[Xuyên Không Trọng Sinh] Gả Nhầm Cho Đại Lão Văn Cận Đại - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-12-10 07:30:37
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Món đồ lớn, cô gửi bản vẽ qua từ hôm , hôm nay chắc chắn xong.
Phản ứng của Nghiêm Tuyết khiến Vu Thúy Vân cứ như đ.ấ.m bông, càng cô trông như một con hề nhảy nhót ở đó, khỏi tức giận.
Hơn nữa, đôi mắt của Nghiêm Tuyết ...
Người gần khuất, Vu Thúy Vân cuối cùng cũng nhớ : “ quen mắt thế, hóa là hôm nọ bắt chuyện với lão Lương.”
“Ai bắt chuyện với Tiểu Lương?” Vợ Đội trưởng Lâm lập tức sang, hỏi.
“Chính là Nghiêm Tuyết , còn nhiệt tình hỏi lão Lương nhà bệnh , là thứ lành gì.”
“Tiểu Lương còn quen cô ?” Vợ Đội trưởng Lâm ngạc nhiên: “Cô mới đến lâm trường mấy ngày?”
“Ai mà , dù cái kiểu của cô là thấy ghê tởm. Cô đến nhà cô gì? Tìm Đội trưởng Lâm nhà cô...”
Nhà Thợ Giả xa nhà Đội trưởng Lâm, Nghiêm Tuyết qua hỏi, quả nhiên đồ xong.
Thợ Giả việc cẩn thận, còn dùng giấy nhám đ.á.n.h bóng cả trong lẫn ngoài hai : “Nếu cô vội dùng, thì về quét thêm lớp sơn bóng.”
Ông hỏi cô: “Rốt cuộc cái là cái quái gì ? Không giống cái gậy, cũng giống cái gãi ngứa.”
“Dùng để mát-xa.” Nghiêm Tuyết kiểm tra vấn đề gì, liền trả tiền theo giá thỏa thuận đó.
Thợ Giả nhận tiền, còn tò mò thêm mấy : “Cái là dùng để mát-xa ư? Sao gần đây mấy thứ kỳ quái ?”
Nghiêm Tuyết đoán ông đang về giày trượt patin, cô thấy cái đế giày mà Thợ Giả dở, đoán chừng lâm trường sẽ sớm thêm nhiều đôi nữa.
Chiếc máy mát-xa nhận cô cũng định về quét sơn bóng gì, thứ nhất là cần thiết, thứ hai sơn bóng chỉ mùi mà còn cho sức khỏe, cô cầm thẳng đến nhà họ Lưu.
Cô đến đúng lúc, Ông Lưu ở nhà, đang cho ch.ó ăn ở sân, thấy cô còn : “Đến .”
“Ông Lưu.” Nghiêm Tuyết chào ông: “May quá ông nhà, cháu mang cho ông một thứ.” Cô lắc lắc chiếc máy mát-xa cầm tay.
“Cái thứ ?” Ông Lưu chuyện cô tặng giày trượt patin cho Lưu Xuân Thải, chắp tay lưng tới .
“Là máy mát-xa.” Nghiêm Tuyết giục ông nhà: “Ông thử xem, bảo đảm mát-xa xong thoải mái, thoải mái cháu đền cho.”
“Cháu định bán cho đấy chứ? Còn đòi đền.”
Ông cụ hầm hừ hỏi một câu, nhưng vẫn cô giục , xuống mép giường sưởi.
Nghiêm Tuyết nhờ Thợ Giả cái thật phức tạp, chỉ là một chiếc máy mát-xa hình cá heo. Chỉ là thể hiệu ứng rung, chỉ lắp các con lăn ở giữa.
Ông cụ cô cầm lăn vài cái, lập tức cảm thấy khác biệt, tự nhận lấy lăn tiếp.
Hoàng Phượng Anh bên cạnh : “Tiểu Nghiêm cái thật, Bố kêu đau vai ? Tự với tới , khác xoa bóp cho thì Bố cho, cái xoa bóp .”
Ông Lưu hầm hừ gì, một lúc lâu : “Áo dày.”
“Dày thì tối về phòng cởi áo bông mà xoa.” Hoàng Phượng Anh , hỏi Nghiêm Tuyết: “Cái cũng là cháu từng thấy đây ?”
Nghiêm Tuyết đương nhiên chỉ thể : “Cháu thấy Ông Lưu đ.ấ.m vai, đặc biệt là bên vai đeo súng, nên nghĩ đây thấy dùng, tìm Thợ Giả thử một cái.”
Cô : “Mọi cũng đừng khách sáo với cháu, nhà giúp đỡ cháu ít việc, còn chia cho cháu ít đồ săn .”
