Cậu buồn chán, bảo Đỗ Hành kéo xe, như lời từng học ở lớp học .
Nhìn đang xe đẩy tay trông coi dầu cải, đang chăm chú cuốn sách cũ, dù xe bò xóc nảy cũng lãng.
Tần Tiểu Mãn lên tiếng, thu ánh mắt, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Những ngày mưa tầm tã, một ngoài đồng cắt cỏ, khác nhà gọi, mang ô, mũ rơm, áo mưa đến, còn thì một đội mưa về nhà, cảm giác như thế ;
Tần Tiểu Trúc nũng nịu đòi tiền lẻ để dùng, đòi quần áo mới, đòi khăn lông thỏ… cũng từng cảm xúc .
Chỉ khi thấy Đỗ Hành chăm chú cuốn sách cũ rách nát xe đẩy tay lúc hoàng hôn xuống thì mới cảm thấy chua xót.
Có lẽ nghĩ cần như , ở đây cũng cần đến thư viện để tìm kiếm một cuốn sách cũ khác cần mà coi như báu vật.
Con nhà giàu giống nghèo khó, họ lo con cháu chăm chỉ học hành, nghèo khó thì lo lắng mua thêm sách, bút tốn bao nhiêu tiền.
Dù hiểu việc khác sách cũ, đặc biệt là những hiểu nhiều thì sách cũ hữu dụng hơn sách mới, nhưng thương Đỗ Hành, tự trách mua sách mới cho sớm hơn.
Nghe , cần chăm chỉ việc để tích cóp tiền mới học, còn ngốc nghếch để Đỗ Hành suốt ngày cày cấy ngoài ruộng.
Ai vì gánh nặng nên mới như . “Sao thế? Có đói ?”
Buổi chiều xuống, ánh sáng mờ dần, chữ trang sách dần mờ , Đỗ Hành mới hồi thần.
Ngẩng đầu thấy Tần Tiểu Mãn vẫn luôn im lặng dắt trâu, mới nhận yên tĩnh quá mức, về đến nhà cũng gì.
Có lẽ chăm chú sách nên để ý đến , khó chịu, Đỗ Hành vội vàng bước đến bên cạnh Tần Tiểu Mãn.
Tần Tiểu Mãn đáp: “Không , thì ?”
Buổi trưa ở huyện thành ăn, việc nặng, Đỗ Hành cũng thấy đói.
Gió đêm thổi lạnh, Đỗ Hành đưa tay sờ tay Tần Tiểu Mãn, ấm tay : “Ta chăm chú xem sách nên quên mất, giận ?”
Tần Tiểu Mãn nhướng mày: “Sao chứ? Chàng nghiêm túc sách, vui chứ.” “ vẫn luôn gì.”
“Thấy chăm chú, nỡ phiền.”
Đỗ Hành vuốt mái tóc gió thổi rối của Tần Tiểu Mãn: “Ta thấy phiền, huống chi quen giọng , lâu sẽ thoải mái.”
Tần Tiểu Mãn trong bóng tối Đỗ Hành, gió đêm êm dịu, nọ càng thêm hiền lành.
“Mấy ngày nữa lên huyện thành mua cho hai cuốn sách mới.”
Đỗ Hành nhíu mày, dường như hiểu điều gì: “Sách là thầy giáo trong thư viện Bạch Dung tặng , lời chú thích của ông. Ta lâu sách, học hành vững chắc, ngay cả kỳ thi đồng sinh cũng từng thi, cuốn sách cũ do thầy xem qua sẽ giúp nhiều.”
Tần Tiểu Mãn chớp mắt: “Cha cũng nhiều sách cũ, phòng ở chỉ chút giấy bút, đa đều ở phòng cha, về nhà mở cửa cho , đó chọn xem gì dùng.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-73.html.]
Đỗ Hành lập tức đồng ý, vì Tần từng thi đỗ đồng sinh nên đồ
dùng của ông tất nhiên sẽ giúp ích nhiều.
Trước Đỗ Hành đề nghị mở cửa phòng đó, hiểu Tiểu Mãn vẫn còn buồn, thêm vụ xuân bận rộn, khó thời gian rảnh để nghĩ đến.
Dù hiện tại nhất định nhiều thời gian sách, nhưng vẫn nên tranh thủ.
Tần Tri Diêm sai, sách lâu ngày sẽ nhàm chán.
Trên cánh đồng bát ngát, từng chấm đèn dầu đại diện cho những căn nhà, trời tối sầm thấy tiếng ếch nhái kêu, ồn ào mà tĩnh lặng.
Về đến nhà trời tối đen.
Hai cẩn thận dọn dầu cải dầu buồng trong, hiện tại cả thôn đều nhà họ cải dầu, dù ai ép dầu nhưng vẫn cẩn thận đề phòng khác ý .
Làm xong xuôi, Đỗ Hành nhóm lửa đun nước, xổm bếp, Tần Tiểu Mãn cầm một chùm chìa khoá ở cửa lung lay.
Đỗ Hành hiểu ý.
Hai cửa phòng nay khóa , Tần Tiểu Mãn cầm chìa khoá mở cửa.
Sờ cái khoá lạnh ngắt, tay Tần Tiểu Mãn run, khi đang vất vả mở khoá thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay : “Để .”
Cậu ngẩng đầu Đỗ Hành, gì, Đỗ Hành nắm tay mở khoá.
Đẩy cửa , trong phòng thoảng mùi cũ kỹ, bụi bặm, khi đèn dầu thắp sáng, Đỗ Hành thấy đây là căn phòng bình thường.
Một chiếc giường, một bàn sát cửa sổ, một chiếc bàn nhỏ cái tủ thấp, sách, giấy bút của Tần …đều để trong đó.
Dù cũ, nhưng lau chùi sạch sẽ thì vẫn dùng , thể tiết kiệm tiền mua dụng cụ học tập.
Tần Tiểu Mãn ở cửa , hiệu cho Đỗ Hành tự lấy đồ cần thiết.
Đỗ Hành mở tủ, mùi sách cũ phảng phất, chỉ lật xem qua loa, đầu Tần Tiểu Mãn đang ở cửa : “Về thể khóa ? Ta thể tiện lấy sách, bút.”
Tần Tiểu Mãn hồi thần, thấy lời sững sờ.
Cha mất lâu, ban ngày sống như việc gì, cứ việc , ban đêm thì trong chăn một . Rồi cứ như thế một thời gian dài, thợ khoá đến, liền mua khoá để khóa phòng , lâu nữa, bỗng dưng thấy đỡ hơn.
Rồi đó Đỗ Hành xuất hiện.
Thấy vẫn im lặng, Đỗ Hành bước tới nắm tay , ôm lòng. Một tay ôm eo, một tay ôm vai, hết sức che chở lòng .
“Về đều sẽ ở đây.” “Vâng.”
Tần Tiểu Mãn thì thầm trong lòng Đỗ Hành.
“Về chìa khoá giữ, thì cứ .”