhà qua trường luôn đây?"

Giang Mỹ Thư vén tay áo đồng hồ, thấy mới hơn mười một giờ, liền bảo: "Mình ghé tiệm cơm quốc doanh ăn chút gì , tiện thể mua cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một con vịt với mấy cái bánh bao thịt nữa."

Giang Mỹ Thư thăm con cháu chẳng bao giờ tay . Đám thiếu niên đôi mươi đang tuổi ăn tuổi lớn, bụng lúc nào cũng thiếu dầu mỡ, cứ hễ dịp là cô tìm cách để tẩm bổ cho chúng.

Nghe cô , ánh mắt Lương Thu Nhuận thêm phần ấm áp: "Giang Giang ."

"Dạ?"

Anh nắm tay cô, bước trong con ngõ nhỏ gió bấc thổi hun hút, tấm lưng rộng lớn che chắn cho cô khỏi những cơn gió lạnh: "Có em đúng là phúc phận của bọn trẻ."

Ngày còn trẻ, cũng từng khao khát gửi cho miếng thịt để ăn, nhưng chẳng ai cả. Lương Thu Nhuận nhập ngũ sớm, ngày điều kiện ở đơn vị vô cùng gian khổ, từng gầy đến mức trơ xương như khỉ, thấy lợn rừng chạy ngoài đồng mà chỉ lao vồ lấy c.ắ.n cho mấy miếng cho bõ thèm.

Mà đến thời của Lương Duệ, Lương Phong Giang Nam Phương, Giang Mỹ Thư luôn chăm sóc chúng vô cùng chu đáo.

Giang Mỹ Thư mím môi ngượng nghịu: "Chỉ là chút đồ ăn thôi mà, phúc phận gì to tát ."

Lương Thu Nhuận thầm nghĩ , chỉ là vốn giỏi tranh biện, càng nỡ tranh cãi với Giang Mỹ Thư, phần lớn thời gian đều dành cho cô sự bao dung tuyệt đối.

Đến tiệm cơm quốc doanh, Lương Thu Nhuận đỗ xe, còn Giang Mỹ Thư trong xem xét. Có lẽ do sắp Tết, bà con một năm thắt lưng buộc bụng vất vả cũng bắt đầu chịu chi để ăn một bữa ngon, nên tiệm cơm đông hơn hẳn ngày thường.

Vì tiệm giới hạn lượng mua, cô và Lương Thu Nhuận chia xếp hàng. Mỗi mua một con vịt lớp da ngoài vàng rộm, giòn tan, thơm phức. Mua cho bọn trẻ thì , chính cô cũng đang thèm nhỏ dãi đây. Ở Dương Châu lâu ngày, vịt trong đó luôn mùi gây gây, cô vẫn chuộng vịt Thủ đô hơn. Cô còn nhờ một cạnh, gửi thêm năm hào tiền công để nhờ họ xếp hàng mua hộ thêm một con nữa. Đôi bên đều vui vẻ hài lòng.

Vịt hề rẻ, tận mười ba đồng một con, mà Giang Mỹ Thư vung tay mua liền ba con chẳng chút đắn đo. Nhìn lên bảng đen thấy tiệm mới món lẩu, Giang Mỹ Thư dĩ nhiên bỏ lỡ. Hai vợ chồng gọi sáu món phụ: giá đỗ, đậu phụ, cải bắp, củ cải, thêm một phần thịt bò và một phần thịt cừu.

Vì trời quá lạnh, cô đặc biệt gọi nước lẩu cay sực mùi dầu ớt. Ăn xong một bữa lẩu, nóng lan tỏa khắp , cô mới thấy khoan khoái: " là trời lạnh thế chỉ ăn lẩu là nhất."

"Phải chi ở trường bọn trẻ tiện ăn lẩu, em cũng gói cho tụi nó một phần."

Lương Thu Nhuận tự nhiên xách lấy túi đồ ăn mang tới trường cho các con, bảo: "Ngày mai tụi nó về nhà ăn Tết là ăn lẩu ngay mà, cần gấp gáp vài tiếng đồng hồ ."

"Cũng đúng ạ."

Rời tiệm cơm, hai còn ghé bách hóa mua thêm hai hộp sữa mạch nha. phần là dành tặng cho thầy của Giang Nam Phương – Giáo sư Quách.

