[Xuyên Không Trọng Sinh] Gả Nhầm Cho Đại Lão Văn Cận Đại - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:14:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Quốc Cương nhắc đến chuyện là bực , “Ai gây chuyện với ai ở ngoài, trùm bao bố đ.á.n.h một trận, về nhà thì phát điên, thấy cái gì cũng mắt. Cái đài của xong kịp cất, nửa đêm dậy vấp , nhấc lên đập nát luôn.”
Chắc là Giang Đắc Bảo thực sự điên tiết , nửa đêm quá tối rõ, kịp là cái gì đập mất .
Chỉ là cái trùm bao bố đ.á.n.h , Nghiêm Tuyết chút suy đoán nhỉ?
Cô nhịn Kỳ Phóng, thấy Kỳ Phóng vẫn bình tĩnh, chỉ với vẻ mặt thường ngày lấy hộp dụng cụ.
Trương Quốc Cương cũng chuyện thể trách chất lượng đồ vật , “Cậu xem giúp ở , cần sửa thì sửa, cần thì , trả tiền như thường.”
Mặc kệ chuyện sửa đồng hồ đây chuyện thất đức , điều kiện gia đình là thật, việc cũng thực sự tiếc tiền.
Người thế , Kỳ Phóng liền kiểm tra kỹ lưỡng, thấy vấn đề gì lớn, chỉ là chỗ pin tiếp xúc , dây nguồn hỏng.
Cái thực sự thể trách , hỏng là dây nguồn mua sẵn, chứ phần hàn, Trương Quốc Cương càng gì để .
Kỳ Phóng giúp Trương Quốc Cương siết chặt chỗ lắp pin, nối dây nguồn đứt, tổng cộng thu của Trương Quốc Cương ba hào.
Trương Quốc Cương thử thấy vấn đề gì, lúc sắc mặt mới dịu một chút, xách đài lên về.
Anh , Nghiêm Tuyết liền nháy mắt với Kỳ Phóng, “Chuyện trùm bao bố , sẽ là Lưu Vệ Quốc đấy chứ?”
Kỳ Phóng đang dọn dụng cụ, ngẩng đầu, “Em thể bỏ chữ ‘chứ’ .”
“ là thật .” Nghiêm Tuyết , “Không đ.á.n.h đủ, cứ ấm ức mãi ?”
“Gần như .”
Dù Giang Đắc Bảo quá khó , chỉ đe dọa sẽ hành hạ Chu Văn Huệ khi cưới, mà còn sàm sỡ Chu Văn Huệ.
Nếu chuyện xảy với Nghiêm Tuyết, đ.á.n.h một trận cũng là còn nhẹ. Dù Kỳ Phóng tự nhận khí chất đến mức, để Giang Đắc Bảo dưỡng vài ngày là thể ngoài bình thường.
Trước đây Lưu Vệ Quốc dám động thủ, còn sợ vạn nhất Chu Văn Huệ thật sự rơi tay Giang Đắc Bảo, những món nợ đều sẽ tính lên đầu Chu Văn Huệ, bây giờ thì sợ nữa .
Cũng là Giang Đắc Bảo tự xui xẻo, nửa đêm dây nguồn đài vấp ngã, chỉ va chỗ thương, mà còn nổi giận đập nát chiếc đài của Trương Quốc Cương.
Việc đền tiền còn là chuyện nhỏ, Trương Quốc Cương dễ tính gì, càng quan tâm thể diện, xem cái trực tiếp mắng Giang Đắc Bảo trêu ghẹo nữ đồng chí là chuyện vẻ vang gì sẽ rõ.
Quả nhiên mấy ngày , Giang Đắc Bảo rõ ràng nhóm nhỏ tẩy chay, Trương Quốc Cương gì cũng rủ , còn chạy đến xem náo nhiệt ngày Lưu Vệ Quốc và Chu Văn Huệ kết hôn.
Ai mà suýt chút nữa Chu Văn Huệ lấy Giang Đắc Bảo, cả nhóm họ nhóm cổ vũ cho đám cưới của Chu Văn Huệ và một khác, đúng là cố tình chọc tức .
Thế mà Giang Đắc Bảo chẳng gì họ, vốn dĩ là hạt nhân của nhóm nhỏ , Trương Quốc Cương và Dương Đào mới là, so điều kiện cũng đấu họ.
Tuy nhiên Giang Đắc Bảo thế nào, Lưu Vệ Quốc đ.á.n.h xong, cũng bận tâm nữa, trong lòng chỉ việc cưới cô gái yêu về nhà.
Tình cảm là thứ, dễ dàng thường nhạt nhẽo, ngược càng nhiều sóng gió, càng nhiều trắc trở, càng khiến thấy quý giá.
