XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-04-03 00:05:41
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây chuyện gì đáng hổ, Đỗ Hành thành thật .
Tần Tri Diêm cũng xuất nhà nông, ông điều kiện để học hành thi cử cũng là nhờ sự hỗ trợ lớn lao của gia đình, nên ông hiểu rõ sự khó khăn của một gia đình bình thường khi nuôi một học.
Nghe Đỗ Hành , ông càng thêm thiện cảm với hậu sinh , vì hiểu chuyện.
“Vậy con tính ?”
Đỗ Hành kể những gì với Tiểu Mãn cho Tần Tri Diêm .
Tần Tri Diêm gật đầu: “Làm ruộng mà vẫn quên việc học hành, chí khí, sắp xếp việc thoả, .”
“ cũng thể bỏ bê việc học , khoa cử gian nan, cần tranh thủ ôn tập khi thời gian.”
Ông : “Thư viện trong thành vì giúp đỡ học sinh nghèo ở huyện Lạc Hà, các dịp sẽ bày quầy bán sách ở cửa thư viện, bán với giá rẻ hoặc tặng sách vở bút mực, cũng những bài văn do của thư viện biên soạn, khi rảnh rỗi thể đến xem.”
Mua một sách cần thiết về , hoặc văn chương của khác, thậm chí thảo luận với học trò trong thư viện, trong thành thiếu những nho sĩ học thức, đến đó cũng thể mở mang kiến thức, hơn là tự mò mẫm học một .
“Sách , chữ lâu ngày sẽ trở nên xa lạ, bất lợi cho việc thi cử.”
Đỗ Hành cung kính hành lễ với Tần Tri Diêm: “Đa tạ đường thúc chỉ điểm.”
Tần Tri Diêm xua tay: “Sau cùng Tiểu Mãn đến nhà đường thúc chơi, bà con nên thường xuyên qua . Nếu con ý định học hành, thể giới thiệu cho con một danh sĩ trong thành.”
“Vậy thì phiền nhị thúc .”
Hai đang chuyện thì thấy tiếng chiêng trống rộn ràng, đoàn đón dâu đón cô dâu mới về.
Những đến dự tiệc thấy tiếng pháo nổ liền chạy xem, càng thêm náo nhiệt.
Tần Tri Diêm và Đỗ Hành cũng dừng câu chuyện. Đỗ Hành tiếp tục ghi chép sổ sách.
Nhà họ Triệu hôm nay cũng đến dự tiệc. Họ Tần là dòng họ lớn trong làng, nhà Tần Tiểu Mãn thể đến, nhưng nhà Tần Hùng mà đến thì thật mất mặt.
Không đến phụ giúp thì cũng đến dự tiệc.
Triệu Kỷ thấy quản sổ hôm nay là Đỗ Hành, sắc mặt . Vốn dĩ định tự mang lễ vật đến ghi sổ, nhưng thấy Đỗ Hành , thấy Tần Tri Diêm chuyện vui vẻ với , vẻ quý mến , trong lòng càng thêm khó chịu.
“Ngươi mang lễ vật .”
Hắn cúi , nhét con gà trống tay tay vợ.
“Có tay chân mà tự mang ? Đến cửa dám , đàn ông con trai gì mà nhút nhát thế.”
Trịnh Thải Nga thẳng thừng mắng chồng. Trước khi cưới, nàng thấy Triệu Kỷ cũng , lúc xem mắt ít nên nàng cũng nghĩ nhiều, về nhà mới nhu nhược vô dụng.
“Người ngươi gì mà ngươi mặt bỏ chạy, thoải mái tự nhiên lên thì .”
Triệu Kỷ vợ trúng tim đen, mặt mũi giữ .
mấy năm nay quen quản thúc, vợ vài phần giống , nên cũng chỉ ngậm bồ hòn ngọt.
Hắn rụt vai, lời Trịnh Thải Nga, định bỏ , nhưng con gà trống nhét trở tay: “Hôm nay ngươi đưa, như thể thiếu miếng thịt .”
“ mà…”
Triệu Kỷ còn định thoái thác, nhưng thấy vẻ mặt của vợ, đành ngậm ngùi xách con gà trống lên.
“Lúa non trong ruộng nhà vàng lá, mấy hôm nay đủ cách mà thấy hiệu quả, lúa nhà Tần gia đó cũng mà giờ hồi phục. Ngươi tiện thể hỏi xem họ thế nào.”