Mười hai giờ rưỡi, Giang Mỹ Thư và Lương Thu Nhuận đến cổng trường Đại học Khoa học Kỹ thuật. Bây giờ cổng trường mở cửa tự do hơn, từ khi khôi phục kỳ thi đại học, ngoài cũng phép trong. Thế nên Giang Mỹ Thư phiền đến bảo vệ gọi , mà trực tiếp thẳng đến chỗ ở của em trai.

Giang Nam Phương ở cùng với vị giáo sư trong trường, căn phòng của ngay gian ngoài nhà giáo sư. Họ đến gặp may, Giang Nam Phương nhà, chỉ vợ Giáo sư Quách là bà Minh Hiền Lan đang ở đó.

Bà Minh ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh , khuôn mặt hiền từ, bà đang cầm một cuốn sách chăm chú . Nghe tiếng gõ cửa, bà mở, thấy hai lạ liền ngẩn : "Hai cháu là...? Ông Quách nhà , tối hai cháu hãy tìm." Bà cứ ngỡ họ là sinh viên đến tìm giáo sư.

Giang Mỹ Thư mỉm : "Cháu đến tìm Giang Nam Phương ạ, cháu là chị gái nó, mới ở xa về nên ghé trường thăm nó chút."

"Nam Phương hả?" Nhắc đến học trò cưng của chồng, nét mặt bà Minh dịu hẳn: "Bà Nam Phương nhắc về cháu , nhà hai cháu."

"Để bà gọi điện cho ông Quách, bảo ông nhất định cho Nam Phương tan sớm hôm nay."

Giang Mỹ Thư lễ phép: "Cháu cảm ơn bà, phiền bà quá ạ."

Giang Mỹ Thư vốn trắng trẻo, khuôn mặt ngoan ngoãn, đúng kiểu mẫu mà các thầy cô giáo mực yêu thích, bà Minh cũng ngoại lệ. Dù bà giảng viên đại học nhưng cả đời bà cũng gắn bó với ngành văn hóa. Vì thế, bà cảm tình với Giang Mỹ Thư ngay từ cái đầu tiên. Sau khi gọi điện xong, bà bắt chuyện: "Còn đây là...?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-my-nhan-ca-muoi-ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-539.html.]

"Dạ, đây là nhà cháu, Lương Thu Nhuận ạ."

Lương Thu Nhuận dậy chào hỏi: "Cháu chào Minh ." Anh rõ những đóng góp của bà Minh Hiền Lan trong lĩnh vực của bà, gọi một tiếng "" là xứng đáng.

Bà Minh ngạc nhiên: "Cháu ?"

Lương Thu Nhuận lắc đầu: "Dạ, thể coi là ạ."

"Ồ?" Bà Minh tỏ vẻ hứng thú.

Lương Thu Nhuận từ tốn giải thích: "Hồi còn trong quân ngũ, cháu từng dịp các tác phẩm của ." Ngày kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, những cuốn sách của bà Minh chính là niềm an ủi hiếm hoi của nơi thao trường nắng gió.

Cứ thế, bà Minh và Lương Thu Nhuận bắt đầu thảo luận say sưa. Giang Mỹ Thư chỉ thấy cái tên Minh Hiền Lan quen, thôi thấy khí chất tầm thường. Mãi tìm hiểu cô mới , hóa đây chính là vị đại thụ trong giới văn đàn , chỉ là bút danh của bà lúc sáng tác tên thật.

Đang mải mê chuyện trò thì Giang Nam Phương vội vã từ phòng thí nghiệm chạy về. Giữa mùa đông giá rét, đẩy cửa mang theo một luồng khí lạnh, thở hổn hển: "Chị!"

Giang Mỹ Thư tiếng liền . Giang Nam Phương mặc một chiếc áo khoác bông xanh chàm, dáng cao ráo, ngũ quan thanh tú, môi đỏ răng trắng. Có lẽ do ở lâu trong phòng kín thiếu ánh nắng nên da dẻ nhợt nhạt, nhưng hợp với màu áo xanh , toát lên vẻ thư sinh nho nhã.

Giang Mỹ Thư vui mừng khôn xiết, bật dậy bước tới: "Nam Phương!" Giọng chứa chan nỗi nhớ nhung giấu giếm.