Ban đầu hai yêu , chỉ là chút thiện cảm với , cùng trải qua nhiều chuyện như , ngược thực sự nảy sinh ý thể thiếu .
Sáng sớm hôm đó thức dậy, khóe miệng Lưu Vệ Quốc ngớt , lúc đón dâu, càng gương soi ba bốn , sợ chỗ nào đó đủ trai.
Nghiêm Tuyết lúc đó kéo Kỳ Phóng một cái, bảo đừng theo, dù theo, cũng cố gắng xa một chút.
Nơi đón dâu định ở ký túc xá thanh niên trí thức, mấy cô gái thanh niên trí thức đều thành nhà gái, giúp Chu Văn Huệ chặn cửa, ngược nhà gái thật sự của Chu Văn Huệ chỉ Chu và một em trai đến.
Bố Chu trong lòng vui, lộ mặt, chỉ nhờ Chu nhắn với Chu Văn Huệ một câu, bảo cô con đường là tự chọn, ăn xin cũng đừng về nhà đẻ.
Chu Văn Huệ cũng bố cho nguội lòng, cũng nhờ mang lời về, cô là cây sâm bố Chu bán cho nhà họ Lưu, nhà họ Chu liên quan gì đến cô.
Không ngờ em trai đang định cõng cô , Lưu Vệ Quốc lên cõng cô bé.
Chu Văn Huệ lúc đó ngây , mặt đỏ bừng, “Sao tự cõng?”
Lưu Vệ Quốc toe toét , “Em , cái cũng học từ Kỳ Phóng đấy.”
Mọi xung quanh vốn trêu chọc, nhắc đến Kỳ Phóng càng rộ lên, “Chưa thấy ai kết hôn mà sốt sắng như hai đứa!”
Lưu Vệ Quốc lúc đó đáp ngay, “Mày sốt sắng, hồi đó còn sợ chúng tao náo động phòng đuổi hết chúng tao !”
Lần càng vui vẻ hơn, tiếng còn xen lẫn vài tiếng huýt sáo của những hóng chuyện.
Kỳ Phóng và Nghiêm Tuyết đều ở địa phương, lúc kết hôn chỉ bày một mâm, Lưu Vệ Quốc thì khác, họ hàng bên ngoại dì nhiều.
Cộng thêm nhà họ Lưu là những già ở lâm trường từ khi thành lập, bạn bè cũng nhiều, dựa ông cụ giỏi săn bắn, thiếu thức ăn, dứt khoát bày bốn mâm trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-ga-nham-cho-dai-lao-van-can-dai/chuong-104.html.]
Nghiêm Tuyết và Kỳ Phóng sắp xếp mâm nhà họ Lưu, Lưu Vệ Quốc còn đặc biệt dặn dò Kỳ Phóng uống rượu, rõ ràng là coi hai là ngoài.
lúc Lưu Vệ Quốc và Chu Văn Huệ đến mời rượu, Kỳ Phóng vẫn uống một chút, giữ thể diện nâng ly với hai , “Chúc mừng.”
Nghiêm Tuyết cũng cầm ly của lên, còn mở lời, Lưu Vệ Quốc xua tay, “Em đừng, cái mà một , tối khỏi động phòng.” Bị Chu Văn Huệ lén giẫm một cái.
Nghiêm Tuyết cũng chọc , “Vậy thì dám, uống ít thôi, cũng tượng trưng là .”
Lại hiệu với Chu Văn Huệ, “Chúc hai đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”
“Nhất định, nhất định.” Lưu Vệ Quốc đồng ý hết, còn cam đoan, “Học tập Kỳ Phóng nhà em, cố gắng năm nay ngay, hai năm bồng ba đứa.” Lại Chu Văn Huệ giẫm một cái nữa.
Nghe câu “năm nay ngay, hai năm bồng ba đứa” quen thuộc , Nghiêm Tuyết cũng khựng , nhạy cảm nhận đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt hoa đào .
Ánh mắt đó đầy ẩn ý, như thể sợ cô hiểu, đợi cô đặt ly rượu xuống, chồng còn gắp cho cô một miếng rau, “Vệ Quốc nhanh tay thật.”
Nghiêm Tuyết cúi đầu ăn rau, tiếp lời.
Chồng tiếp ngay miếng thứ hai, “Họ quen khi chúng cưới, mới nửa năm thôi.”
Nghiêm Tuyết luôn cảm thấy điều thực là— “Đã nửa năm .”
Nghiêm Tuyết dễ chột , nhưng Lưu Vệ Quốc hẹn hò tự do kết hôn , còn danh chính ngôn thuận con, cô vẫn gắp cho chồng một miếng rau.