“Cháu chẳng cũng trả tiền , như thể lấy .” Hoàng Phượng Anh mắng cô: “Nói cho cùng vẫn là cháu lòng nghĩ đến tụi Dì.”
Ông Lưu nãy giờ xen lời, đợi hai xong, đột nhiên hỏi Nghiêm Tuyết: “Mấy hôm nữa tuyết rơi, còn lên núi đặt bẫy, cháu ?”
“Cháu ạ?” Vẻ mặt Nghiêm Tuyết lộ rõ sự ngạc nhiên.
Ngay cả Hoàng Phượng Anh cũng chút bất ngờ, lâm trường để ý đến tài nghệ của Ông Lưu, mang quà đến học, Ông Lưu đều đồng ý, mà chủ động đề nghị đưa Nghiêm Tuyết .
Ông Lưu trúng sự ngạc nhiên của Nghiêm Tuyết, ít nhất cô chỉ nghĩ đến chiếc máy mát-xa hợp với ông dùng, chứ mục đích khác.
Ông cụ xoa bóp vai, Nghiêm Tuyết một cái: “Lần lên núi hái thông, cháu hỏi nhiều chuyện săn b.ắ.n ?”
Nghiêm Tuyết quả thật hỏi, thứ nhất lúc đó Ông Lưu đang đeo súng, cô quả thực chút tò mò; thứ hai, cách kiếm tiền ở lâm trường cô đều tìm hiểu, nhỡ cái cô thể dùng .
Ông cụ đặt máy mát-xa xuống: “Muốn thì về chuẩn đồ đạc, dặn xong sẽ gọi cháu.”
Đây quả thực là một niềm vui bất ngờ, vốn dĩ đội gia đình việc, Nghiêm Tuyết cũng việc gì , lên núi học cách đặt bẫy, dù thể dùng để đổi tiền, ít nhất cũng cái để cải thiện bữa ăn.
Cô về nhà chuẩn theo yêu cầu của Ông Lưu là dây thép mảnh và dây thừng mảnh, là bình nước, lương khô và bộ đồ nghề hái thông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-ga-nham-cho-dai-lao-van-can-dai/chuong-27.html.]
Ông Lưu kiên nhẫn đợi vài ngày, đợi lâm trường một trận tuyết mỏng, mới thông báo Nghiêm Tuyết xuất phát, cùng còn Hoàng Phượng Anh giúp ông mang dụng cụ: “Mấy đứa nhỏ đều học , Dì bảo chúng nó tự mang cơm trưa, Dì cũng theo giúp Bố một tay.”
Cái gọi là đặt bẫy, thực chất là đặt bẫy tại những nơi con mồi thường qua, chủ yếu là các loại thòng lọng bằng dây thừng, dây thép.
Tục ngữ câu: “Thỏ chạy vòng quanh sườn núi, chạy chạy về tổ cũ.” Ý một thói quen của động vật hoang dã, là cảm thấy con đường nào an , chúng sẽ mãi con đường đó.
Con đường động vật thường tự nhiên sẽ để dấu vết, đặc biệt là khi tuyết rơi mùa đông, thợ săn kinh nghiệm là là động vật gì để , để từ bao lâu .
Nếu là mùa hè thì rắc rối hơn nhiều, chủ yếu dấu chân, mà là phân mặt đất, dấu răng cây cỏ, và chỗ nào cỏ dẫm bẹp hoặc bẻ cong.
Vào rừng lâu, Ông Lưu phát hiện dấu vết thỏ rừng, gọi Hoàng Phượng Anh: “Dây thép.”
Hoàng Phượng Anh vội vàng lục trong túi , đưa cho ông.
Ông cụ nhận lấy, một mặt dùng cành cây gần đó uốn dây thép thành vòng tròn, tạo thành cái thòng lọng chân heo, đặt ở giữa đường của thỏ, một mặt giảng cho Nghiêm Tuyết cách phân biệt dấu chân thỏ.
Trong còn nhiều kiến thức, chủ yếu là căn cứ kích thước dấu chân để phán đoán kích cỡ của thỏ, từ đó xác định chiều cao và kích thước của thòng lọng.
Lớn quá dễ mắc bụng, nhỏ quá thì đầu cũng chui lọt, quá cao hoặc quá thấp, thòng lọng đều tác dụng.
Nghiêm Tuyết học theo, đường phát hiện dấu chân nghi ngờ của động vật, còn thử tự hai cái bẫy.
Không phán đoán dấu chân đúng , nhưng cái bẫy thì trông vẻ đàng hoàng, Ông Lưu chắp tay lưng bên cạnh , chỉ chỉ bảo một chút, liền gật đầu: “Cũng .”