"Cao lên , mà vẫn gầy thế." Cô nắm tay em trai, lật lật ngắm nghía. Giang Nam Phương bẽn lẽn: "Em tăng năm cân đấy ạ, chỉ là rõ thôi."

Cậu cứ để mặc cho chị gái ngắm nghía, mãi đến khi cô thôi , mới sang chào: "Cháu chào sư mẫu ạ."

Bà Minh mỉm : "Được , chị và rể đợi cháu lâu lắm , mau về nhà ăn Tết thôi."

Giang Nam Phương do dự: "Cháu mà về thì thầy với sư mẫu tính ạ?" Hai ông bà một con trai duy nhất hy sinh khi tòng quân, giờ chỉ còn hai già nương tựa . Giang Nam Phương chuyển đến ở cùng cũng là để đôi bên chăm sóc lẫn .

Bà Minh xua tay: "Ngày cháu, bà với thầy cháu vẫn ăn Tết đấy thôi. Mau về , chị cháu từ xa về đây chẳng dễ dàng gì."

Giang Nam Phương lúc mới cúi chào cáo biệt. Trên đường về, thanh niên vốn nội tâm là thế mà mặt chị gái cứ líu lo ngớt: "Chị ơi, vốn dĩ nghỉ đông em định tìm chị đấy, nhưng đó phòng thí nghiệm nhiệm vụ đột xuất nên em ." Giọng thoáng chút thất vọng.

Giang Mỹ Thư mỉm em, ánh mắt dịu dàng đầy tự hào như thể đứa con nuôi nấng bấy lâu nay trưởng thành: "Không , thời gian cũng ."

"Dì còn đón Lương Phong nữa, em cùng dì luôn nhé?"

Nam Phương , dẫn đường tìm Lương Phong. Lương Phong năm nay đang học năm ba, theo phụ giáo sư tính toán trong phòng thí nghiệm nên giờ cũng ở ký túc xá. Nam Phương đưa hai đến tận bên ngoài phòng thí nghiệm của .

Nhờ thẻ công tác, Nam Phương trong một lát gọi Lương Phong . Thấy vợ chồng Lương Thu Nhuận, Lương Phong kinh ngạc vô cùng, vội chạy bổ tới: "Chú nhỏ, thím nhỏ!"

"Sao hai về ạ?" Năm ngoái hai về, với Lương Duệ còn than vãn với mãi.

Giang Mỹ Thư bảo: "Về thăm mấy đứa chứ . Có xin nghỉ ? Nếu thì về nhà ăn một cái Tết đoàn viên cho trò."

Lương Phong gần như trả lời ngay lập tức: "Được ạ! Để em xin phép thầy ngay."

Chỉ năm phút , Lương Phong trở , dáng vẻ hăm hở, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin. Thật khó hình dung chỉ mới năm năm , vẫn còn là một đứa trẻ tự ti, tội nghiệp.

Bước lên xe, Giang Mỹ Thư đưa túi vịt cho hai đứa: "Vẫn còn ấm đấy, ăn tạm , về nhà dì tẩm bổ thêm cho."

Cả Nam Phương lẫn Lương Phong đều đang thèm thịt đến phát điên. Nhìn thấy miếng thịt, hai đứa cứ như sói thấy cừu, chẳng màng nguội nóng, cũng chẳng thiết gì hình tượng nữa, cứ thế cầm miếng vịt mà gặm lấy gặm để. Vịt Thủ đô thơm lừng, dẫu nguội chút vẫn ngon tuyệt cú mèo.

Giang Mỹ Thư mà xót xa: "Bình thường ở trường thịt ăn hả các con? Sao mà ăn như hổ đói thế ."

Nam Phương nuốt vội miếng đùi vịt, giải thích: "Bọn em ở trong phòng thí nghiệm, ăn cơm tập thể nấu trong nồi lớn nên tiện ăn uống riêng biệt chị ạ."

Một câu lên tất cả. Giang Mỹ Thư trách yêu: "Mấy đứa cũng ngốc thật, cầm phiếu thịt thì cứ cửa sổ căng tin hoặc tiệm cơm quốc doanh mà ăn chứ."

Giang Nam Phương mím môi khổ: "Lấy thời gian hả chị, ăn cơm còn chẳng kịp nữa là khỏi cổng trường."

Cậu hơn nửa năm nay bước chân khỏi cổng trường, gần như sinh hoạt đều gói gọn trong khuôn viên .

Loading...