Lúc đó chồng miếng rau trong bát, cô, ánh mắt càng sâu hơn.
Nghiêm Tuyết lúc mới nhận gắp món gì gắp, gắp một miếng cật xào, vội vàng gắp , nhét miệng ăn.
Nhà họ Lưu nhiều họ hàng đến, đủ , cần ở giúp dọn dẹp, uống rượu mừng xong, Nghiêm Tuyết và Kỳ Phóng cùng những khác cáo từ.
Lưu Vệ Quốc và Chu Văn Huệ đích tiễn, còn ghé sát tai với hai , “Buổi trưa đông , cũng uống vui vẻ, tối nay mấy đứa trẻ tụi tụ tập riêng.”
Kỳ Phóng thực thích uống rượu, cũng thích hóng hớt, Nghiêm Tuyết vốn tưởng sẽ từ chối, ngờ đồng ý ngay.
Lưu Vệ Quốc rõ ràng vui, “Vậy tối nay hai đứa cứ đến thẳng nhà mới của , lớn tuổi ở bên bố hết .”
Cái nhà cũ của nhà họ Lưu thực sự còn chỗ, để Lưu Vệ Quốc kết hôn, dứt khoát chọn chỗ khác xây cho hai gian. Chỗ chọn xa nhà Nghiêm Tuyết và Kỳ Phóng, tiệc rượu hôm nay chính là tổ chức ở nhà mới.
Hai bước , pháo đốt lúc khai tiệc vẫn quét, rải đầy đường mừng vui, mấy bé đang tìm kiếm pháo nổ trong đống giấy vụn.
Lưu Vệ Bân nghịch ngợm, mà còn dẫn cả Nghiêm Kế Cương , hai bé mắt đứa nào cũng mở to hơn đứa nào.
Hiếm khi Nghiêm Kế Cương bạn chơi, cũng hiếm khi bé chịu ngoài chơi, Nghiêm Tuyết phiền, kéo Kỳ Phóng định lẳng lặng về.
Không ngờ định , bên Nghiêm Kế Cương phát hiện gì đó, mắt sáng lên, “Chỗ, chỗ !”
Vừa định nhặt, một đứa trẻ tóc vàng khác lao lên nhặt chạy mất, còn đầu lè lưỡi với bé, “Chậm, chậm, chậm c.h.ế.t , bé cà lăm.”
Nghiêm Tuyết lúc đó khựng , ánh mắt trầm xuống.
Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy , dù đổi môi trường, vẫn sẽ nhạo Nghiêm Kế Cương lắp.
Không ai cũng tôn trọng khác, những đứa trẻ thậm chí vì ác ý, chỉ là thấy vui nên bắt chước, vẫn sẽ mang tổn thương cho Kế Cương.
dù ánh mắt trầm xuống, Nghiêm Tuyết vẫn vội hành động, thậm chí đưa tay ngăn Kỳ Phóng bên cạnh.
Cô xem, đổi môi trường, còn sống quá căng thẳng, bà, chị và rể yêu thương, liệu Kế Cương dạn dĩ hơn .
Nghe bắt chước , gọi bé cà lăm, Nghiêm Kế Cương quả nhiên mặt tái , môi mím chặt .
Nghiêm Tuyết hiểu bé, thậm chí chú ý thấy hai tay bé vô thức xoắn , căng thẳng bắt đầu cào ngón tay.
cào hai cái, bé bất ngờ mở miệng, “Ai, ai cà, cà lăm? , tiếng địa phương.”
Tuy giọng lớn, nhưng khoảnh khắc đó Nghiêm Tuyết nên cảm động nên .
Lưu Vệ Bân ngày nào cũng tiếng địa phương dài tiếng địa phương ngắn, mà khiến Kế Cương học .
Cậu bé giành pháo cũng ngớ , “Nhà ai tiếng địa phương như thế?”
“Nhà, nhà tiếng địa phương cứ, cứ như thế!” Nghiêm Kế Cương ngẩng đầu, nhưng giọng lớn hơn, gật đầu mạnh một cái.
Lưu Vệ Bân cũng chạy từ bên đến, “ chứng, tiếng địa phương bên họ là như thế đấy!”
Đối phương vẫn tin, “Nhà ai tiếng địa phương lắp? Cậu chính là bé cà lăm, le le le le bé cà lăm!”
“Mày tin, tao gọi trai tao và chị dâu nó cho mày !” Giọng Lưu Vệ Bân còn to hơn , bắt đầu gọi: “Anh! Anh Kỳ Phóng! Hai mau đây!”