“Chuyện hỏi .”
“Ngươi hỏi? Coi nhà là địa chủ chắc? Lúa hỏng hết thì lấy gì mà nộp thuế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-67.html.]
Tuy cam lòng, Triệu Kỷ vẫn đến chiếc bàn nhỏ: “Một con gà trống nặng năm cân.”
Đỗ Hành thấy giọng quen thuộc, ngẩng đầu , nhận lễ vật, gì, ghi chép sổ.
Triệu Kỷ lén nét chữ của Đỗ Hành, thấy chữ như rồng bay phượng múa, hơn hẳn nét chữ nguệch ngoạc của , trong lòng càng thêm khó chịu.
“Xong .”
Đỗ Hành ghi chép xong, thấy Triệu Kỷ vẫn đó, bèn lên tiếng.
Người đàn ông mím môi, bỏ , lời vợ dặn vẫn hỏi .
Đỗ Hành thấy Triệu Kỷ kỳ lạ, nhưng cũng để tâm, đoàn đón dâu về, Tần Tiểu Mãn cũng chạy , kéo xem lễ bái đường.
Hồi bọn họ thành , nghi lễ đơn giản, bái đường cũng chỉ bái Tần Hùng.
Trong phòng nhiều đến xem náo nhiệt, cô dâu dáng mảnh mai, đội khăn voan đỏ, cạnh Tần Vĩ cao lớn càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, xứng đôi.
Bái đường xong, sân, bàn bày sắn chén đũa, mỗi bàn tám , đủ chỗ thì bắt đầu dọn thức ăn.
Thấy còn ai đến nữa, Đỗ Hành mới ăn cơm.
Tần Hùng nghề đồ tể, mua thịt dễ dàng, giá nên tiệc cũng thịnh soạn.
Đỗ Hành hôm nay việc nặng, cũng thấy đói lắm, bàn đôi mắt tìm kiếm Tiểu Mãn.
Lúc đầu còn yên ở bàn, ăn mấy miếng chạy sang bàn khác uống rượu.
Hắn điều theo xem náo nhiệt, sợ rằng khuyên Tiểu Mãn uống ít , ngược còn lôi kéo chuốc rượu.
Tiệc tàn, một đám ồn ào náo động phòng, Đỗ Hành theo. Chuyện , hơn nữa Tần Vĩ cao to khỏe mạnh, cả Tần Ngạn nữa, hai em chắc chắn sẽ để ai khó .
Đỗ Hành đem sổ sách và tiền mừng kiểm kê rõ ràng giao cho Tần Hùng, trời cũng khá muộn.
Bọn họ chủ nhà, thể về . Đang định tìm Tiểu Mãn thì thấy mặt đỏ bừng, Tần Tiểu Trúc vẻ mặt khó chịu lôi .
Chưa kịp để Tần Tiểu Trúc lên tiếng, Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành liền nhào : “Về nhà thôi!”
Tần Tiểu Trúc ca ca đang bám dính lấy Đỗ Hành, khinh bỉ liếc một cái bỏ .
Đỗ Hành đỡ lấy : “Vừa náo động phòng xong ?”
Tần Tiểu Mãn khẽ rên một tiếng: “Thi uống rượu đấy, cả đám cũng chuốc say tân lang quan.”
Đỗ Hành tóc tai rối, khóe mắt ửng đỏ, bước loạng choạng, chắc là uống nhiều.
“Về nhà thôi!” “Ừ, về nhà.”
Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, cúi xuống cõng lên lưng, chào tạm biệt Tần Hùng mới cõng Tần Tiểu Mãn về.
Ánh trăng như nước, đường về nhà xa, tấp nập trở về nhà khi dự tiệc.
Đỗ Hành theo những cầm đuốc soi đường, con đường về nhà sáng rực.
Người lưng như còn xương cốt, mềm mại như chăn bông, thở nồng nặc mùi rượu.
“Chúng về nhà cũng động phòng nhé.”
Tần Tiểu Mãn ghé sát tai Đỗ Hành, thì thầm những lời say rượu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc , vùi đầu cổ hôn vài cái.
Cảm giác ẩm ướt từ dái tai trượt xuống cằm, đến cổ.
Đỗ Hành siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.