“Ý là cháu đấy.” Hoàng Phượng Anh bên cạnh phiên dịch cho bố chồng: “Hồi Dì mới theo Ông lên núi, Ông từng Dì ‘cũng ’ .”
Cuối cùng bẫy thỏ, bẫy gà rừng ít, Ông Lưu còn tìm thấy mấy dấu chân hoẵng, dùng cành cây và dây thừng một cái thòng lọng treo chân.
Loại bẫy chủ yếu dùng để bẫy những động vật lớn hơn như hoẵng và hươu, cành cây đủ đàn hồi, dùng dây thừng buộc thành thòng lọng, một khi động vật chạm cơ quan, sẽ dùng độ đàn hồi để thòng dây chân động vật treo lên.
Để cái , Ông Lưu còn đặc biệt cào bớt tuyết, tìm một ít địa y mà hoẵng thích ăn rải lên thòng lọng mồi nhử.
Rồi đợi ngày hôm thăm bẫy, đoàn về nhà, Nghiêm Tuyết việc cẩn thận, còn vẽ mấy loại bẫy học sổ.
Kết quả ngày hôm lên núi, Ông Lưu còn cố ý dắt ch.ó theo, đề phòng thú rừng nhòm ngó con mồi trong bẫy, cái bẫy đầu tiên họ bắt hụt, con mồi mắc bẫy thú dữ ăn mất.
Đi xem cái thứ hai, cũng chỉ còn chút tàn tích, liên tiếp ba bốn cái đều như .
Ông cụ tức đến bật : “Cái là cố tình rình hôi của đấy ?”
Thật chuyện thú rừng ăn thịt con mồi trong bẫy là chuyện thường, mấu chốt là đầu tiên Ông Lưu đưa Nghiêm Tuyết lên núi thăm bẫy gặp , quả thực mất mặt.
Nghiêm Tuyết thì quá bận tâm đến kết quả: “Ít nhất Ông đều bẫy trúng mà? Cháu thấy mấy cái bẫy cách khá xa, lẽ chỉ do một con thú dữ .”
Tâm lý cô thật , Ông Lưu cô một cái: “Đi xem mấy cái của cháu.”
Mấy cái bẫy của Nghiêm Tuyết thì thu hoạch t.h.ả.m hại, tổng cộng hai cái bẫy thỏ, một cái bẫy gà rừng, bẫy trúng cái nào.
Cô cũng bực bội, còn với Ông Lưu: “Nói mà, vẫn là Ông kỹ thuật .”
“Ta bao nhiêu năm ?” Ông Lưu chỉ cái bẫy thỏ cuối cùng: “Cái thấy vấn đề gì, ngày mai xem.”
Bẫy đặt xuống, lúc nào cũng kết quả ngay, Nghiêm Tuyết gật đầu.
Ông Lưu dắt chó: “Hôm nay đến đây thôi, là đưa cháu đặt bẫy, kết quả trục trặc .”
Mọi một đoạn, mới phát hiện Nghiêm Tuyết vẫn yên tại chỗ, thậm chí còn thêm vài bước.
“Ông Lưu,” Nghiêm Tuyết chằm chằm một vệt nhỏ gần cái bẫy thỏ đó: “Ông xem cái giống dấu chân hoẵng ?”
Sợ nhớ chính xác, cô còn lấy sổ so sánh: “Quả thật chẻ đôi ở giữa giống móng bò, nhưng nhỏ hơn móng bò.” Cái là Ông cụ dạy hôm qua khi thòng lọng treo chân.
Những động vật ăn cỏ như hoẵng, hươu, cơ bản đều móng cứng, như động vật ăn thịt cần săn mồi thì đệm thịt móng.
Ông cụ ban đầu quá để ý, qua một cái, nhưng ngay đó xổm xuống: “Hình như đúng là , e rằng chỉ một con.”
“Gặp bầy hoẵng ?” Hoàng Phượng Anh cũng xúm : “Con nhớ hôm qua mà?”
Nghiêm Tuyết hồi tưởng kỹ : “Cháu cũng nhớ hôm qua thấy.”
“Vậy thể là dấu chân mới,” Ông Lưu nhận kỹ lưỡng, về hướng dấu chân biến mất: “Đuổi theo xem , lẽ xa.”
Có lẽ vận xui dùng hết ở những , đuổi theo, họ quả thật tìm thấy con mồi.
Một đàn động vật hình dáng giống hươu nhưng nhỏ hơn xuất hiện trong tầm mắt họ, bảy tám con, bộ lông màu cỏ khô, đuôi ngắn, đuôi một túm lông trắng, đang dùng móng cào lớp tuyết, tìm kiếm thức ăn bên tuyết.