Mùng tám, Tần Tiểu Mãn từ tiệm rèn ở huyện thành mang về một chiếc giá nướng nhỏ, ngoài còn một sọt cá lớn, chừng mười con. Việc ép dầu cũng xong.
Đỗ Hành tính toán bán đồ nướng ở lễ hội chùa, chợ đêm huyện thành cũng nhiều bán gà , vịt , thịt dê xiên… sinh ý .
Tần Tiểu Mãn dắt trâu về đến nhà, Đỗ Hành đang ở bếp gia vị nướng, dầu cải nóng hổi đổ lên ớt bột, mùi thơm phức tỏa .
Chưa kịp dỡ đồ xe xuống, Tần Tiểu Mãn nhảy phòng xem đồ hiếm lạ.
Dầu cải ớt bột thơm phức, Đỗ Hành đang dùng đũa khuấy.
Tần Tiểu Mãn trợn mắt há hốc mồm, nếu từng thấy Đỗ Hành đồ ăn, từng thấy ớt cay , may là dầu cải do nhà tự ép, nếu tốn cả trăm văn mua một bình nhỏ về thế thì ai mà đau lòng.
“Về ?”
Tần Tiểu Mãn : “Đồ kéo về hết .”
Đỗ Hành theo Tần Tiểu Mãn ngoài, cùng dọn giá nướng , dọn cả thùng cá: “Mua mười con?”
“Vâng.” Tần Tiểu Mãn : “Bán hết thì , bán hết thì nấu canh.” Đỗ Hành : “Được.”
Ngoài Tần Tiểu Mãn còn mang một bình nước tương, cả đống đồ tốn hơn năm trăm văn, đắt nhất là giá sắt, dài hơn hai mươi tấc tốn hơn ba trăm văn.
Cá đắt, Tần Tiểu Mãn hôm nay lên huyện thành mua trực tiếp từ tay ngư dân ở bên sông, giá rẻ, năm văn một cân, mỗi con ba, bốn cân, mười mấy hai
mươi văn, mười con hai trăm văn.
Ngoài còn bình nước tương ngon, chuẩn mua thêm vài cân thịt heo ở nhà Tần Hùng.
Chi phí khó lường, nếu Đỗ Hành trồng cải dầu mùa, Tần Tiểu Mãn nhất định tiếc tiền để mua nhiều đồ như .
Ngày hôm , sáng hai thu dọn đồ đạc lên xe đẩy, cùng đến chùa Ngọc Phúc Quan.
Hai xuất phát sớm, những đến bày hàng sớm hơn, nhiều cõng đồ đạc, cầm đuốc về phía chùa Ngọc Phúc Quan. Đỗ Hành dắt trâu, chỉ liếc qua đường.
Có bán hương khói, cũng bán đồ ăn.
May là hai xe, nếu giờ xuất phát cũng chậm, đến chậm thì chọn chỗ .
Những đường đều bày hàng ở những chỗ rộng rãi cây to che mát, quầy bán mì, , cháo, cơm… dọn xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-74.html.]
Đỗ Hành thở dài.
“Chúng nên dậy từ nửa đêm mới đúng.”
Nông dân vất vả, thương nhân cũng thấy cuộc sống sung túc hơn là bao.
Tần Tiểu Mãn dắt trâu : “Chàng nửa đêm gì còn ư, dậy sớm chiếm chỗ bày hàng ?”
Đỗ Hành nghẹn lời, véo eo Tần Tiểu Mãn, nhỏ giọng : “Tối qua , ai bắt dậy.”
“Ta bắt ? Chỉ nhắc một câu mà đồng ý.” Đỗ Hành : “Đồng ý cái gì chứ, đừng bậy.”
Hai đang thì thầm, bỗng chủ quán ven đường gọi hai . “Hai là bán đồ nướng đúng ?”
Tần Tiểu Mãn kinh ngạc họ bán gì, chủ quán : “Thấy xe
trâu giá nướng.”
“Không quấy rầy hai , phía hầu hết bày hết , chỗ còn rộng, vợ chồng bán rượu. Hai thể bày ở bên cạnh, hai bên cùng hỗ trợ khách hàng ?”
Đỗ Hành đang chuyện với Tần Tiểu Mãn, ngắt lời như bắt quả tang điều , mặt đỏ lên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở .
Trà rượu nhạt nhẽo, nếu đồ xiên nhắm rượu thì thích hợp hơn, đồ nướng ăn nhiều dễ ngán, uống , quả thật thể cùng thu hút khách.
Như đỡ tìm chỗ, Đỗ Hành lập tức đồng ý.
Vợ chồng họ dừng xe bò ở ven đường, lượt dọn đồ xuống.
Họ mang bàn ghế, thu dọn nhanh chóng, Tần Tiểu Mãn buộc trâu cây, Đỗ Hành nhóm lửa.
Lúc bình minh, hai dọn xong sạp, trời cũng sáng .
Trên đường đường thấy rõ, tiết trời buổi sáng mát mẻ, những nông dân thành tâm thắp hương thường dậy sớm, nóng, về nhà còn thể việc.
Quầy rượu, vợ chồng cùng con trai sợ sệt gì, thấy qua đường cần là nông dân khổ cực là giàu sang mặc áo gấm, đều nhiệt tình chào mời.
Quả nhiên mua, bước gọi một chén .
Đỗ Hành mỉm , quả nhiên con thương gia là dũng cảm.